Tác giả:

Nó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối…

Chương 44

Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu ThưTác giả: Thảo VyNó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối… Chiếc xe limo màu trắng được trang trí bằng hoa hồng đỏ là rực rỡ cả con đường cao tốc, Marila vui vẻ cầm bó hoa màu trắng ngồi trong xe."Cô vui lắm à!"Nó ngồi cạnh Marila cầm khăn tay lau cho khẩu súng bạc. Marila từ vui mặt mày lại xuống sắc."Vui... phải vui chứ. Cả đời người con gái chỉ có duy nhất một lần thôi mà!"Marila bỗng trầm xuống nhìn bó hoa ở trên tay, miệng thì mỉm cười như cười vào số phận chớ trêu của mình."Cẩn thận, sắp đến rồi!"Nó vén váy lên nhét khẩu súng ở đùi, tay cầm túi sách nhét chiếc khắn tay vào. Mỉm cười để mừng hạnh phúc của hai người này.Chiếc xe dừng trước thảm đỏ của lễ đường, hai hàng người ngoái lại mình cô dâu. Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ nhưng nơi làm lễ được dựng ở ngoài sân cỏ. Chú rể bước dảo chân ra cổng để đón cô dâu vào. Nó mở cửa dìu cô dâu xuống, chiếc váy bồng bềnh chiếc khăn che mặt trắng toát cô dâu cầm bó hoa bước xuống thảm đỏ. Phong tiến lại, chao tay của Marila cho Phong rồi nhìn Phong bằng ánh mắt đầy ẩn ý."Cô dâu của anh đấy, bảo quản cho tốt"Nói rồi nó đi ra chỗ Thiên đứng. Cô dâu nhìn chú rể rồi mỉm cười tươi như hoa bước vào lễ đường.Trịnh Quỳnh mặc váy đỏ đứng cạnh bàn rượu đôi mắt liếng thoắng nhìn tứ phía, thuộc hạ của cô ta đã bố trí địa điểm phục kích rầ tốt. Cô ta nhếch mép một cái lắc lắc ly diệu rồi nhấp một hụm."Xong hết chưa?"Nó ghé vào tai Thiên nói nhỏ nhẹ làm 2 người nào đó đang tá hỏa. Thiên ân cần cúi xuống"Ô kê hết rồi chị! Thế còn anh Phong?""Không được giết..."

Chiếc xe limo màu trắng được trang trí bằng hoa hồng đỏ là rực rỡ cả con đường cao tốc, Marila vui vẻ cầm bó hoa màu trắng ngồi trong xe.

"Cô vui lắm à!"

Nó ngồi cạnh Marila cầm khăn tay lau cho khẩu súng bạc. Marila từ vui mặt mày lại xuống sắc.

"Vui... phải vui chứ. Cả đời người con gái chỉ có duy nhất một lần thôi mà!"

Marila bỗng trầm xuống nhìn bó hoa ở trên tay, miệng thì mỉm cười như cười vào số phận chớ trêu của mình.

"Cẩn thận, sắp đến rồi!"

Nó vén váy lên nhét khẩu súng ở đùi, tay cầm túi sách nhét chiếc khắn tay vào. Mỉm cười để mừng hạnh phúc của hai người này.

Chiếc xe dừng trước thảm đỏ của lễ đường, hai hàng người ngoái lại mình cô dâu. Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ nhưng nơi làm lễ được dựng ở ngoài sân cỏ. Chú rể bước dảo chân ra cổng để đón cô dâu vào. 

Nó mở cửa dìu cô dâu xuống, chiếc váy bồng bềnh chiếc khăn che mặt trắng toát cô dâu cầm bó hoa bước xuống thảm đỏ. Phong tiến lại, chao tay của Marila cho Phong rồi nhìn Phong bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

"Cô dâu của anh đấy, bảo quản cho tốt"

Nói rồi nó đi ra chỗ Thiên đứng. Cô dâu nhìn chú rể rồi mỉm cười tươi như hoa bước vào lễ đường.

Trịnh Quỳnh mặc váy đỏ đứng cạnh bàn rượu đôi mắt liếng thoắng nhìn tứ phía, thuộc hạ của cô ta đã bố trí địa điểm phục kích rầ tốt. Cô ta nhếch mép một cái lắc lắc ly diệu rồi nhấp một hụm.

