Tự chương Giang Nam tháng ba mưa bụi mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Cảnh vật xanh tươi, ôn nhu vũ liêm, nhu hòa tĩnh lặng. Nhưng một nơi khí hậu ôn nhu như vậy lại xảy ra thảm án nghe rợn cả người. Tống gia ở Giang Nam rất danh vọng. Người của Tống gia trên giang hồ được xưng tụng là hiệp khách, mấy năm trước thoái ẩn giang hồ, chuyển sang kinh doanh. Dù là các đạo nhân sĩ trên giang hồ, hay quan phủ, Tống gia đều có chút giao tình. Vì vậy Tống gia làm ăn ngày càng phát đạt. Cho dù không xưng giàu có nhất nước thì cũng là phú quý một phương. Một gia tộc với đại gia nghiệp cùng thanh danh hiển hách trong một đêm lại chịu khổ diệt môn. Mùi máu tanh cùng tiếng vũ khí truyền ra cả ngoài gia trang, máu chảy nhuộm hồng cả tường cao. Vốn là một đại gia trang nay lại trở thành địa phủ. Hôm qua vẫn còn đông như trẩy hội, hôm nay dù chỉ đi ngang qua cánh cổng sắt uy nghiêm trước mặt cũng có thể cảm giác được từng đợt âm phong. Giết chóc tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do ân oán giang hồ. Quan…
Chương 8
Dương Thư Mị ẢnhTác giả: Nam Phong CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTự chương Giang Nam tháng ba mưa bụi mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Cảnh vật xanh tươi, ôn nhu vũ liêm, nhu hòa tĩnh lặng. Nhưng một nơi khí hậu ôn nhu như vậy lại xảy ra thảm án nghe rợn cả người. Tống gia ở Giang Nam rất danh vọng. Người của Tống gia trên giang hồ được xưng tụng là hiệp khách, mấy năm trước thoái ẩn giang hồ, chuyển sang kinh doanh. Dù là các đạo nhân sĩ trên giang hồ, hay quan phủ, Tống gia đều có chút giao tình. Vì vậy Tống gia làm ăn ngày càng phát đạt. Cho dù không xưng giàu có nhất nước thì cũng là phú quý một phương. Một gia tộc với đại gia nghiệp cùng thanh danh hiển hách trong một đêm lại chịu khổ diệt môn. Mùi máu tanh cùng tiếng vũ khí truyền ra cả ngoài gia trang, máu chảy nhuộm hồng cả tường cao. Vốn là một đại gia trang nay lại trở thành địa phủ. Hôm qua vẫn còn đông như trẩy hội, hôm nay dù chỉ đi ngang qua cánh cổng sắt uy nghiêm trước mặt cũng có thể cảm giác được từng đợt âm phong. Giết chóc tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do ân oán giang hồ. Quan… Quân Thư Ảnh nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vật liền bị một đạo khí bắn bật ra.“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, so với y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Sở Phi Dương.Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: “Bọn chuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?”Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: “Quân Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Quân giáo chủ?”Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Quân Thư Ảnh cả kinh: “Thanh Lang!”Thanh Lang khoát tay: “Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi.” Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất.Lời nói khinh thị làm Quân Thư Ảnh rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn.Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không?”Thanh Lang mỉm cười: “Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?”Quân Thư Ảnh âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra cho ta.” Quân Thư Ảnh buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.“Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởi bỏ hạ y của hắn?”“Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽ không ngăn được ta” Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ta tìm”(màn sàm sỡ bắt đầu >
Quân Thư Ảnh nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vật liền bị một đạo khí bắn bật ra.
“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, so với y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Sở Phi Dương.
Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: “Bọn chuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?”
Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: “Quân Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Quân giáo chủ?”
Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Quân Thư Ảnh cả kinh: “Thanh Lang!”
Thanh Lang khoát tay: “Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi.” Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Lời nói khinh thị làm Quân Thư Ảnh rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn.
Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không?”
Thanh Lang mỉm cười: “Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?”
Quân Thư Ảnh âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra cho ta.” Quân Thư Ảnh buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.
“Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởi bỏ hạ y của hắn?”
“Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽ không ngăn được ta” Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.
Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ta tìm”
(màn sàm sỡ bắt đầu >
Dương Thư Mị ẢnhTác giả: Nam Phong CaTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹTự chương Giang Nam tháng ba mưa bụi mênh mông, đẹp không sao tả xiết. Cảnh vật xanh tươi, ôn nhu vũ liêm, nhu hòa tĩnh lặng. Nhưng một nơi khí hậu ôn nhu như vậy lại xảy ra thảm án nghe rợn cả người. Tống gia ở Giang Nam rất danh vọng. Người của Tống gia trên giang hồ được xưng tụng là hiệp khách, mấy năm trước thoái ẩn giang hồ, chuyển sang kinh doanh. Dù là các đạo nhân sĩ trên giang hồ, hay quan phủ, Tống gia đều có chút giao tình. Vì vậy Tống gia làm ăn ngày càng phát đạt. Cho dù không xưng giàu có nhất nước thì cũng là phú quý một phương. Một gia tộc với đại gia nghiệp cùng thanh danh hiển hách trong một đêm lại chịu khổ diệt môn. Mùi máu tanh cùng tiếng vũ khí truyền ra cả ngoài gia trang, máu chảy nhuộm hồng cả tường cao. Vốn là một đại gia trang nay lại trở thành địa phủ. Hôm qua vẫn còn đông như trẩy hội, hôm nay dù chỉ đi ngang qua cánh cổng sắt uy nghiêm trước mặt cũng có thể cảm giác được từng đợt âm phong. Giết chóc tàn nhẫn như vậy chỉ có thể là do ân oán giang hồ. Quan… Quân Thư Ảnh nói xong liền giơ kiếm nhắm ngay tim quái vật. Kiếm kia vừa chạm vào da quái vật liền bị một đạo khí bắn bật ra.“Ai?” Quân Thư Ảnh hổn hển quát đưa mắt nhìn tứ phía. Người tới hiển nhiên nội lực thâm hậu, so với y hiện tại thể lực suy yếu căn bản không đủ để ứng phó. Mà người hay xen vào việc của người khác, y chỉ có thể nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng y Sở Phi Dương.Quân Thư Ảnh cảm thấy có chút kinh sợ, trên mặt lại bất động thanh sắc, nỗ lực đề khí nói: “Bọn chuột nhắt phương nào? Đã đến đây lại không dám ló mặt sao?”Cùng với tràng cười đắc ý, một thân ảnh thon dài màu xanh chợt xuất hiện: “Quân Tả sứ, lâu ngày không gặp! Hay là ta phải gọi ngươi là Quân giáo chủ?”Thấy rõ gương mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên kia, Quân Thư Ảnh cả kinh: “Thanh Lang!”Thanh Lang khoát tay: “Ngươi đừng khẩn trương, ta đối với ngôi vị giáo chủ kia không có hứng thú. Ta đến chính là muốn dẫn hắn đi.” Thanh Lang dùng chân điểm chỉ nam nhân đang nằm hấp hối trên mặt đất.Lời nói khinh thị làm Quân Thư Ảnh rất căm tức nhưng cũng biết chính mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn.Quân Thư Ảnh hừ lạnh một tiếng: “Nếu ta nói không?”Thanh Lang mỉm cười: “Ngươi cảm thấy sẽ có tác dụng sao?”Quân Thư Ảnh âm thầm nắm chặt tay rồi lại thả lỏng ra, thấp giọng nói: “Ta có thể để ngươi mang hắn đi. Nhưng hắn lấy trộm đồ vật trong giáo giấu trong người, ngươi hãy bắt hắn giao ra cho ta.” Quân Thư Ảnh buồn cười liếc người đang nằm trên mặt đất một cái.“Giấu trên người? Hắn thân trên xích lõa, chẳng lẽ ngươi lại muốn ta trước mặt nhiều người cởi bỏ hạ y của hắn?”“Nếu ngươi không muốn, ta chỉ có thể phanh thây hắn để tìm vật đó! Ngươi biết ngươi sẽ không ngăn được ta” Quân Thư Ảnh chậm rãi tiến gần nam nhân trên mặt đất. Hắn dần bớt giãy dụa, tiếng rống thê lương đã biến thành tiếng khóc nức nở.Thanh Lang giơ tay đi đến, bất đắc dĩ nói: “Được, được, ta tìm”(màn sàm sỡ bắt đầu >