Tác giả:

Hôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn…

Chương 10

Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Đang say sưa xem cảnh tình cảm ướt át, bỗng từ trên rơi xuống một con ma nữ áo trắng tóc dài, hoảng quá tôi hét toáng lên rồi vô thức nghiêng qua ôm chặt cánh tay Khánh. Chắc thấy tôi tội nghiệp nên Khánh đưa tay xoa xoa đầu tôi.-Mình về nhé.Tôi đồng ý ngay lập tức, ở đây một hồi chắc tối nay không dám ngủ luôn quá.Vừa chạy xe Khánh vừa cười ha hả làm tôi quê kinh khủng, lần đầu tiên xem tất nhiên là sợ rồi, có quái gì đâu mà đáng cười chứ.-Ha ha, không ngờ bạn Gia Ân nhà ta cũng biết sợ nữa, tối mai mình đi coi nữa hen.Điên quá tôi lấy tay đánh thật mạnh vào lưng Khánh cũng không xi nhê, chẳng còn cách nào khác tôi làm mặt lạnh luôn.-Ê, sao im lặng vậy, tui giỡn mà.Thấy tôi giận, Khánh bắt đầu làm huề.-Chọc tui vui lắm hả?-Ừm..ờ mà không, thôi đừng giận nữa tui đưa bà đi đến chỗ này vui lắm nè.-Lần sau mà còn cười nhạo là chết với tui đó. Đi đâu?-Ngắm cảnh.Thế là Khánh chở tôi đến một tòa nhà kia, cũng may là ngày thường nên người không đông lắm. Từ trên cao nhìn xuống, một thành phố lộng lẫy với những ánh đèn hiện ra trước mắt, hiếm khi mới có những giây phút thư thái để đứng ở một nơi yên tĩnh ngắm nhìn thành phố náo nhiệt, nơi mà hàng ngày tôi và mẹ vất vả bon chen kiếm sống. Không biết đến khi nào tôi mới có thể hòa nhập được vào cái thế giới với sự phân biệt giàu nghèo rõ ràng như vậy.-Sao thế?Thấy tôi trầm ngâm, Khánh quan tâm.-Chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi.-Có bất cứ chuyện gì cứ nói với tui, tui lúc nào cũng ở bên cạnh bà.Tôi hơi bất ngờ với câu nói của Khánh, có lẽ thấy tôi tội nghiệp nên mới an ủi vậy thôi.-Ừm, cảm ơn ông.-Có muốn ăn kem không? Chờ tôi chút xíu nha.Chưa kịp trả lời Khánh đã chạy nhanh đi mua kem rồi, tên này đúng là vội vàng ghê vậy đó.Đang đứng một mình miên man suy nghĩ thì ở đâu xuất hiện một tên b**n th**, vì đứng xoay lưng lại nên tôi cũng chẳng để ý gì. Đến khi hắn đi lại gần táy máy sờ vào mông tôi mới giật mình quay lại. Cái mặt d* x*m của hắn nhìn tôi cười đểu, tôi vừa điên vừa xấu hổ nhưng không biết làm gì. Chưa biết phản ứng thế nào đã thấy Khánh tới đánh cho hắn một cái ngay mặt rồi, tên kia cũng không vừa, hắn ta nhào vô đấm đá loạn xạ. Tất nhiên cuối cùng Khánh cũng đánh hắn te tua xơ mướp, cậu ta còn không quên cảnh cáo trước khi hắn lết về.-Lần sau mày còn dám đụng đến cậu ấy thì tao sẽ lấy mạng mày đó. Xéo.Những người xung quanh nãy giờ đứng nhìn cũng giãn ra, tôi kéo tay Khánh đi về. Lần đầu tiên thấy mặt cậu ta hung dữ như vậy, ánh mắt cứ như muốn g**t ch*t người khác.-Khánh, sao ông nóng thế, tui có bị gì đâu.-Chưa g**t ch*t là may rồi, hắn liều mạng mới sàm sỡ bà đó.Thấy Khánh vẫn còn tức giận tôi cũng không dám nói thêm, sao hôm nay cậu ta nóng nảy vậy không biết.-Bà vào nhà đi, nhớ khóa cửa cẩn thận đó.Khánh dặn dò xong định quay xe đi về, chợt nhìn thấy trên mặt cậu ta có vết bầm chắc là do đánh nhau lúc nãy, tôi kéo tay lại.-Ông vô đây nhanh lên.Khánh ngoan ngoãn vào theo. Tôi luộc trứng rồi lăn qua vết bầm cho cậu ta, vừa làm vừa làu bàu.-Thấy hậu quả chưa hả? Lần sau mà đánh nhau đừng có trách tôi.-Tại hắn ta đụng đến bà chi.-Nhịn một xíu có chết không hả? Tôi cũng có bị gì đâu, lỡ như hắn có dao trong người hay có đồng bọn gì đó thì có phải ông tiêu rồi không.-Nhưng tôi không chịu được khi thấy tên đó sàm sỡ bà.-Còn cãi nữa hả?Thấy tôi hung dữ quá Khánh cũng không dám cãi nữa, người gì đâu hở xíu là động tay động chân, lỡ gặp người máu mặt có phải là gặp nguy hiểm không.-Xin lỗi Bi nha, lần sau tui sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa. Khánh đưa cái bộ mặt ngây thơ ra làm tôi bật cười, thế là hết giận luôn.-Bộ mặt ngây thơ này không hợp với ông xíu nào, hiện nguyên hình giùm tui đi.-Hì hì. Mà nè, bà ngủ một mình có sợ không hả? Hay là tôi ở lại với bà?-Có gì đâu mà sợ, cậu ở lại chắc hai đứa đánh lộn cả đêm càng không ngủ được.-Ừ, vậy tôi đi về nha, khóa cửa cẩn thận, có gì phải gọi điện thoại cho tôi biết không hả?Khánh dặn dò cứ như mẹ tôi vậy, tên này hôm nay màu mè thế không biết.-Biết rồi.-Ngủ ngoan nhé.Nói rồi Khánh phóng xe chạy mất, tôi tranh thủ chợp mắt vì ngày mai còn nhiều việc đang chờ ở phía trước.…..

