Tác giả:

Hôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn…

Chương 17

Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Ở nhà hai ngày, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Mẹ đã về cộng thêm Khánh ngày nào cũng chạy qua chăm sóc kỹ lưỡng, ép ăn cái này cái kia, làm tôi có cảm tưởng ốm xong mà người mập lên mấy kg vậy đó.Hôm nay bắt đầu đi làm trở lại, tự nhiên không còn ác cảm với tên chủ nhà nữa, chắc tại anh ta tốt bụng cho tôi nghỉ nhờ khi ốm. Mở cửa bước vào thì gặp Nhật Huy định đi ra, Huy thấy tôi ra vẻ mừng rỡ.-Mấy ngày nay sao anh không thấy bé?-Em bị cảm nên nghỉ mấy ngày. Tôi cũng rất vui khi gặp anh.-Ốm à? Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa, để anh kiểm tra thử.Nhật Huy rất tự nhiên đưa tay lên rờ trán tôi làm tên Nhật ở trong nhìn ra tức tối.-Vào trong nhanh lên, tôi đói rồi.-Em đi làm đây, kẻo anh ta lại lên cơn thì khổ lắm.Tôi mỉm cười thật tươi với Huy rồi đi vào.-Pha cho tôi ly nước cam.Tên Nhật đáng ghét, mới có cảm tình xíu đã mất sạch rồi.-Đói mà uống nước cam à?-Tôi bảo pha thì pha, lắm chuyện.Không cho hỏi thì thôi, tôi cũng chả thèm quan tâm, mặc xác nhà anh.-Nước cam nè.Tôi chìa ly nước cam ra, anh ta nhìn đồng hồ rồi hất mặt về phía tôi.-Có ly nước cam pha cả buổi mới xong, hết muốn uống rồi.Trời ạ, tôi làm nhanh vậy mà còn chê, tên này tối qua bị người yêu đá hay sao sáng nay tìm cách gây sự, tôi mà không phải người làm chắc nãy giờ anh ta đã rớt ghế rồi.-Vậy anh muốn gì mới hài lòng đây hả?-Không muốn uống nữa.-Anh đừng có mà ỷ mạnh h**p yếu nha, tôi mất công pha rồi anh muốn đổ là đổ hả?Tôi bắt đầu nổi giận, tôi vốn đâu có dễ ăn h**p vậy đâu.-Thứ nhất, tôi chưa hề có ý định ỷ mạnh h**p yếu, tôi h**p cô hồi nào mà cô nói hả? Thứ hai, tôi nói không uống chứ không nói là đem bỏ.-Vậy anh muốn gì? Tôi đuối lý với cái tên xấu xa này, đã già cả mà còn nhỏ nhen như vậy hèn gì ế là phải.-Tôi không uống nhưng cũng không muốn lãng phí, cho nên cách duy nhất là cô uống hết đi.Tôi ghét nhất là mấy cái món nước uống như thế này, giờ bào tôi uống khác nào hành hạ chứ.-Không uống.Cái mặt bướng bỉnh của tôi làm Nhật nóng máu, anh ta bắt đầu hung dữ.-Nói gì cũng cãi, cô muốn tự uống hay đợi tôi đổ vào?Không thèm cãi nhau với anh ta nữa, cùng lắm là uống là xong chứ gì. Tôi hậm hực cầm ly nước cam nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết sạch.-Good. Giờ đi nấu ăn đi.Tôi liếc Nhật một cái nảy lửa rồi đi làm việc, anh ta lúc nào cũng muốn chọc tức cho người khác sôi máu mới chịu được hay sao đó.-Ê, này. Anh ta lẽo đẽo theo tôi vào bếp, anh em nhà này có sở thích vào bếp giống nhau ghê.-….-Ê, tôi gọi sao không trả lời hả?-Ở đây không có ai tên Ê này hết.-Cô cũng lanh lắm. Cô học ngành gì thế?Tên này đúng là nhiều chuyện, hôm trước hỏi trường đã không trả lời rồi, hôm nay lại tiếp tục hỏi ngành, không biết có mưu đồ đen tối gì đây.-Sao anh nhiều chuyện vậy hả? Định vô trường bêu xấu tôi hay sao mà hỏi hoài vậy.-Tôi rảnh quá, với lại cô có gì tốt đâu mà lo.-Vậy chứ sao?-Tuần sau công ty tôi tổ chức sự kiện kêu gọi từ thiện cho những trẻ em cơ nhỡ, có đầy đủ giới kinh doanh với báo giới, nên tôi định cho cô một vé tham gia để học hỏi kinh nghiệm sau này.Tôi có đang nghe lầm không đây, sao đột nhiên lại tốt bụng thế. Nhưng mà mình học PR, công ty anh ta lại làm quảng cáo cho những thương hiệu lớn, cơ hội này đâu phải ai cũng có đâu. Hay là liều mình đi thử một lần xem sao.-Tôi có thể đi sao?-Ừm, nhưng nếu từ đây đến đó cô mà còn gây chuyện với tôi thì xem như xong phim.-Biết rồi.Cùng lắm là nhịn anh ta một tuần là được chứ gì, một năm thì khó chứ một tuần có bao nhiêu đâu.…..

