Hôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn…
Chương 13
Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Hôm nay không thấy Khánh đi học, chắc là lại đi chơi bời lêu lỏng rồi. Ngồi học có Khánh ngồi bép xép kế bên quen rồi, giờ không có buồn ơi là buồn. Tôi vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu ta.-Sao không đi học?Không thấy trả lời, tôi gửi thêm một tin nhắn nữa.-Đáng ghét, đang ở đâu mà không trả lời hả? Giận ông một tuần cho biết.Vẫn không trả lời, tôi vừa bực vừa lo, chắc là lại ham chơi đâu đó không cầm theo điện thoại đây mà. Ngồi học một chữ cũng không lọt vào tai, tôi cúp học lang thang nhà sách tìm mấy quyển tài liệu, vô tình nhìn thấy Nhật Nam cũng ở đó. Tôi giả vờ không nhìn thấy làm anh ta tức tối, cố tình đi ngang làm rơi quyển sách dày cộp xuống chân tôi.-Á, anh làm cái gì vậy hả?Nhìn cái mặt là tôi biết hắn cố tình rồi, làm như tôi chân voi không biết đau vậy đó. Còn anh ta thì vô cùng ngây thơ trong sáng, đưa cái mặt hiền lành ra làm những người xung quanh trầm trồ vì vẻ đẹp trai và nhã nhặn của anh ta.-Xin lỗi tôi lỡ làm rơi, cô có bị sao không? Đưa chân tôi xem nào.Nói chuyện ngọt ngào đã đành, còn bày đặt cúi xuống định cầm chân tôi lên xem nữa mới ghê, tôi điên tiết vung chân đạp vào đùi một phát, thế là anh ta ôm đùi té xuống, mặt giả bộ nhăn nhó thấy ghét.-Cô này, tôi chỉ vô tình làm rơi sách xuống, cũng đã xin lỗi cô rồi sao cô lại hành động như vậy chứ?Những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ác cảm, tôi có làm gì đâu, chỉ là anh ta đẹp trai lại diễn giỏi nên mới vậy thôi.-Con nhỏ đó nhìn cũng xinh gái mà thô lỗ dễ sợ.-Chỉ lỡ tay làm rơi cuốn sách thôi có cần bạo lực vậy không trời.-Lần sau né né nó ra, lỡ mà đụng trúng nó bị thương chắc cầm dao chém mình luôn quá.-Anh đẹp trai mặc kệ cô ta đi, đối với những người thô lỗ như vậy không cần xin lỗi đâu.-…bla…bla….Nghe bọn chúng chỉ trỏ tôi chỉ muốn hét lên cho chúng phắng hết, ừ thì xưa giờ tôi thô lỗ, nhưng cũng phải tùy người chứ, đâu phải vô duyên vô cớ mà đánh bậy đánh bạ đâu.-Anh đóng kịch giỏi lắm, hài lòng chưa hả? Tôi điên tiết chửi anh ta.-Mọi người ở đây cũng nhìn thấy hết, cô cũng đánh tôi rồi xem như hai chúng ta huề vậy.Anh ta lại còn bày đặt đưa bộ mặt cao thượng đó ra nữa chứ, tôi tức tối không thể đánh tan nát cái mặt đó đi.-Anh đúng là đồ thần kinh.Chửi xong tôi đi một lèo ra đường, sáng giờ toàn muốn đánh lộn với anh ta, người gì mà điên thấy sợ luôn. Đi được một đoạn đã thấy Nhật lẽo đẽo theo sau rồi.-Ê, đi chậm thôi, chân tôi đau quá đi không được nè.-Không đi được thì lết.Tôi chẳng thèm nhìn lại, đúng là ngày xui xẻo, sáng cãi nhau chưa đủ hay sao mà chiều còn gặp nữa chứ.-Ê nè, cô mà mà không dừng lại là tôi đuổi việc luôn đó nha.-Đuổi thì nghỉ, tôi sợ anh chắc.Chưa bao giờ tôi thấy mình dứt khoát như hôm nay, cảm giác có người lẽo đẽo theo năn nỉ cũng thích thật đó.Thấy tôi vẫn lì lợm, Nhật Nam chạy tới nắm tay tôi kéo đi.-Anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra, không tôi hét lên ráng chịu đó.-Cô ngon thì hét đi, tôi sẽ nói cô ngoại tình nên chồng bắt về, để xem người ta tin ai.Tôi chẳng thèm cãi nữa, mất công thiên hạ nhòm ngó xấu mặt chứ được gì đâu.-Đi đâu?-Đi thì biết.Anh ta kéo tôi vào một quán cà phê yên tĩnh, gọi cho tôi một ly sinh tố bơ, người vô duyên không thèm hỏi ý kiến của tôi luôn mới ghê, không biết tôi không ăn được bơ hả trời.-Anh muốn gì? Ở nhà sách chưa đủ nên muốn làm bẽ mặt tôi ở đây nữa hả?-Tôi xin lỗi được chưa?-Làm xấu mặt tôi rồi xin lỗi dễ dàng vậy sao? Nó có giúp tôi lấy lại thể diện trước mặt những người đó được không?Tôi là người bị hại, đâu có tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy chứ.-Sau này tôi sẽ không gây chuyện với cô nữa được chưa?-Thề cún cắn đi.-Tôi thề.Tự nhiên đối với anh ta không thể nào giận lâu được, với lại giận lâu lỡ anh ta bực mình mà đuổi việc thiệt chắc tiêu đời quá, thôi thì hòa bình lập lại cho an toàn.……
Hôm nay không thấy Khánh đi học, chắc là lại đi chơi bời lêu lỏng rồi. Ngồi học có Khánh ngồi bép xép kế bên quen rồi, giờ không có buồn ơi là buồn. Tôi vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu ta.
-Sao không đi học?
Không thấy trả lời, tôi gửi thêm một tin nhắn nữa.
-Đáng ghét, đang ở đâu mà không trả lời hả? Giận ông một tuần cho biết.
Vẫn không trả lời, tôi vừa bực vừa lo, chắc là lại ham chơi đâu đó không cầm theo điện thoại đây mà. Ngồi học một chữ cũng không lọt vào tai, tôi cúp học lang thang nhà sách tìm mấy quyển tài liệu, vô tình nhìn thấy Nhật Nam cũng ở đó. Tôi giả vờ không nhìn thấy làm anh ta tức tối, cố tình đi ngang làm rơi quyển sách dày cộp xuống chân tôi.
-Á, anh làm cái gì vậy hả?
Nhìn cái mặt là tôi biết hắn cố tình rồi, làm như tôi chân voi không biết đau vậy đó. Còn anh ta thì vô cùng ngây thơ trong sáng, đưa cái mặt hiền lành ra làm những người xung quanh trầm trồ vì vẻ đẹp trai và nhã nhặn của anh ta.
-Xin lỗi tôi lỡ làm rơi, cô có bị sao không? Đưa chân tôi xem nào.
Nói chuyện ngọt ngào đã đành, còn bày đặt cúi xuống định cầm chân tôi lên xem nữa mới ghê, tôi điên tiết vung chân đạp vào đùi một phát, thế là anh ta ôm đùi té xuống, mặt giả bộ nhăn nhó thấy ghét.
-Cô này, tôi chỉ vô tình làm rơi sách xuống, cũng đã xin lỗi cô rồi sao cô lại hành động như vậy chứ?
Những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ác cảm, tôi có làm gì đâu, chỉ là anh ta đẹp trai lại diễn giỏi nên mới vậy thôi.
-Con nhỏ đó nhìn cũng xinh gái mà thô lỗ dễ sợ.
-Chỉ lỡ tay làm rơi cuốn sách thôi có cần bạo lực vậy không trời.
-Lần sau né né nó ra, lỡ mà đụng trúng nó bị thương chắc cầm dao chém mình luôn quá.
-Anh đẹp trai mặc kệ cô ta đi, đối với những người thô lỗ như vậy không cần xin lỗi đâu.
-…bla…bla….
Nghe bọn chúng chỉ trỏ tôi chỉ muốn hét lên cho chúng phắng hết, ừ thì xưa giờ tôi thô lỗ, nhưng cũng phải tùy người chứ, đâu phải vô duyên vô cớ mà đánh bậy đánh bạ đâu.