Đang say sưa xem cảnh tình cảm ướt át, bỗng từ trên rơi xuống một con ma nữ áo trắng tóc dài, hoảng quá tôi hét toáng lên rồi vô thức nghiêng qua ôm chặt cánh tay Khánh. Chắc thấy tôi tội nghiệp nên Khánh đưa tay xoa xoa đầu tôi.

-Mình về nhé.

Tôi đồng ý ngay lập tức, ở đây một hồi chắc tối nay không dám ngủ luôn quá.

Vừa chạy xe Khánh vừa cười ha hả làm tôi quê kinh khủng, lần đầu tiên xem tất nhiên là sợ rồi, có quái gì đâu mà đáng cười chứ.

-Ha ha, không ngờ bạn Gia Ân nhà ta cũng biết sợ nữa, tối mai mình đi coi nữa hen.

Điên quá tôi lấy tay đánh thật mạnh vào lưng Khánh cũng không xi nhê, chẳng còn cách nào khác tôi làm mặt lạnh luôn.

-Ê, sao im lặng vậy, tui giỡn mà.

Thấy tôi giận, Khánh bắt đầu làm huề.

-Chọc tui vui lắm hả?

-Ừm..ờ mà không, thôi đừng giận nữa tui đưa bà đi đến chỗ này vui lắm nè.

-Lần sau mà còn cười nhạo là chết với tui đó. Đi đâu?

-Ngắm cảnh.

Thế là Khánh chở tôi đến một tòa nhà kia, cũng may là ngày thường nên người không đông lắm. Từ trên cao nhìn xuống, một thành phố lộng lẫy với những ánh đèn hiện ra trước mắt, hiếm khi mới có những giây phút thư thái để đứng ở một nơi yên tĩnh ngắm nhìn thành phố náo nhiệt, nơi mà hàng ngày tôi và mẹ vất vả bon chen kiếm sống. Không biết đến khi nào tôi mới có thể hòa nhập được vào cái thế giới với sự phân biệt giàu nghèo rõ ràng như vậy.

-Sao thế?

Thấy tôi trầm ngâm, Khánh quan tâm.

-Chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi.

-Có bất cứ chuyện gì cứ nói với tui, tui lúc nào cũng ở bên cạnh bà.

Tôi hơi bất ngờ với câu nói của Khánh, có lẽ thấy tôi tội nghiệp nên mới an ủi vậy thôi.

-Ừm, cảm ơn ông.

-Có muốn ăn kem không? Chờ tôi chút xíu nha.

Chưa kịp trả lời Khánh đã chạy nhanh đi mua kem rồi, tên này đúng là vội vàng ghê vậy đó.

Đang đứng một mình miên man suy nghĩ thì ở đâu xuất hiện một tên b**n th**, vì đứng xoay lưng lại nên tôi cũng chẳng để ý gì. Đến khi hắn đi lại gần táy máy sờ vào mông tôi mới giật mình quay lại. Cái mặt d* x*m của hắn nhìn tôi cười đểu, tôi vừa điên vừa xấu hổ nhưng không biết làm gì. Chưa biết phản ứng thế nào đã thấy Khánh tới đánh cho hắn một cái ngay mặt rồi, tên kia cũng không vừa, hắn ta nhào vô đấm đá loạn xạ. Tất nhiên cuối cùng Khánh cũng đánh hắn te tua xơ mướp, cậu ta còn không quên cảnh cáo trước khi hắn lết về.