Ở nhà hai ngày, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Mẹ đã về cộng thêm Khánh ngày nào cũng chạy qua chăm sóc kỹ lưỡng, ép ăn cái này cái kia, làm tôi có cảm tưởng ốm xong mà người mập lên mấy kg vậy đó.

Hôm nay bắt đầu đi làm trở lại, tự nhiên không còn ác cảm với tên chủ nhà nữa, chắc tại anh ta tốt bụng cho tôi nghỉ nhờ khi ốm. Mở cửa bước vào thì gặp Nhật Huy định đi ra, Huy thấy tôi ra vẻ mừng rỡ.

-Mấy ngày nay sao anh không thấy bé?

-Em bị cảm nên nghỉ mấy ngày. Tôi cũng rất vui khi gặp anh.

-Ốm à? Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa, để anh kiểm tra thử.

Nhật Huy rất tự nhiên đưa tay lên rờ trán tôi làm tên Nhật ở trong nhìn ra tức tối.

-Vào trong nhanh lên, tôi đói rồi.

-Em đi làm đây, kẻo anh ta lại lên cơn thì khổ lắm.

Tôi mỉm cười thật tươi với Huy rồi đi vào.

-Pha cho tôi ly nước cam.

Tên Nhật đáng ghét, mới có cảm tình xíu đã mất sạch rồi.

-Đói mà uống nước cam à?

-Tôi bảo pha thì pha, lắm chuyện.

Không cho hỏi thì thôi, tôi cũng chả thèm quan tâm, mặc xác nhà anh.

-Nước cam nè.

Tôi chìa ly nước cam ra, anh ta nhìn đồng hồ rồi hất mặt về phía tôi.

-Có ly nước cam pha cả buổi mới xong, hết muốn uống rồi.

Trời ạ, tôi làm nhanh vậy mà còn chê, tên này tối qua bị người yêu đá hay sao sáng nay tìm cách gây sự, tôi mà không phải người làm chắc nãy giờ anh ta đã rớt ghế rồi.

-Vậy anh muốn gì mới hài lòng đây hả?

-Không muốn uống nữa.

-Anh đừng có mà ỷ mạnh h**p yếu nha, tôi mất công pha rồi anh muốn đổ là đổ hả?

Tôi bắt đầu nổi giận, tôi vốn đâu có dễ ăn h**p vậy đâu.

-Thứ nhất, tôi chưa hề có ý định ỷ mạnh h**p yếu, tôi h**p cô hồi nào mà cô nói hả? Thứ hai, tôi nói không uống chứ không nói là đem bỏ.

-Vậy anh muốn gì? Tôi đuối lý với cái tên xấu xa này, đã già cả mà còn nhỏ nhen như vậy hèn gì ế là phải.

-Tôi không uống nhưng cũng không muốn lãng phí, cho nên cách duy nhất là cô uống hết đi.

Tôi ghét nhất là mấy cái món nước uống như thế này, giờ bào tôi uống khác nào hành hạ chứ.

-Không uống.

Cái mặt bướng bỉnh của tôi làm Nhật nóng máu, anh ta bắt đầu hung dữ.

-Nói gì cũng cãi, cô muốn tự uống hay đợi tôi đổ vào?

Không thèm cãi nhau với anh ta nữa, cùng lắm là uống là xong chứ gì. Tôi hậm hực cầm ly nước cam nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết sạch.