-Anh đóng kịch giỏi lắm, hài lòng chưa hả? Tôi điên tiết chửi anh ta.
-Mọi người ở đây cũng nhìn thấy hết, cô cũng đánh tôi rồi xem như hai chúng ta huề vậy.
Anh ta lại còn bày đặt đưa bộ mặt cao thượng đó ra nữa chứ, tôi tức tối không thể đánh tan nát cái mặt đó đi.
-Anh đúng là đồ thần kinh.
Chửi xong tôi đi một lèo ra đường, sáng giờ toàn muốn đánh lộn với anh ta, người gì mà điên thấy sợ luôn. Đi được một đoạn đã thấy Nhật lẽo đẽo theo sau rồi.
-Ê, đi chậm thôi, chân tôi đau quá đi không được nè.
-Không đi được thì lết.
Tôi chẳng thèm nhìn lại, đúng là ngày xui xẻo, sáng cãi nhau chưa đủ hay sao mà chiều còn gặp nữa chứ.
-Ê nè, cô mà mà không dừng lại là tôi đuổi việc luôn đó nha.
-Đuổi thì nghỉ, tôi sợ anh chắc.
Chưa bao giờ tôi thấy mình dứt khoát như hôm nay, cảm giác có người lẽo đẽo theo năn nỉ cũng thích thật đó.
Thấy tôi vẫn lì lợm, Nhật Nam chạy tới nắm tay tôi kéo đi.
-Anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra, không tôi hét lên ráng chịu đó.
-Cô ngon thì hét đi, tôi sẽ nói cô ngoại tình nên chồng bắt về, để xem người ta tin ai.
Tôi chẳng thèm cãi nữa, mất công thiên hạ nhòm ngó xấu mặt chứ được gì đâu.
-Đi đâu?
-Đi thì biết.
Anh ta kéo tôi vào một quán cà phê yên tĩnh, gọi cho tôi một ly sinh tố bơ, người vô duyên không thèm hỏi ý kiến của tôi luôn mới ghê, không biết tôi không ăn được bơ hả trời.
-Anh muốn gì? Ở nhà sách chưa đủ nên muốn làm bẽ mặt tôi ở đây nữa hả?
-Tôi xin lỗi được chưa?
-Làm xấu mặt tôi rồi xin lỗi dễ dàng vậy sao? Nó có giúp tôi lấy lại thể diện trước mặt những người đó được không?
Tôi là người bị hại, đâu có tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy chứ.
-Sau này tôi sẽ không gây chuyện với cô nữa được chưa?
-Thề cún cắn đi.
-Tôi thề.
Tự nhiên đối với anh ta không thể nào giận lâu được, với lại giận lâu lỡ anh ta bực mình mà đuổi việc thiệt chắc tiêu đời quá, thôi thì hòa bình lập lại cho an toàn.
……
Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Hôm nay không thấy Khánh đi học, chắc là lại đi chơi bời lêu lỏng rồi. Ngồi học có Khánh ngồi bép xép kế bên quen rồi, giờ không có buồn ơi là buồn. Tôi vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho cậu ta.-Sao không đi học?Không thấy trả lời, tôi gửi thêm một tin nhắn nữa.-Đáng ghét, đang ở đâu mà không trả lời hả? Giận ông một tuần cho biết.Vẫn không trả lời, tôi vừa bực vừa lo, chắc là lại ham chơi đâu đó không cầm theo điện thoại đây mà. Ngồi học một chữ cũng không lọt vào tai, tôi cúp học lang thang nhà sách tìm mấy quyển tài liệu, vô tình nhìn thấy Nhật Nam cũng ở đó. Tôi giả vờ không nhìn thấy làm anh ta tức tối, cố tình đi ngang làm rơi quyển sách dày cộp xuống chân tôi.-Á, anh làm cái gì vậy hả?Nhìn cái mặt là tôi biết hắn cố tình rồi, làm như tôi chân voi không biết đau vậy đó. Còn anh ta thì vô cùng ngây thơ trong sáng, đưa cái mặt hiền lành ra làm những người xung quanh trầm trồ vì vẻ đẹp trai và nhã nhặn của anh ta.