Sân bay Tân Sơn Nhất - Tỷ...tỷ đợi đệ Một chàng trai với mái tóc màu nâu, đôi mắt vàng kim hớt hải chạy theo cô gái mái tóc đỏ xõa tự nhiên, đeo chiếc mắt kính đen bảng to che gần nữa khuôn mặt Cô gái xoay lại-là Nó Nguyễn Hoàng Linh Di còn gọi là Elly, cô đã trở lại sau 10 năm du học ở Anh và phải dẫn thêm thằng đệ rắc rối này - Hơ...hơ...tỷ đi nhanh quá _ chàng trai chống 2 tay lên gối thở như chưa từng được thở Chàng trai đó là Lâm Minh Duy còn gọi là Ren nhờ sự cầu xin có 1-0-2 của mình nên anh đã được Nó cho phép trở về Việt Nam cùng Nó - Cô chủ mừng cô trở về _ người đàn ông trạng 40 tiến lại phía Nó - Hà quản gia _ Nó vòng tay ôm ông vào lòng - Bác gọi con là Linh Di được rồi - Được rồi về thôi Hai người cùng quản gia đi ra xe đưa đón riêng trở về biệt thự Nguyễn Hoàng Biệt thự Nguyễn Hoàng Ngôi biệt thự rộng lớn có 2 màu trắng đen làm chủ đạo, bên trong là một phòng khách sang trọng, một người đàn ông trạng 40 khuôn mặt già dặn thể hiện nét hồi hộp đi qua qua lại lại lẫm bẫm…
Chương 3
Vợ À! Lạnh Lùng Quá ĐấyTác giả: _Kiubi_Virgo_Sân bay Tân Sơn Nhất - Tỷ...tỷ đợi đệ Một chàng trai với mái tóc màu nâu, đôi mắt vàng kim hớt hải chạy theo cô gái mái tóc đỏ xõa tự nhiên, đeo chiếc mắt kính đen bảng to che gần nữa khuôn mặt Cô gái xoay lại-là Nó Nguyễn Hoàng Linh Di còn gọi là Elly, cô đã trở lại sau 10 năm du học ở Anh và phải dẫn thêm thằng đệ rắc rối này - Hơ...hơ...tỷ đi nhanh quá _ chàng trai chống 2 tay lên gối thở như chưa từng được thở Chàng trai đó là Lâm Minh Duy còn gọi là Ren nhờ sự cầu xin có 1-0-2 của mình nên anh đã được Nó cho phép trở về Việt Nam cùng Nó - Cô chủ mừng cô trở về _ người đàn ông trạng 40 tiến lại phía Nó - Hà quản gia _ Nó vòng tay ôm ông vào lòng - Bác gọi con là Linh Di được rồi - Được rồi về thôi Hai người cùng quản gia đi ra xe đưa đón riêng trở về biệt thự Nguyễn Hoàng Biệt thự Nguyễn Hoàng Ngôi biệt thự rộng lớn có 2 màu trắng đen làm chủ đạo, bên trong là một phòng khách sang trọng, một người đàn ông trạng 40 khuôn mặt già dặn thể hiện nét hồi hộp đi qua qua lại lại lẫm bẫm… Konnichiwa xin chào các đọc giả thân yêu hôm nay là một ngày trăng thanh gió mát nước trong vắt trời trong veo nắng trong lành người trong sáng không khí......Quân-Ren: chém gió đủ rồiHỳ *Cười* m.n đọc truyện vv----------------‰Bốn người cùng nhau xuống căn-tin ai nấy đều dòm ngó xì xào bàn tán, mà cũng phải thôi hai hot boy song sinh hạng hai Quân-Duy ( mới vào đã thành hot boy rồi), hot boy hạng nhất Tuấn Huy và hot girl mới chuyển trường cùng nhau đi chung mà, sao tránh khỏi ánh mắt của mọi người đượcDọc đường xuống căn-tin Ren và Quân cứ cãi lộn chí chóe mặc dù những chuyện nhỏ nhặt nhất, Hắn cùng Nó đi sau nhìn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cách xa 8 năm gặp nhau đã vậy rồi. Cả bọn lựa một chiếc bàn trong góc khuất ngồi, nói là khuất chớ thu hút nhiều sự chú ý nhất- Mọi người ăn gì?- Gì cũng được _ Nó- Cho anh phần gà rán, 1 li coca, 1 cái sandwich 1 khoai tây chiên.... _ Hắn gọi một tràng đồ ăn- Gà rán....sandwich.....rồi.....trời Huy ca anh ăn nhiều thế? _ Ren quay cuồng đầu óc- Hehe đệ khao mà _ Hắn cười nham nhở- Đồ đểu...hix túi tiền của mình- Còn anh phần gà rán và coca _ Quân- Tiền _ Ren xòe tay trước mặt Quân- Mày khao nó sao không khao anh mày?