Tác giả:

Nó đang từng tăng trên đường mặt cười hớn hở- Ya hôm nay được nhân lương mình sẽ không phải ăn mì tôm cả tháng nữa - Nó vui vẻ cầm tháng lướng đầu tiêm trên tay thì Bốp. Nó đam phải một ai đó đang đi trên đường - Ya, ở đây có cây cột vừa mới xây hay sao vậy - Nó vừa xoa xoa cái mông của mình vừa nói Khi nó đứng lên thì mắt nó với mắt hắn nhìn nhau - Này cô đụng phải tôi mà không biết xin lỗi hả - Hắn nhìn nó chằm chắm ánh mât hắn lên vẻ tức giận - Hứ, anh cũng đâm phải tôi đấy thui - Nó vênh mặt nói - Đền đi - Hắn - Đền gì - Nó - Đền cho tôi cái áo - Hắn nói - Sao tôi phải đền - Nó nói thì thấy tay mình trống trống quay đi quay lại thì không thấy nó đâu - Á, tháng lương của tôi - nó vừa hét vừa chỉ vào cái phòng bì đựng lươnh ở dưới sông đang trôi về hướng nào - Tại anh hết đó - Nó hậm hực dậm chân nói- Giờ tụi hêta tiền rồi không đền cho anh được đâu " lại phải ăn mì gói cả tháng " - nó nghĩ - Tôi không cần cô đền tiền - Hắn nói - Thế đền gì - Nó mặt ngủ ngơ hỏi hắn - đưa cmnd và sđt…

Chương 16

Anh Yêu Em Cô Nhóc Đáng Yêu Của AnhTác giả: Linh LibraNó đang từng tăng trên đường mặt cười hớn hở- Ya hôm nay được nhân lương mình sẽ không phải ăn mì tôm cả tháng nữa - Nó vui vẻ cầm tháng lướng đầu tiêm trên tay thì Bốp. Nó đam phải một ai đó đang đi trên đường - Ya, ở đây có cây cột vừa mới xây hay sao vậy - Nó vừa xoa xoa cái mông của mình vừa nói Khi nó đứng lên thì mắt nó với mắt hắn nhìn nhau - Này cô đụng phải tôi mà không biết xin lỗi hả - Hắn nhìn nó chằm chắm ánh mât hắn lên vẻ tức giận - Hứ, anh cũng đâm phải tôi đấy thui - Nó vênh mặt nói - Đền đi - Hắn - Đền gì - Nó - Đền cho tôi cái áo - Hắn nói - Sao tôi phải đền - Nó nói thì thấy tay mình trống trống quay đi quay lại thì không thấy nó đâu - Á, tháng lương của tôi - nó vừa hét vừa chỉ vào cái phòng bì đựng lươnh ở dưới sông đang trôi về hướng nào - Tại anh hết đó - Nó hậm hực dậm chân nói- Giờ tụi hêta tiền rồi không đền cho anh được đâu " lại phải ăn mì gói cả tháng " - nó nghĩ - Tôi không cần cô đền tiền - Hắn nói - Thế đền gì - Nó mặt ngủ ngơ hỏi hắn - đưa cmnd và sđt… Nó dần dần mờ đi rồi nhắm nghiền lại và ngã xuống đất - Tuyết mày... tỉnh dậy đi - Băng lay lay người nóHắn lo lắng ngồi xuống đỡ nó dậy- Mau....Mau đưa nó đến bệnh viện đi - Băng mặt tái mét khi thấy đầu nó chảy máuBệnh việnNó được đưa vào phòng phẫu thuật. Hắn Băng và Thần ngồi ở ngoài ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên. Các bác sĩ cứ đi ra đi và đều nói một câu " Cô ấy bị mất máu khá nhiều phải tìm loại máu gấu trúc " làm hắn lòng đau thắt lại rõ quậy sáng hỏi Băng- Cô ta bị bệnh gì sao? - hắn- Em không biết, nhưng tại sao lại ra nông nỗi như vậy - Băng- Chắc không sao đấu - Thần nói vậy lòg rất lo như kiểu sắp mất một thứ gì đó nhưng chỉ là tình cảm anh emTrong phòng mổ các Bác sĩ lần y tá đều tươi cười rạng rỡ nhưng rồi tắt ngúm bác chính nói- Cô ta bị..... chắc phải nói cho thiếu gia Phong thôi - bác sĩ rầu rầu.Có 1 bàn tay lạnh toát nắm lấy tay Bác sĩ làm giât mình. Bác sĩ nhìn xuống nó mắt nó vẫn nhắm nhưng miệng đang lắp bắp gì đó. Bác sĩ ghé tai xuống miệng nó~~~~~~~~~~~Bác sĩ bị ra hắn cùng mn đều túm lại- cô ta sao rồi- hắn- Có bị triệu chứng gì không - Thần- Có mà ko??- Băng- cô ấy không sao - 1 câu cụt lủn rồi bỏ điMọi người bước vào phòng bệnh nó đàng nằm đó mặt biến sắc hả quay lại nói- Khuya rồi về đi - hắn- Nhưng... - Băng- Mau - hăn dứt khoátThần dìu Băng về. Hắn quay lại nhìn nó lòng thắt lại. Đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ- Xin lỗi - hắn - tỉnh dậy nói với tôi câu " không sao " đi chứ dậy mau đi tôu có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với cô làm ơn đi tôi xin cô đấy.Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng như vậy. Thì bác sĩ bước vào- Cậu chủ cô ấy không sao chỉ hơi mệt nên sau khi tỉnh dậy là xuất viện được - bác sĩBác sĩ vừa rời đi thì nó tỉnh- Cô tỉnh rồi hả - hắn khuôn mặt hối lỗi- Ừ, như kiểu đc ngủ dài vậy đó, lâu rồi tô ko đc ngủ như vây - nó cười sản khoái nói với hắn- Tôi xin lỗi - hắn- Xin lỗi tôi hả - nó- Uk- hắn- A làm j tôi mà phải xin lỗi - nó- Hả - hắn bất ngờ " cô ta quên rồi sao " hắn nghĩ- Nói cho tôi đi - nó- Không có j về thôi - hắn- à....ừm - nó nhảy xuống giường chạy theo hắn như một đứa trẻ