-Good. Giờ đi nấu ăn đi.

Tôi liếc Nhật một cái nảy lửa rồi đi làm việc, anh ta lúc nào cũng muốn chọc tức cho người khác sôi máu mới chịu được hay sao đó.

-Ê, này. Anh ta lẽo đẽo theo tôi vào bếp, anh em nhà này có sở thích vào bếp giống nhau ghê.

-….

-Ê, tôi gọi sao không trả lời hả?

-Ở đây không có ai tên Ê này hết.

-Cô cũng lanh lắm. Cô học ngành gì thế?

Tên này đúng là nhiều chuyện, hôm trước hỏi trường đã không trả lời rồi, hôm nay lại tiếp tục hỏi ngành, không biết có mưu đồ đen tối gì đây.

-Sao anh nhiều chuyện vậy hả? Định vô trường bêu xấu tôi hay sao mà hỏi hoài vậy.

-Tôi rảnh quá, với lại cô có gì tốt đâu mà lo.

-Vậy chứ sao?

-Tuần sau công ty tôi tổ chức sự kiện kêu gọi từ thiện cho những trẻ em cơ nhỡ, có đầy đủ giới kinh doanh với báo giới, nên tôi định cho cô một vé tham gia để học hỏi kinh nghiệm sau này.

Tôi có đang nghe lầm không đây, sao đột nhiên lại tốt bụng thế. Nhưng mà mình học PR, công ty anh ta lại làm quảng cáo cho những thương hiệu lớn, cơ hội này đâu phải ai cũng có đâu. Hay là liều mình đi thử một lần xem sao.

-Tôi có thể đi sao?

-Ừm, nhưng nếu từ đây đến đó cô mà còn gây chuyện với tôi thì xem như xong phim.

-Biết rồi.

Cùng lắm là nhịn anh ta một tuần là được chứ gì, một năm thì khó chứ một tuần có bao nhiêu đâu.

…..

Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!Tác giả: sauluoiHôm nay đúng là một ngày rất xui xẻo, mưa gió nên hủ tiếu ế ơi là ế, đã vậy xe còn bị hư phải đi thi muộn nữa chứ. Ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, tôi cảm thấy ông trời thật bất công khi đặt mình vào một gia đình khó khăn trong một xóm lao động nghèo, trong khi những đứa bạn của tôi thì chưa từng lo nghĩ về chuyện cơm ăn áo mặc một lần trong đời. Gia đình tôi đơn chiếc, chỉ có hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Mẹ tôi chiều chiều đẩy xe hủ tiếu ra góc đường bán đến khuya mới về, còn tôi là sinh viên năm nhất Đại Học Ngoại Thương, cũng là niềm tự hào duy nhất của mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ cho phép mình lơ là trong học tập, chưa từng tụ tập đàn đúm với bạn bè như những người bạn đồng trang lứa khác. Ba mất để lại một khoản nợ lớn vì phải lo chạy chữa thuốc thang khi bị bệnh, cho nên tôi vô cùng ý thức được sự vất vả của mẹ. Buổi tối phụ giúp mẹ chạy vặt, còn ban ngày hễ có thời gian rảnh tôi lại đi làm thêm, chỉ mong sao sau này có thể cho mẹ một cuộc sống nhàn hạ hơn… Ở nhà hai ngày, tôi cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn. Mẹ đã về cộng thêm Khánh ngày nào cũng chạy qua chăm sóc kỹ lưỡng, ép ăn cái này cái kia, làm tôi có cảm tưởng ốm xong mà người mập lên mấy kg vậy đó.Hôm nay bắt đầu đi làm trở lại, tự nhiên không còn ác cảm với tên chủ nhà nữa, chắc tại anh ta tốt bụng cho tôi nghỉ nhờ khi ốm. Mở cửa bước vào thì gặp Nhật Huy định đi ra, Huy thấy tôi ra vẻ mừng rỡ.-Mấy ngày nay sao anh không thấy bé?-Em bị cảm nên nghỉ mấy ngày. Tôi cũng rất vui khi gặp anh.-Ốm à? Sao không nghỉ thêm vài ngày nữa, để anh kiểm tra thử.Nhật Huy rất tự nhiên đưa tay lên rờ trán tôi làm tên Nhật ở trong nhìn ra tức tối.-Vào trong nhanh lên, tôi đói rồi.-Em đi làm đây, kẻo anh ta lại lên cơn thì khổ lắm.Tôi mỉm cười thật tươi với Huy rồi đi vào.-Pha cho tôi ly nước cam.Tên Nhật đáng ghét, mới có cảm tình xíu đã mất sạch rồi.-Đói mà uống nước cam à?-Tôi bảo pha thì pha, lắm chuyện.Không cho hỏi thì thôi, tôi cũng chả thèm quan tâm, mặc xác nhà anh.-Nước cam nè.Tôi chìa ly nước cam ra, anh ta nhìn đồng hồ rồi hất mặt về phía tôi.-Có ly nước cam pha cả buổi mới xong, hết muốn uống rồi.Trời ạ, tôi làm nhanh vậy mà còn chê, tên này tối qua bị người yêu đá hay sao sáng nay tìm cách gây sự, tôi mà không phải người làm chắc nãy giờ anh ta đã rớt ghế rồi.-Vậy anh muốn gì mới hài lòng đây hả?-Không muốn uống nữa.-Anh đừng có mà ỷ mạnh h**p yếu nha, tôi mất công pha rồi anh muốn đổ là đổ hả?Tôi bắt đầu nổi giận, tôi vốn đâu có dễ ăn h**p vậy đâu.-Thứ nhất, tôi chưa hề có ý định ỷ mạnh h**p yếu, tôi h**p cô hồi nào mà cô nói hả? Thứ hai, tôi nói không uống chứ không nói là đem bỏ.-Vậy anh muốn gì? Tôi đuối lý với cái tên xấu xa này, đã già cả mà còn nhỏ nhen như vậy hèn gì ế là phải.-Tôi không uống nhưng cũng không muốn lãng phí, cho nên cách duy nhất là cô uống hết đi.Tôi ghét nhất là mấy cái món nước uống như thế này, giờ bào tôi uống khác nào hành hạ chứ.-Không uống.Cái mặt bướng bỉnh của tôi làm Nhật nóng máu, anh ta bắt đầu hung dữ.-Nói gì cũng cãi, cô muốn tự uống hay đợi tôi đổ vào?Không thèm cãi nhau với anh ta nữa, cùng lắm là uống là xong chứ gì. Tôi hậm hực cầm ly nước cam nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết sạch.-Good. Giờ đi nấu ăn đi.Tôi liếc Nhật một cái nảy lửa rồi đi làm việc, anh ta lúc nào cũng muốn chọc tức cho người khác sôi máu mới chịu được hay sao đó.-Ê, này. Anh ta lẽo đẽo theo tôi vào bếp, anh em nhà này có sở thích vào bếp giống nhau ghê.-….-Ê, tôi gọi sao không trả lời hả?-Ở đây không có ai tên Ê này hết.-Cô cũng lanh lắm. Cô học ngành gì thế?Tên này đúng là nhiều chuyện, hôm trước hỏi trường đã không trả lời rồi, hôm nay lại tiếp tục hỏi ngành, không biết có mưu đồ đen tối gì đây.-Sao anh nhiều chuyện vậy hả? Định vô trường bêu xấu tôi hay sao mà hỏi hoài vậy.-Tôi rảnh quá, với lại cô có gì tốt đâu mà lo.-Vậy chứ sao?-Tuần sau công ty tôi tổ chức sự kiện kêu gọi từ thiện cho những trẻ em cơ nhỡ, có đầy đủ giới kinh doanh với báo giới, nên tôi định cho cô một vé tham gia để học hỏi kinh nghiệm sau này.Tôi có đang nghe lầm không đây, sao đột nhiên lại tốt bụng thế. Nhưng mà mình học PR, công ty anh ta lại làm quảng cáo cho những thương hiệu lớn, cơ hội này đâu phải ai cũng có đâu. Hay là liều mình đi thử một lần xem sao.-Tôi có thể đi sao?-Ừm, nhưng nếu từ đây đến đó cô mà còn gây chuyện với tôi thì xem như xong phim.-Biết rồi.Cùng lắm là nhịn anh ta một tuần là được chứ gì, một năm thì khó chứ một tuần có bao nhiêu đâu.…..

Chương 17