Nó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối…
Chương 24
Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu ThưTác giả: Thảo VyNó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối… "Mẹ... "Nó tỉnh dậy, hai con ngươi mở to nhất có thể. Hụt hẫng giữa khoảng không trắng xoá. Một cái cảm xúc gì đó đang len lỏi trong người nó. Rất là khó chịu. Người con trai luôn chờ nó, mong mỏi nó tỉnh lại từng ngày đang nằm ngủ say bên giường bệnh. Nó muốn xuống giường thật nhẹ nhành nhưng. "Uỳnh... "Một cú chạm mông xuống đất, cảm giác lạnh giá từ từ truyền lên cơ thể nó. Nó thành người tàn phế rồi sao? "Em... Emm... "Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trên đất, thử hỏi có đau lòng không? "Anh dìu em dậy! "Hắn bước tới, ôm trầm lấy nó, cái cảm giác này thật là hạnh phúc nha. "Chân tôi... "Ní bất lực nhìn về đôi chân nhỏ bé của mình. Hắn ấp úng không nói lên lời"Em chỉ là.... Chỉ là... Cái đó là... Là tạm thời thôi""Em... Em chỉ cần tĩnh dưỡng rồi làm theo yêu cầu của bác sĩ là được mà! ""Em sẽ không sao đâu! "Hắn xoa xoa đầu của nó, nhưng câu nói vỗ về của công tử Triệu Hoàng Anh nghe rất là ư tai a. Nó chỉ ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười dịu dàng như ánh nắng mặt trời. Hắn nhìn nó cười, nụ cười hiếm có của nó rất đẹp. "Em tôi đâu? "*Cái lũ em chêdt tiệt sao không đến chăm sóc cho chị mày! * Nó nghĩ"Anh không biết.... Chắc thằng Thiên nó đang làm việc""Việc gì? "Ánh mắt nghi hoặc dồn thẳng về mặt hắn, thật sự là hắn đang toát mồ hôi a. "Công ty... Công ty của em... "Nó nắm lấy vạt Áo của hắn, kéo cổ hắn xuống, trán chạm trán"Thời gian này anh vật vả lắm nhỉ! "Không khí ngột ngạt đến khó thở, cái tình huống này thật là.... -------Ánh nắng chói chang của buổi trưa mùa thu, mặt trời toả sáng rọi nắng xuống lòng đường. Hôm nay là ngày khai giảng của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi đã lớn thật rồi. Cô bé đeo ba lô màu đen, mặc đồng phục ở trường của Mẫn. Mẫn đứng bên lề đường, mắt luôn nhìn đi nhìn lại cái đồng hồ. Chiếc xe BMW màu đen từ từ tiến lại ngần cô bé đó. Những ánh mắt ngưỡng mộ lại đổ dồn về phía của Mẫn Nhi. Thiên mở cửa xe bước ra, tay cầm chiếc ô che nắng. "Sao nắng thế này mà em không mang ô đi... "Thiên bực tức vì rõ dàng là sáng nay đã bảo Mẫn mang ô theo rồi mà lại chống đối. "Em... Hì hì... Chị hai tỉnh rồi hả anh?""Ừ, chúng ta đi"Hai người họ tình cảm anh em thật nồng thắm nha.
"Mẹ... "
Nó tỉnh dậy, hai con ngươi mở to nhất có thể. Hụt hẫng giữa khoảng không trắng xoá. Một cái cảm xúc gì đó đang len lỏi trong người nó. Rất là khó chịu.
Người con trai luôn chờ nó, mong mỏi nó tỉnh lại từng ngày đang nằm ngủ say bên giường bệnh.
Nó muốn xuống giường thật nhẹ nhành nhưng.
"Uỳnh... "
Một cú chạm mông xuống đất, cảm giác lạnh giá từ từ truyền lên cơ thể nó. Nó thành người tàn phế rồi sao?
"Em... Emm... "
Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trên đất, thử hỏi có đau lòng không?
"Anh dìu em dậy! "
Hắn bước tới, ôm trầm lấy nó, cái cảm giác này thật là hạnh phúc nha.
"Chân tôi... "
Ní bất lực nhìn về đôi chân nhỏ bé của mình. Hắn ấp úng không nói lên lời
"Em chỉ là.... Chỉ là... Cái đó là... Là tạm thời thôi"
"Em... Em chỉ cần tĩnh dưỡng rồi làm theo yêu cầu của bác sĩ là được mà! "
"Em sẽ không sao đâu! "
Hắn xoa xoa đầu của nó, nhưng câu nói vỗ về của công tử Triệu Hoàng Anh nghe rất là ư tai a.
Nó chỉ ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười dịu dàng như ánh nắng mặt trời. Hắn nhìn nó cười, nụ cười hiếm có của nó rất đẹp.