Nó dần dần mờ đi rồi nhắm nghiền lại và ngã xuống đất - Tuyết mày... tỉnh dậy đi - Băng lay lay người nó

Hắn lo lắng ngồi xuống đỡ nó dậy

- Mau....Mau đưa nó đến bệnh viện đi - Băng mặt tái mét khi thấy đầu nó chảy máu

Bệnh viện

Nó được đưa vào phòng phẫu thuật. Hắn Băng và Thần ngồi ở ngoài ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên. Các bác sĩ cứ đi ra đi và đều nói một câu " Cô ấy bị mất máu khá nhiều phải tìm loại máu gấu trúc " làm hắn lòng đau thắt lại rõ quậy sáng hỏi Băng

- Cô ta bị bệnh gì sao? - hắn

- Em không biết, nhưng tại sao lại ra nông nỗi như vậy - Băng

- Chắc không sao đấu - Thần nói vậy lòg rất lo như kiểu sắp mất một thứ gì đó nhưng chỉ là tình cảm anh em

Trong phòng mổ các Bác sĩ lần y tá đều tươi cười rạng rỡ nhưng rồi tắt ngúm bác chính nói

- Cô ta bị..... chắc phải nói cho thiếu gia Phong thôi - bác sĩ rầu rầu.

Có 1 bàn tay lạnh toát nắm lấy tay Bác sĩ làm giât mình. Bác sĩ nhìn xuống nó mắt nó vẫn nhắm nhưng miệng đang lắp bắp gì đó. Bác sĩ ghé tai xuống miệng nó

~~~~~~~~~~~

Bác sĩ bị ra hắn cùng mn đều túm lại

- cô ta sao rồi- hắn

- Có bị triệu chứng gì không - Thần

- Có mà ko??- Băng

- cô ấy không sao - 1 câu cụt lủn rồi bỏ đi

Mọi người bước vào phòng bệnh nó đàng nằm đó mặt biến sắc hả quay lại nói

- Khuya rồi về đi - hắn

- Nhưng... - Băng

- Mau - hăn dứt khoát

Thần dìu Băng về. Hắn quay lại nhìn nó lòng thắt lại. Đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ

- Xin lỗi - hắn - tỉnh dậy nói với tôi câu " không sao " đi chứ dậy mau đi tôu có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với cô làm ơn đi tôi xin cô đấy.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng như vậy. Thì bác sĩ bước vào

- Cậu chủ cô ấy không sao chỉ hơi mệt nên sau khi tỉnh dậy là xuất viện được - bác sĩ

Bác sĩ vừa rời đi thì nó tỉnh

- Cô tỉnh rồi hả - hắn khuôn mặt hối lỗi

- Ừ, như kiểu đc ngủ dài vậy đó, lâu rồi tô ko đc ngủ như vây - nó cười sản khoái nói với hắn

- Tôi xin lỗi - hắn

- Xin lỗi tôi hả - nó

- Uk- hắn

- A làm j tôi mà phải xin lỗi - nó

- Hả - hắn bất ngờ " cô ta quên rồi sao " hắn nghĩ

- Nói cho tôi đi - nó

- Không có j về thôi - hắn

- à....ừm - nó nhảy xuống giường chạy theo hắn như một đứa trẻ

Anh Yêu Em Cô Nhóc Đáng Yêu Của AnhTác giả: Linh LibraNó đang từng tăng trên đường mặt cười hớn hở- Ya hôm nay được nhân lương mình sẽ không phải ăn mì tôm cả tháng nữa - Nó vui vẻ cầm tháng lướng đầu tiêm trên tay thì Bốp. Nó đam phải một ai đó đang đi trên đường - Ya, ở đây có cây cột vừa mới xây hay sao vậy - Nó vừa xoa xoa cái mông của mình vừa nói Khi nó đứng lên thì mắt nó với mắt hắn nhìn nhau - Này cô đụng phải tôi mà không biết xin lỗi hả - Hắn nhìn nó chằm chắm ánh