-Xin lỗi tôi lỡ làm rơi, cô có bị sao không? Đưa chân tôi xem nào.Nói chuyện ngọt ngào đã đành, còn bày đặt cúi xuống định cầm chân tôi lên xem nữa mới ghê, tôi điên tiết vung chân đạp vào đùi một phát, thế là anh ta ôm đùi té xuống, mặt giả bộ nhăn nhó thấy ghét.-Cô này, tôi chỉ vô tình làm rơi sách xuống, cũng đã xin lỗi cô rồi sao cô lại hành động như vậy chứ?Những người xung quanh bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt ác cảm, tôi có làm gì đâu, chỉ là anh ta đẹp trai lại diễn giỏi nên mới vậy thôi.-Con nhỏ đó nhìn cũng xinh gái mà thô lỗ dễ sợ.-Chỉ lỡ tay làm rơi cuốn sách thôi có cần bạo lực vậy không trời.-Lần sau né né nó ra, lỡ mà đụng trúng nó bị thương chắc cầm dao chém mình luôn quá.-Anh đẹp trai mặc kệ cô ta đi, đối với những người thô lỗ như vậy không cần xin lỗi đâu.-…bla…bla….Nghe bọn chúng chỉ trỏ tôi chỉ muốn hét lên cho chúng phắng hết, ừ thì xưa giờ tôi thô lỗ, nhưng cũng phải tùy người chứ, đâu phải vô duyên vô cớ mà đánh bậy đánh bạ đâu.-Anh đóng kịch giỏi lắm, hài lòng chưa hả? Tôi điên tiết chửi anh ta.-Mọi người ở đây cũng nhìn thấy hết, cô cũng đánh tôi rồi xem như hai chúng ta huề vậy.Anh ta lại còn bày đặt đưa bộ mặt cao thượng đó ra nữa chứ, tôi tức tối không thể đánh tan nát cái mặt đó đi.-Anh đúng là đồ thần kinh.Chửi xong tôi đi một lèo ra đường, sáng giờ toàn muốn đánh lộn với anh ta, người gì mà điên thấy sợ luôn. Đi được một đoạn đã thấy Nhật lẽo đẽo theo sau rồi.-Ê, đi chậm thôi, chân tôi đau quá đi không được nè.-Không đi được thì lết.Tôi chẳng thèm nhìn lại, đúng là ngày xui xẻo, sáng cãi nhau chưa đủ hay sao mà chiều còn gặp nữa chứ.-Ê nè, cô mà mà không dừng lại là tôi đuổi việc luôn đó nha.-Đuổi thì nghỉ, tôi sợ anh chắc.Chưa bao giờ tôi thấy mình dứt khoát như hôm nay, cảm giác có người lẽo đẽo theo năn nỉ cũng thích thật đó.Thấy tôi vẫn lì lợm, Nhật Nam chạy tới nắm tay tôi kéo đi.-Anh làm gì vậy hả? Buông tôi ra, không tôi hét lên ráng chịu đó.-Cô ngon thì hét đi, tôi sẽ nói cô ngoại tình nên chồng bắt về, để xem người ta tin ai.Tôi chẳng thèm cãi nữa, mất công thiên hạ nhòm ngó xấu mặt chứ được gì đâu.-Đi đâu?-Đi thì biết.Anh ta kéo tôi vào một quán cà phê yên tĩnh, gọi cho tôi một ly sinh tố bơ, người vô duyên không thèm hỏi ý kiến của tôi luôn mới ghê, không biết tôi không ăn được bơ hả trời.-Anh muốn gì? Ở nhà sách chưa đủ nên muốn làm bẽ mặt tôi ở đây nữa hả?-Tôi xin lỗi được chưa?-Làm xấu mặt tôi rồi xin lỗi dễ dàng vậy sao? Nó có giúp tôi lấy lại thể diện trước mặt những người đó được không?Tôi là người bị hại, đâu có tha thứ cho anh ta dễ dàng như vậy chứ.-Sau này tôi sẽ không gây chuyện với cô nữa được chưa?-Thề cún cắn đi.-Tôi thề.Tự nhiên đối với anh ta không thể nào giận lâu được, với lại giận lâu lỡ anh ta bực mình mà đuổi việc thiệt chắc tiêu đời quá, thôi thì hòa bình lập lại cho an toàn.……