"Xong hết chưa?"

Nó ghé vào tai Thiên nói nhỏ nhẹ làm 2 người nào đó đang tá hỏa. Thiên ân cần cúi xuống

"Ô kê hết rồi chị! Thế còn anh Phong?"

"Không được giết..."

Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu ThưTác giả: Thảo VyNó là một đứa con gái của một tập đoàn lớn. Là tiểu thư như bao người khác. Nhưng cái ngày định mệnh đã cướp đi sinh mạng của mẹ nó, người mà nó thương yêu nhất nay đã xa nó. Bố của nó thì ăn chơi, cờ bạc rượu chè, còn lấy cả vợ hai khi mẹ nó mất chưa tròn 1 năm. Người bố của nó luôn được mẹ nó yêu thương mà lại lấy người đàn bà khác. Cái người bạn mà nó coi trọng cũng bỏ nó mà đi. Rồi đến một ngày: -‘’Ba đánh con’’.- nó ôm một bên má, nhìn về phía người ba. -‘’Mày chả ra cái gì, y hệt con mẹ mày’’- đó là ba của nó -‘’Mẹ tôi thì làm sao? Ông không được nói mẹ tôi như thế’’.-nó liếc nhìn ba của nó. -‘’Giờ thì máy cũng muốn phản tao hả, mày cút luôn đi cũng được. Đừng bao giờ nhìn nhìn mặt tao nữa.’’- ông ta nói xong rồi đi khuất với con mụ đàn bà đó. -‘’Được, vậy thì ông hãy nhớ tôi đó, tốt nhất là đừng bao giờ quên mặt tôi, ông đã đuổi tôi, vậy thì tạm biệt ông tôi đi.’’.- nó hét lớn, làm ông bố của nó phải sởn cả da. Nó lặng lẽ đi ra ngoài, quay mặt lại nhìn căn biệt thự lần cuối… Chiếc xe limo màu trắng được trang trí bằng hoa hồng đỏ là rực rỡ cả con đường cao tốc, Marila vui vẻ cầm bó hoa màu trắng ngồi trong xe."Cô vui lắm à!"Nó ngồi cạnh Marila cầm khăn tay lau cho khẩu súng bạc. Marila từ vui mặt mày lại xuống sắc."Vui... phải vui chứ. Cả đời người con gái chỉ có duy nhất một lần thôi mà!"Marila bỗng trầm xuống nhìn bó hoa ở trên tay, miệng thì mỉm cười như cười vào số phận chớ trêu của mình."Cẩn thận, sắp đến rồi!"Nó vén váy lên nhét khẩu súng ở đùi, tay cầm túi sách nhét chiếc khắn tay vào. Mỉm cười để mừng hạnh phúc của hai người này.Chiếc xe dừng trước thảm đỏ của lễ đường, hai hàng người ngoái lại mình cô dâu. Đám cưới được tổ chức tại nhà thờ nhưng nơi làm lễ được dựng ở ngoài sân cỏ. Chú rể bước dảo chân ra cổng để đón cô dâu vào. Nó mở cửa dìu cô dâu xuống, chiếc váy bồng bềnh chiếc khăn che mặt trắng toát cô dâu cầm bó hoa bước xuống thảm đỏ. Phong tiến lại, chao tay của Marila cho Phong rồi nhìn Phong bằng ánh mắt đầy ẩn ý."Cô dâu của anh đấy, bảo quản cho tốt"Nói rồi nó đi ra chỗ Thiên đứng. Cô dâu nhìn chú rể rồi mỉm cười tươi như hoa bước vào lễ đường.Trịnh Quỳnh mặc váy đỏ đứng cạnh bàn rượu đôi mắt liếng thoắng nhìn tứ phía, thuộc hạ của cô ta đã bố trí địa điểm phục kích rầ tốt. Cô ta nhếch mép một cái lắc lắc ly diệu rồi nhấp một hụm."Xong hết chưa?"Nó ghé vào tai Thiên nói nhỏ nhẹ làm 2 người nào đó đang tá hỏa. Thiên ân cần cúi xuống"Ô kê hết rồi chị! Thế còn anh Phong?""Không được giết..."

Chương 44