mât hắn lên vẻ tức giận - Hứ, anh cũng đâm phải tôi đấy thui - Nó vênh mặt nói - Đền đi - Hắn - Đền gì - Nó - Đền cho tôi cái áo - Hắn nói - Sao tôi phải đền - Nó nói thì thấy tay mình trống trống quay đi quay lại thì không thấy nó đâu - Á, tháng lương của tôi - nó vừa hét vừa chỉ vào cái phòng bì đựng lươnh ở dưới sông đang trôi về hướng nào - Tại anh hết đó - Nó hậm hực dậm chân nói- Giờ tụi hêta tiền rồi không đền cho anh được đâu " lại phải ăn mì gói cả tháng " - nó nghĩ - Tôi không cần cô đền tiền - Hắn nói - Thế đền gì - Nó mặt ngủ ngơ hỏi hắn - đưa cmnd và sđt… Nó dần dần mờ đi rồi nhắm nghiền lại và ngã xuống đất - Tuyết mày... tỉnh dậy đi - Băng lay lay người nóHắn lo lắng ngồi xuống đỡ nó dậy- Mau....Mau đưa nó đến bệnh viện đi - Băng mặt tái mét khi thấy đầu nó chảy máuBệnh việnNó được đưa vào phòng phẫu thuật. Hắn Băng và Thần ngồi ở ngoài ai cũng lo lắng đứng ngồi không yên. Các bác sĩ cứ đi ra đi và đều nói một câu " Cô ấy bị mất máu khá nhiều phải tìm loại máu gấu trúc " làm hắn lòng đau thắt lại rõ quậy sáng hỏi Băng- Cô ta bị bệnh gì sao? - hắn- Em không biết, nhưng tại sao lại ra nông nỗi như vậy - Băng- Chắc không sao đấu - Thần nói vậy lòg rất lo như kiểu sắp mất một thứ gì đó nhưng chỉ là tình cảm anh emTrong phòng mổ các Bác sĩ lần y tá đều tươi cười rạng rỡ nhưng rồi tắt ngúm bác chính nói- Cô ta bị..... chắc phải nói cho thiếu gia Phong thôi - bác sĩ rầu rầu.Có 1 bàn tay lạnh toát nắm lấy tay Bác sĩ làm giât mình. Bác sĩ nhìn xuống nó mắt nó vẫn nhắm nhưng miệng đang lắp bắp gì đó. Bác sĩ ghé tai xuống miệng nó~~~~~~~~~~~Bác sĩ bị ra hắn cùng mn đều túm lại- cô ta sao rồi- hắn- Có bị triệu chứng gì không - Thần- Có mà ko??- Băng- cô ấy không sao - 1 câu cụt lủn rồi bỏ điMọi người bước vào phòng bệnh nó đàng nằm đó mặt biến sắc hả quay lại nói- Khuya rồi về đi - hắn- Nhưng... - Băng- Mau - hăn dứt khoátThần dìu Băng về. Hắn quay lại nhìn nó lòng thắt lại. Đặt lên trán nó một nụ hôn nhẹ- Xin lỗi - hắn - tỉnh dậy nói với tôi câu " không sao " đi chứ dậy mau đi tôu có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói với cô làm ơn đi tôi xin cô đấy.Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy đau lòng như vậy. Thì bác sĩ bước vào- Cậu chủ cô ấy không sao chỉ hơi mệt nên sau khi tỉnh dậy là xuất viện được - bác sĩBác sĩ vừa rời đi thì nó tỉnh- Cô tỉnh rồi hả - hắn khuôn mặt hối lỗi- Ừ, như kiểu đc ngủ dài vậy đó, lâu rồi tô ko đc ngủ như vây - nó cười sản khoái nói với hắn- Tôi xin lỗi - hắn- Xin lỗi tôi hả - nó- Uk- hắn- A làm j tôi mà phải xin lỗi - nó- Hả - hắn bất ngờ " cô ta quên rồi sao " hắn nghĩ- Nói cho tôi đi - nó- Không có j về thôi - hắn- à....ừm - nó nhảy xuống giường chạy theo hắn như một đứa trẻ

Chương 16