Tác giả:

@@@Chap1: Tìm việc. CÔNG TY TƯ VẤN VIỆC LÀM THÀNH OANH Hàng chữ nổi màu trắng trông thật nổi bật khi kết hợp với nền màu đen. "Ôi, cái biển hiệu mới đẹp làm sao!"_ Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu của nó. Hơn nữa, hàng chữ "THÀNH OANH" còn được khắc nghiêng nghiêng, trông ngộ ngộ. Nhưng mà... Nó đến đây là để tìm việc làm mà. Nghĩ vậy , nó liền đi ngay vào trong. Nó đảo mắt một vòng xung quanh. Bên trong này cũng rất đẹp. Hai bình hoa nhựa đặt hai bên cửa ra vào làm cho màu sắc ở đó khá hài hoà. Những viên gạch màu xanh dương cũng rất nổi bật. Mà đặc biệt, mấy cô nhân viên trông cô nào cũng xinh dễ xợ lun ík(nhỏ này thíck ngắm ngừi đẹp, không kể trai hay gái, mong các pạn thông cảm cho nhỏ hâm này ạk). Sau khi nhìn ngó xong xuôi, nó ngồi xuống đối diện cô tiếp viên xinh nhất(ngồi vậy cho zễ ngắm) rồi hỏi: -Chị ơi, em có thể làm việc gì cho phù hợp đây ạ? Cô nhân viên nhìn nó một lượt từ trên xuống, rồi bảo: -Em có làm được không đấy? Dạo này có nhiều pạn cũng 15, 16 tuổi như em…

Chương 5

Cô Giúp Việc Của M-TPTác giả: Hàn Phong@@@Chap1: Tìm việc. CÔNG TY TƯ VẤN VIỆC LÀM THÀNH OANH Hàng chữ nổi màu trắng trông thật nổi bật khi kết hợp với nền màu đen. "Ôi, cái biển hiệu mới đẹp làm sao!"_ Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu của nó. Hơn nữa, hàng chữ "THÀNH OANH" còn được khắc nghiêng nghiêng, trông ngộ ngộ. Nhưng mà... Nó đến đây là để tìm việc làm mà. Nghĩ vậy , nó liền đi ngay vào trong. Nó đảo mắt một vòng xung quanh. Bên trong này cũng rất đẹp. Hai bình hoa nhựa đặt hai bên cửa ra vào làm cho màu sắc ở đó khá hài hoà. Những viên gạch màu xanh dương cũng rất nổi bật. Mà đặc biệt, mấy cô nhân viên trông cô nào cũng xinh dễ xợ lun ík(nhỏ này thíck ngắm ngừi đẹp, không kể trai hay gái, mong các pạn thông cảm cho nhỏ hâm này ạk). Sau khi nhìn ngó xong xuôi, nó ngồi xuống đối diện cô tiếp viên xinh nhất(ngồi vậy cho zễ ngắm) rồi hỏi: -Chị ơi, em có thể làm việc gì cho phù hợp đây ạ? Cô nhân viên nhìn nó một lượt từ trên xuống, rồi bảo: -Em có làm được không đấy? Dạo này có nhiều pạn cũng 15, 16 tuổi như em… @@Chap5: Rung động đến hai lần@(đã sửa)-Ôi! Đúng là ngôi sao có khác mà! Áo cũng thơm nữa._Nó ngửi ngửi chiếc áo rồi lẩm bẩm(Nhỏ này bị b**n th** chăng?!?).Nhưng thật đáng tiếc, lời nói của nó đã bị một người đứng bên ngoài nghe thấy hết. Khoé miệng anh hơi nhếch lên tạo nên một đường cong hoàn mỹ.Đứng bên ngoài một lúc, anh bước vào phòng, làm bộ tức giận:-Ai cho phép em vào phòng tôi hả? Mau đi ra ngoài đi! Còn cái áo khoác kia nữa. Trả lại cho tôi mau!Nó nghe anh nói lớn tiếng như vậy thì rất hoảng sợ. Nhưng không phải là sợ anh, mà là sợ bị đuổi việc kìa. Nghĩ nghĩ một lúc, nó đi về phía anh, tỏ ra đáng thương:-Ông chủ à, bây giờ tui sẽ ra khỏi phòng này ngay mà. Còn chiếc áo này, tui chỉ mượn một lúc thôi. Mai tui sẽ trả. Ông thấy đó, tui ướt hết trơn rồi. Tui sẽ bị cảm lạnh mất. Đến lúc đó, ai sẽ giúp việc cho ông, sẽ chăm sóc cho vú Dương đây? Nói đi nói lại, tui chỉ là lo cho ông thôi. Cho nên ông cho tui mượn áo nha! Nha nha nha!**chớp chớp mắt*Tùng thấy nó lúc này rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn cứ chớp chớp với anh. Rồi cái miệng cứ mím mím lại. Trông nó như một thiên thần vậy. Cô bé này cũng thật là... Lại làm cho anh rung động nữa rồi...Anh không trả lời, trên mặt cũng không hề có bất kì một biểu cảm nào(lạnh như băng). Anh chỉ lặng lẽ đi đến tủ quần áo, mở ra..."Chết rồi! Mặt anh ta như tảng băng Nam Cực vậy, có khi nào đuổi việc mình luôn không?"_Đang mải mê với suy nghĩ của mình, nó chợt nghe anh gọi:-Em không định về nhà sao?-Anh... Anh định vì việc nhỏ như vậy mà đuổi việc tui sao? Như vậy không công bằng a. Hơn nữa, tui đi làm ngày đầu tiên mà.Tùng nhún vai:-Tôi đâu có nói sẽ đuổi việc em. Là do em tự biên tự diễn nha. Ý tôi là hôm nay hết giờ làm rồi, em mau về nhà đi. Mai gặp lại.-Hả?!? Vậy sao?_Nó nghe anh nói mà như bắt được vàng, vội vàng cầm tay anh nói:-Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông. Tui yêu ông nhiều lắm a. Hihi...Nói rồi, nó phi một mạch từ trong phòng anh ra đến ngoài cổng, để lại anh một mình với những suy nghĩ vu vơ:"Có khi nào...mình thích cô ấy rồi không? Chắc không phải đâu. Mình mới quen cô ấy có một ngầy thôi mà! Làm sao có thể chứ!"Nhưng dù sao, cô gái này cũng làm trái tim anh dao động đến hai lần. Đúng là giỏi mà!Cuối cùng cũng sửa được rồi. Mệt quá đi! Hì hì. Xin lỗi các pn nhìu nhoa.