"Em tôi đâu? "
*Cái lũ em chêdt tiệt sao không đến chăm sóc cho chị mày! * Nó nghĩ
"Anh không biết.... Chắc thằng Thiên nó đang làm việc"
"Việc gì? "
Ánh mắt nghi hoặc dồn thẳng về mặt hắn, thật sự là hắn đang toát mồ hôi a.
"Công ty... Công ty của em... "
Nó nắm lấy vạt Áo của hắn, kéo cổ hắn xuống, trán chạm trán
"Thời gian này anh vật vả lắm nhỉ! "
Không khí ngột ngạt đến khó thở, cái tình huống này thật là....
-------
Ánh nắng chói chang của buổi trưa mùa thu, mặt trời toả sáng rọi nắng xuống lòng đường. Hôm nay là ngày khai giảng của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi đã lớn thật rồi. Cô bé đeo ba lô màu đen, mặc đồng phục ở trường của Mẫn. Mẫn đứng bên lề đường, mắt luôn nhìn đi nhìn lại cái đồng hồ.
Chiếc xe BMW màu đen từ từ tiến lại ngần cô bé đó. Những ánh mắt ngưỡng mộ lại đổ dồn về phía của Mẫn Nhi. Thiên mở cửa xe bước ra, tay cầm chiếc ô che nắng.
"Sao nắng thế này mà em không mang ô đi... "
Thiên bực tức vì rõ dàng là sáng nay đã bảo Mẫn mang ô theo rồi mà lại chống đối.
"Em... Hì hì... Chị hai tỉnh rồi hả anh?"
"Ừ, chúng ta đi"
Hai người họ tình cảm anh em thật nồng thắm nha.
Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu ThưTác giả: Thảo VyNó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối… "Mẹ... "Nó tỉnh dậy, hai con ngươi mở to nhất có thể. Hụt hẫng giữa khoảng không trắng xoá. Một cái cảm xúc gì đó đang len lỏi trong người nó. Rất là khó chịu. Người con trai luôn chờ nó, mong mỏi nó tỉnh lại từng ngày đang nằm ngủ say bên giường bệnh. Nó muốn xuống giường thật nhẹ nhành nhưng. "Uỳnh... "Một cú chạm mông xuống đất, cảm giác lạnh giá từ từ truyền lên cơ thể nó. Nó thành người tàn phế rồi sao? "Em... Emm... "Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trên đất, thử hỏi có đau lòng không? "Anh dìu em dậy! "Hắn bước tới, ôm trầm lấy nó, cái cảm giác này thật là hạnh phúc nha. "Chân tôi... "Ní bất lực nhìn về đôi chân nhỏ bé của mình. Hắn ấp úng không nói lên lời"Em chỉ là.... Chỉ là... Cái đó là... Là tạm thời thôi""Em... Em chỉ cần tĩnh dưỡng rồi làm theo yêu cầu của bác sĩ là được mà! ""Em sẽ không sao đâu! "Hắn xoa xoa đầu của nó, nhưng câu nói vỗ về của công tử Triệu Hoàng Anh nghe rất là ư tai a. Nó chỉ ngước mắt lên nhìn hắn rồi mỉm cười dịu dàng như ánh nắng mặt trời. Hắn nhìn nó cười, nụ cười hiếm có của nó rất đẹp. "Em tôi đâu? "*Cái lũ em chêdt tiệt sao không đến chăm sóc cho chị mày! * Nó nghĩ"Anh không biết.... Chắc thằng Thiên nó đang làm việc""Việc gì? "Ánh mắt nghi hoặc dồn thẳng về mặt hắn, thật sự là hắn đang toát mồ hôi a. "Công ty... Công ty của em... "Nó nắm lấy vạt Áo của hắn, kéo cổ hắn xuống, trán chạm trán"Thời gian này anh vật vả lắm nhỉ! "Không khí ngột ngạt đến khó thở, cái tình huống này thật là.... -------Ánh nắng chói chang của buổi trưa mùa thu, mặt trời toả sáng rọi nắng xuống lòng đường. Hôm nay là ngày khai giảng của Mẫn Nhi. Mẫn Nhi đã lớn thật rồi. Cô bé đeo ba lô màu đen, mặc đồng phục ở trường của Mẫn. Mẫn đứng bên lề đường, mắt luôn nhìn đi nhìn lại cái đồng hồ. Chiếc xe BMW màu đen từ từ tiến lại ngần cô bé đó. Những ánh mắt ngưỡng mộ lại đổ dồn về phía của Mẫn Nhi. Thiên mở cửa xe bước ra, tay cầm chiếc ô che nắng. "Sao nắng thế này mà em không mang ô đi... "Thiên bực tức vì rõ dàng là sáng nay đã bảo Mẫn mang ô theo rồi mà lại chống đối. "Em... Hì hì... Chị hai tỉnh rồi hả anh?""Ừ, chúng ta đi"Hai người họ tình cảm anh em thật nồng thắm nha.