- Ang Huy là báo ơn còn anh là báo oán thì có tiền đâyQuân mặt đen như lọ nồi móc tờ 500 nghìn đưa cho Ren, anh quay bước đi về phía quầyTự nãy giờ nào ai để ý Hắn cứ ngồi nhìn Nó mãi, không biết tại sao Hắn lại như vậy nữa Hắn chỉ biết khi nhìn Nó tim lại đập liên tục không ngừng, có lẽ anh mắc bệnh tim hay là triệu chứng của một chứng bệnh lâu năm nào đó, Hắn xua đi những suy nghĩ vẫn vơ đó nhưng vẫn không ngừng nhìn Nó như rằng anh nhìn mãi không chánLiên Băng đứng từ xa máu nóng dồn lên não, bóp lon nước ép trên tay, nhìn Nó như muốn ăn tươi nuốt sống “ Con nhỏ đó có gì đặt biệt tại sao lại thu hút đến vậy? kể cả anh Huy tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt chiều mến đến vậy?”- Chị hay để em cho nó bài học? _ Anh Vũ đứng cạnh- Ừ....Cẩn thận- VângAnh Vũ nhết mép cầm khay thức ăn đứng lên đi thẳng đến phía Nó....Mọi chuyện sẽ ra sao....._______________End chap_______________( Hỳ t/g đang bị mắc chứng bệnh vô cùng trầm trọng là mù ý tưởng nên chap này hơi ngắn đọc giả thông cảm *Cúi đầu*)
Konnichiwa xin chào các đọc giả thân yêu hôm nay là một ngày trăng thanh gió mát nước trong vắt trời trong veo nắng trong lành người trong sáng không khí......
Quân-Ren: chém gió đủ rồi
Hỳ *Cười* m.n đọc truyện vv
----------------‰
Bốn người cùng nhau xuống căn-tin ai nấy đều dòm ngó xì xào bàn tán, mà cũng phải thôi hai hot boy song sinh hạng hai Quân-Duy ( mới vào đã thành hot boy rồi), hot boy hạng nhất Tuấn Huy và hot girl mới chuyển trường cùng nhau đi chung mà, sao tránh khỏi ánh mắt của mọi người được
Dọc đường xuống căn-tin Ren và Quân cứ cãi lộn chí chóe mặc dù những chuyện nhỏ nhặt nhất, Hắn cùng Nó đi sau nhìn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cách xa 8 năm gặp nhau đã vậy rồi. Cả bọn lựa một chiếc bàn trong góc khuất ngồi, nói là khuất chớ thu hút nhiều sự chú ý nhất
- Mọi người ăn gì?
- Gì cũng được _ Nó
- Cho anh phần gà rán, 1 li coca, 1 cái sandwich 1 khoai tây chiên.... _ Hắn gọi một tràng đồ ăn
- Gà rán....sandwich.....rồi.....trời Huy ca anh ăn nhiều thế? _ Ren quay cuồng đầu óc
- Hehe đệ khao mà _ Hắn cười nham nhở
- Đồ đểu...hix túi tiền của mình
- Còn anh phần gà rán và coca _ Quân
- Tiền _ Ren xòe tay trước mặt Quân
- Mày khao nó sao không khao anh mày?
- Ang Huy là báo ơn còn anh là báo oán thì có tiền đây
Quân mặt đen như lọ nồi móc tờ 500 nghìn đưa cho Ren, anh quay bước đi về phía quầy
Tự nãy giờ nào ai để ý Hắn cứ ngồi nhìn Nó mãi, không biết tại sao Hắn lại như vậy nữa Hắn chỉ biết khi nhìn Nó tim lại đập liên tục không ngừng, có lẽ anh mắc bệnh tim hay là triệu chứng của một chứng bệnh lâu năm nào đó, Hắn xua đi những suy nghĩ vẫn vơ đó nhưng vẫn không ngừng nhìn Nó như rằng anh nhìn mãi không chán
Liên Băng đứng từ xa máu nóng dồn lên não, bóp lon nước ép trên tay, nhìn Nó như muốn ăn tươi nuốt sống “ Con nhỏ đó có gì đặt biệt tại sao lại thu hút đến vậy? kể cả anh Huy tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt chiều mến đến vậy?”
- Chị hay để em cho nó bài học? _ Anh Vũ đứng cạnh
- Ừ....Cẩn thận
- Vâng
Anh Vũ nhết mép cầm khay thức ăn đứng lên đi thẳng đến phía Nó....
Mọi chuyện sẽ ra sao.....