@@Chap5: Rung động đến hai lần@(đã sửa)

-Ôi! Đúng là ngôi sao có khác mà! Áo cũng thơm nữa._Nó ngửi ngửi chiếc áo rồi lẩm bẩm(Nhỏ này bị b**n th** chăng?!?).

Nhưng thật đáng tiếc, lời nói của nó đã bị một người đứng bên ngoài nghe thấy hết. Khoé miệng anh hơi nhếch lên tạo nên một đường cong hoàn mỹ.

Đứng bên ngoài một lúc, anh bước vào phòng, làm bộ tức giận:

-Ai cho phép em vào phòng tôi hả? Mau đi ra ngoài đi! Còn cái áo khoác kia nữa. Trả lại cho tôi mau!

Nó nghe anh nói lớn tiếng như vậy thì rất hoảng sợ. Nhưng không phải là sợ anh, mà là sợ bị đuổi việc kìa. Nghĩ nghĩ một lúc, nó đi về phía anh, tỏ ra đáng thương:

-Ông chủ à, bây giờ tui sẽ ra khỏi phòng này ngay mà. Còn chiếc áo này, tui chỉ mượn một lúc thôi. Mai tui sẽ trả. Ông thấy đó, tui ướt hết trơn rồi. Tui sẽ bị cảm lạnh mất. Đến lúc đó, ai sẽ giúp việc cho ông, sẽ chăm sóc cho vú Dương đây? Nói đi nói lại, tui chỉ là lo cho ông thôi. Cho nên ông cho tui mượn áo nha! Nha nha nha!**chớp chớp mắt*

Tùng thấy nó lúc này rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn cứ chớp chớp với anh. Rồi cái miệng cứ mím mím lại. Trông nó như một thiên thần vậy. Cô bé này cũng thật là... Lại làm cho anh rung động nữa rồi...

Anh không trả lời, trên mặt cũng không hề có bất kì một biểu cảm nào(lạnh như băng). Anh chỉ lặng lẽ đi đến tủ quần áo, mở ra...

"Chết rồi! Mặt anh ta như tảng băng Nam Cực vậy, có khi nào đuổi việc mình luôn không?"_Đang mải mê với suy nghĩ của mình, nó chợt nghe anh gọi:

-Em không định về nhà sao?

-Anh... Anh định vì việc nhỏ như vậy mà đuổi việc tui sao? Như vậy không công bằng a. Hơn nữa, tui đi làm ngày đầu tiên mà.

Tùng nhún vai:

-Tôi đâu có nói sẽ đuổi việc em. Là do em tự biên tự diễn nha. Ý tôi là hôm nay hết giờ làm rồi, em mau về nhà đi. Mai gặp lại.

-Hả?!? Vậy sao?_Nó nghe anh nói mà như bắt được vàng, vội vàng cầm tay anh nói:

-Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông. Tui yêu ông nhiều lắm a. Hihi...

Nói rồi, nó phi một mạch từ trong phòng anh ra đến ngoài cổng, để lại anh một mình với những suy nghĩ vu vơ:"Có khi nào...mình thích cô ấy rồi không? Chắc không phải đâu. Mình mới quen cô ấy có một ngầy thôi mà! Làm sao có thể chứ!"

Nhưng dù sao, cô gái này cũng làm trái tim anh dao động đến hai lần. Đúng là giỏi mà!

Cuối cùng cũng sửa được rồi. Mệt quá đi! Hì hì. Xin lỗi các pn nhìu nhoa.