-Lần sau mày còn dám đụng đến cậu ấy thì tao sẽ lấy mạng mày đó. Xéo.

Những người xung quanh nãy giờ đứng nhìn cũng giãn ra, tôi kéo tay Khánh đi về. Lần đầu tiên thấy mặt cậu ta hung dữ như vậy, ánh mắt cứ như muốn g**t ch*t người khác.

-Khánh, sao ông nóng thế, tui có bị gì đâu.

-Chưa g**t ch*t là may rồi, hắn liều mạng mới sàm sỡ bà đó.

Thấy Khánh vẫn còn tức giận tôi cũng không dám nói thêm, sao hôm nay cậu ta nóng nảy vậy không biết.

-Bà vào nhà đi, nhớ khóa cửa cẩn thận đó.

Khánh dặn dò xong định quay xe đi về, chợt nhìn thấy trên mặt cậu ta có vết bầm chắc là do đánh nhau lúc nãy, tôi kéo tay lại.

-Ông vô đây nhanh lên.

Khánh ngoan ngoãn vào theo. Tôi luộc trứng rồi lăn qua vết bầm cho cậu ta, vừa làm vừa làu bàu.

-Thấy hậu quả chưa hả? Lần sau mà đánh nhau đừng có trách tôi.

-Tại hắn ta đụng đến bà chi.

-Nhịn một xíu có chết không hả? Tôi cũng có bị gì đâu, lỡ như hắn có dao trong người hay có đồng bọn gì đó thì có phải ông tiêu rồi không.

-Nhưng tôi không chịu được khi thấy tên đó sàm sỡ bà.

-Còn cãi nữa hả?

Thấy tôi hung dữ quá Khánh cũng không dám cãi nữa, người gì đâu hở xíu là động tay động chân, lỡ gặp người máu mặt có phải là gặp nguy hiểm không.

-Xin lỗi Bi nha, lần sau tui sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa. Khánh đưa cái bộ mặt ngây thơ ra làm tôi bật cười, thế là hết giận luôn.

-Bộ mặt ngây thơ này không hợp với ông xíu nào, hiện nguyên hình giùm tui đi.

-Hì hì. Mà nè, bà ngủ một mình có sợ không hả? Hay là tôi ở lại với bà?

-Có gì đâu mà sợ, cậu ở lại chắc hai đứa đánh lộn cả đêm càng không ngủ được.

-Ừ, vậy tôi đi về nha, khóa cửa cẩn thận, có gì phải gọi điện thoại cho tôi biết không hả?

Khánh dặn dò cứ như mẹ tôi vậy, tên này hôm nay màu mè thế không biết.

-Biết rồi.

-Ngủ ngoan nhé.

Nói rồi Khánh phóng xe chạy mất, tôi tranh thủ chợp mắt vì ngày mai còn nhiều việc đang chờ ở phía trước.

…..

Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Đang say sưa xem cảnh tình cảm ướt át, bỗng từ trên rơi xuống một con ma nữ áo trắng tóc dài, hoảng quá tôi hét toáng lên rồi vô thức nghiêng qua ôm chặt cánh tay Khánh. Chắc thấy tôi tội nghiệp nên Khánh đưa tay xoa xoa đầu tôi.-Mình về nhé.Tôi đồng ý ngay lập tức, ở đây một hồi chắc tối nay không dám ngủ luôn quá.Vừa chạy xe Khánh vừa cười ha hả làm tôi quê kinh khủng, lần đầu tiên xem tất nhiên là sợ rồi, có quái gì đâu mà đáng cười chứ.-Ha ha, không ngờ bạn Gia Ân nhà ta cũng biết sợ nữa, tối mai mình đi coi nữa hen.Điên quá tôi lấy tay đánh thật mạnh vào lưng Khánh cũng không xi nhê, chẳng còn cách nào khác tôi làm mặt lạnh luôn.-Ê, sao im lặng vậy, tui giỡn mà.Thấy tôi giận, Khánh bắt đầu làm huề.-Chọc tui vui lắm hả?-Ừm..ờ mà không, thôi đừng giận nữa tui đưa bà đi đến chỗ này vui lắm nè.-Lần sau mà còn cười nhạo là chết với tui đó. Đi đâu?-Ngắm cảnh.Thế là Khánh chở tôi đến một tòa nhà kia, cũng may là ngày thường nên người không đông lắm. Từ trên cao nhìn xuống, một thành phố lộng lẫy với những ánh đèn hiện ra trước mắt, hiếm khi mới có những giây phút thư thái để đứng ở một nơi yên tĩnh ngắm nhìn thành phố náo nhiệt, nơi mà hàng ngày tôi và mẹ vất vả bon chen kiếm sống. Không biết đến khi nào tôi mới có thể hòa nhập được vào cái thế giới với sự phân biệt giàu nghèo rõ ràng như vậy.-Sao thế?Thấy tôi trầm ngâm, Khánh quan tâm.-Chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi.-Có bất cứ chuyện gì cứ nói với tui, tui lúc nào cũng ở bên cạnh bà.Tôi hơi bất ngờ với câu nói của Khánh, có lẽ thấy tôi tội nghiệp nên mới an ủi vậy thôi.-Ừm, cảm ơn ông.-Có muốn ăn kem không? Chờ tôi chút xíu nha.Chưa kịp trả lời Khánh đã chạy nhanh đi mua kem rồi, tên này đúng là vội vàng ghê vậy đó.Đang đứng một mình miên man suy nghĩ thì ở đâu xuất hiện một tên b**n th**, vì đứng xoay lưng lại nên tôi cũng chẳng để ý gì. Đến khi hắn đi lại gần táy máy sờ vào mông tôi mới giật mình quay lại. Cái mặt d* x*m của hắn nhìn tôi cười đểu, tôi vừa điên vừa xấu hổ nhưng không biết làm gì. Chưa biết phản ứng thế nào đã thấy Khánh tới đánh cho hắn một cái ngay mặt rồi, tên kia cũng không vừa, hắn ta nhào vô đấm đá loạn xạ. Tất nhiên cuối cùng Khánh cũng đánh hắn te tua xơ mướp, cậu ta còn không quên cảnh cáo trước khi hắn lết về.-Lần sau mày còn dám đụng đến cậu ấy thì tao sẽ lấy mạng mày đó. Xéo.Những người xung quanh nãy giờ đứng nhìn cũng giãn ra, tôi kéo tay Khánh đi về. Lần đầu tiên thấy mặt cậu ta hung dữ như vậy, ánh mắt cứ như muốn g**t ch*t người khác.-Khánh, sao ông nóng thế, tui có bị gì đâu.-Chưa g**t ch*t là may rồi, hắn liều mạng mới sàm sỡ bà đó.Thấy Khánh vẫn còn tức giận tôi cũng không dám nói thêm, sao hôm nay cậu ta nóng nảy vậy không biết.-Bà vào nhà đi, nhớ khóa cửa cẩn thận đó.Khánh dặn dò xong định quay xe đi về, chợt nhìn thấy trên mặt cậu ta có vết bầm chắc là do đánh nhau lúc nãy, tôi kéo tay lại.-Ông vô đây nhanh lên.Khánh ngoan ngoãn vào theo. Tôi luộc trứng rồi lăn qua vết bầm cho cậu ta, vừa làm vừa làu bàu.-Thấy hậu quả chưa hả? Lần sau mà đánh nhau đừng có trách tôi.-Tại hắn ta đụng đến bà chi.-Nhịn một xíu có chết không hả? Tôi cũng có bị gì đâu, lỡ như hắn có dao trong người hay có đồng bọn gì đó thì có phải ông tiêu rồi không.-Nhưng tôi không chịu được khi thấy tên đó sàm sỡ bà.-Còn cãi nữa hả?Thấy tôi hung dữ quá Khánh cũng không dám cãi nữa, người gì đâu hở xíu là động tay động chân, lỡ gặp người máu mặt có phải là gặp nguy hiểm không.-Xin lỗi Bi nha, lần sau tui sẽ không tùy tiện đánh nhau nữa. Khánh đưa cái bộ mặt ngây thơ ra làm tôi bật cười, thế là hết giận luôn.-Bộ mặt ngây thơ này không hợp với ông xíu nào, hiện nguyên hình giùm tui đi.-Hì hì. Mà nè, bà ngủ một mình có sợ không hả? Hay là tôi ở lại với bà?-Có gì đâu mà sợ, cậu ở lại chắc hai đứa đánh lộn cả đêm càng không ngủ được.-Ừ, vậy tôi đi về nha, khóa cửa cẩn thận, có gì phải gọi điện thoại cho tôi biết không hả?Khánh dặn dò cứ như mẹ tôi vậy, tên này hôm nay màu mè thế không biết.-Biết rồi.-Ngủ ngoan nhé.Nói rồi Khánh phóng xe chạy mất, tôi tranh thủ chợp mắt vì ngày mai còn nhiều việc đang chờ ở phía trước.…..

Chương 10