_______________End chap_______________
( Hỳ t/g đang bị mắc chứng bệnh vô cùng trầm trọng là mù ý tưởng nên chap này hơi ngắn đọc giả thông cảm *Cúi đầu*)
Vợ À! Lạnh Lùng Quá ĐấyTác giả: _Kiubi_Virgo_Sân bay Tân Sơn Nhất - Tỷ...tỷ đợi đệ Một chàng trai với mái tóc màu nâu, đôi mắt vàng kim hớt hải chạy theo cô gái mái tóc đỏ xõa tự nhiên, đeo chiếc mắt kính đen bảng to che gần nữa khuôn mặt Cô gái xoay lại-là Nó Nguyễn Hoàng Linh Di còn gọi là Elly, cô đã trở lại sau 10 năm du học ở Anh và phải dẫn thêm thằng đệ rắc rối này - Hơ...hơ...tỷ đi nhanh quá _ chàng trai chống 2 tay lên gối thở như chưa từng được thở Chàng trai đó là Lâm Minh Duy còn gọi là Ren nhờ sự cầu xin có 1-0-2 của mình nên anh đã được Nó cho phép trở về Việt Nam cùng Nó - Cô chủ mừng cô trở về _ người đàn ông trạng 40 tiến lại phía Nó - Hà quản gia _ Nó vòng tay ôm ông vào lòng - Bác gọi con là Linh Di được rồi - Được rồi về thôi Hai người cùng quản gia đi ra xe đưa đón riêng trở về biệt thự Nguyễn Hoàng Biệt thự Nguyễn Hoàng Ngôi biệt thự rộng lớn có 2 màu trắng đen làm chủ đạo, bên trong là một phòng khách sang trọng, một người đàn ông trạng 40 khuôn mặt già dặn thể hiện nét hồi hộp đi qua qua lại lại lẫm bẫm… Konnichiwa xin chào các đọc giả thân yêu hôm nay là một ngày trăng thanh gió mát nước trong vắt trời trong veo nắng trong lành người trong sáng không khí......Quân-Ren: chém gió đủ rồiHỳ *Cười* m.n đọc truyện vv----------------‰Bốn người cùng nhau xuống căn-tin ai nấy đều dòm ngó xì xào bàn tán, mà cũng phải thôi hai hot boy song sinh hạng hai Quân-Duy ( mới vào đã thành hot boy rồi), hot boy hạng nhất Tuấn Huy và hot girl mới chuyển trường cùng nhau đi chung mà, sao tránh khỏi ánh mắt của mọi người đượcDọc đường xuống căn-tin Ren và Quân cứ cãi lộn chí chóe mặc dù những chuyện nhỏ nhặt nhất, Hắn cùng Nó đi sau nhìn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, cách xa 8 năm gặp nhau đã vậy rồi. Cả bọn lựa một chiếc bàn trong góc khuất ngồi, nói là khuất chớ thu hút nhiều sự chú ý nhất- Mọi người ăn gì?- Gì cũng được _ Nó- Cho anh phần gà rán, 1 li coca, 1 cái sandwich 1 khoai tây chiên.... _ Hắn gọi một tràng đồ ăn- Gà rán....sandwich.....rồi.....trời Huy ca anh ăn nhiều thế? _ Ren quay cuồng đầu óc- Hehe đệ khao mà _ Hắn cười nham nhở- Đồ đểu...hix túi tiền của mình- Còn anh phần gà rán và coca _ Quân- Tiền _ Ren xòe tay trước mặt Quân- Mày khao nó sao không khao anh mày?- Ang Huy là báo ơn còn anh là báo oán thì có tiền đâyQuân mặt đen như lọ nồi móc tờ 500 nghìn đưa cho Ren, anh quay bước đi về phía quầyTự nãy giờ nào ai để ý Hắn cứ ngồi nhìn Nó mãi, không biết tại sao Hắn lại như vậy nữa Hắn chỉ biết khi nhìn Nó tim lại đập liên tục không ngừng, có lẽ anh mắc bệnh tim hay là triệu chứng của một chứng bệnh lâu năm nào đó, Hắn xua đi những suy nghĩ vẫn vơ đó nhưng vẫn không ngừng nhìn Nó như rằng anh nhìn mãi không chánLiên Băng đứng từ xa máu nóng dồn lên não, bóp lon nước ép trên tay, nhìn Nó như muốn ăn tươi nuốt sống “ Con nhỏ đó có gì đặt biệt tại sao lại thu hút đến vậy? kể cả anh Huy tại sao lại nhìn nó bằng ánh mắt chiều mến đến vậy?”- Chị hay để em cho nó bài học? _ Anh Vũ đứng cạnh- Ừ....Cẩn thận- VângAnh Vũ nhết mép cầm khay thức ăn đứng lên đi thẳng đến phía Nó....Mọi chuyện sẽ ra sao....._______________End chap_______________( Hỳ t/g đang bị mắc chứng bệnh vô cùng trầm trọng là mù ý tưởng nên chap này hơi ngắn đọc giả thông cảm *Cúi đầu*)