Cô Giúp Việc Của M-TPTác giả: Hàn Phong@@@Chap1: Tìm việc. CÔNG TY TƯ VẤN VIỆC LÀM THÀNH OANH Hàng chữ nổi màu trắng trông thật nổi bật khi kết hợp với nền màu đen. "Ôi, cái biển hiệu mới đẹp làm sao!"_ Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu của nó. Hơn nữa, hàng chữ "THÀNH OANH" còn được khắc nghiêng nghiêng, trông ngộ ngộ. Nhưng mà... Nó đến đây là để tìm việc làm mà. Nghĩ vậy , nó liền đi ngay vào trong. Nó đảo mắt một vòng xung quanh. Bên trong này cũng rất đẹp. Hai bình hoa nhựa đặt hai bên cửa ra vào làm cho màu sắc ở đó khá hài hoà. Những viên gạch màu xanh dương cũng rất nổi bật. Mà đặc biệt, mấy cô nhân viên trông cô nào cũng xinh dễ xợ lun ík(nhỏ này thíck ngắm ngừi đẹp, không kể trai hay gái, mong các pạn thông cảm cho nhỏ hâm này ạk). Sau khi nhìn ngó xong xuôi, nó ngồi xuống đối diện cô tiếp viên xinh nhất(ngồi vậy cho zễ ngắm) rồi hỏi: -Chị ơi, em có thể làm việc gì cho phù hợp đây ạ? Cô nhân viên nhìn nó một lượt từ trên xuống, rồi bảo: -Em có làm được không đấy? Dạo này có nhiều pạn cũng 15, 16 tuổi như em… @@Chap5: Rung động đến hai lần@(đã sửa)-Ôi! Đúng là ngôi sao có khác mà! Áo cũng thơm nữa._Nó ngửi ngửi chiếc áo rồi lẩm bẩm(Nhỏ này bị b**n th** chăng?!?).Nhưng thật đáng tiếc, lời nói của nó đã bị một người đứng bên ngoài nghe thấy hết. Khoé miệng anh hơi nhếch lên tạo nên một đường cong hoàn mỹ.Đứng bên ngoài một lúc, anh bước vào phòng, làm bộ tức giận:-Ai cho phép em vào phòng tôi hả? Mau đi ra ngoài đi! Còn cái áo khoác kia nữa. Trả lại cho tôi mau!Nó nghe anh nói lớn tiếng như vậy thì rất hoảng sợ. Nhưng không phải là sợ anh, mà là sợ bị đuổi việc kìa. Nghĩ nghĩ một lúc, nó đi về phía anh, tỏ ra đáng thương:-Ông chủ à, bây giờ tui sẽ ra khỏi phòng này ngay mà. Còn chiếc áo này, tui chỉ mượn một lúc thôi. Mai tui sẽ trả. Ông thấy đó, tui ướt hết trơn rồi. Tui sẽ bị cảm lạnh mất. Đến lúc đó, ai sẽ giúp việc cho ông, sẽ chăm sóc cho vú Dương đây? Nói đi nói lại, tui chỉ là lo cho ông thôi. Cho nên ông cho tui mượn áo nha! Nha nha nha!**chớp chớp mắt*Tùng thấy nó lúc này rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn cứ chớp chớp với anh. Rồi cái miệng cứ mím mím lại. Trông nó như một thiên thần vậy. Cô bé này cũng thật là... Lại làm cho anh rung động nữa rồi...Anh không trả lời, trên mặt cũng không hề có bất kì một biểu cảm nào(lạnh như băng). Anh chỉ lặng lẽ đi đến tủ quần áo, mở ra..."Chết rồi! Mặt anh ta như tảng băng Nam Cực vậy, có khi nào đuổi việc mình luôn không?"_Đang mải mê với suy nghĩ của mình, nó chợt nghe anh gọi:-Em không định về nhà sao?-Anh... Anh định vì việc nhỏ như vậy mà đuổi việc tui sao? Như vậy không công bằng a. Hơn nữa, tui đi làm ngày đầu tiên mà.Tùng nhún vai:-Tôi đâu có nói sẽ đuổi việc em. Là do em tự biên tự diễn nha. Ý tôi là hôm nay hết giờ làm rồi, em mau về nhà đi. Mai gặp lại.-Hả?!? Vậy sao?_Nó nghe anh nói mà như bắt được vàng, vội vàng cầm tay anh nói:-Cảm ơn ông chủ, cảm ơn ông. Tui yêu ông nhiều lắm a. Hihi...Nói rồi, nó phi một mạch từ trong phòng anh ra đến ngoài cổng, để lại anh một mình với những suy nghĩ vu vơ:"Có khi nào...mình thích cô ấy rồi không? Chắc không phải đâu. Mình mới quen cô ấy có một ngầy thôi mà! Làm sao có thể chứ!"Nhưng dù sao, cô gái này cũng làm trái tim anh dao động đến hai lần. Đúng là giỏi mà!Cuối cùng cũng sửa được rồi. Mệt quá đi! Hì hì. Xin lỗi các pn nhìu nhoa.

Chương 5