- Thiên Nhi!!!-Hà hét- Dậy ngay cho tui!!! - Cho tui ngủ thêm một chút nữa thôi.-Nhi trùm chăn lên mặt. - Sẵp trễ giờ vô lớp rồi mà còn ngủ nghê gì nữa. Ai bảo tối hôm qua học cho lắm vào hả?- Hà gắt - Ờ thì sao?-Nhi ló đầu ra khỏi chăn.- Còn bà thì suốt ngày dán mắt vào cái máy tính, ngắm thằng Vương Nguyên của bà cho đã vô rồi giờ đeo kính. -Xí- Hà tức- Tui là fan của ảnh mà. Còn hơn bà, là một Thiên Chỉ Hạc mà không chịu tìm hiểu thông tin về Thiên Tỷ, lúc nào cũng để tui phải tìm hộ. - Mà sao bà lại ở đây?- Nhi đánh trông lảng. - Ba mẹ tui đi công tác nữa rồi. Tui qua ở với bà khoảng nửa năm. - Ê ê bà đùa tui chắc!! Một tháng còn được chứ sao lại nửa năm? - Thì ba mẹ tui phải sang đó quản kí mạng lưới gì gì ở Trung Quốc nên bỏ tui lại 1 mình. - Tưởng bà thích đi Trung cơ mà? Sao k đi cùng. - Ba mẹ tui không cho đi. - Thôi đi học không trễ giờ. -Ừ Vậy đấy, hai cô bạn thân này đã gắn bó với nhau từ bé mà chỉ biết bắt bẻ nhau đủ kiểu. Nhưng thực ra họ rát thân với nhau. Chỉ là Hà…
Chương 16
Thần Tượng Hay YêuTác giả: Bảo Bảo- Thiên Nhi!!!-Hà hét- Dậy ngay cho tui!!! - Cho tui ngủ thêm một chút nữa thôi.-Nhi trùm chăn lên mặt. - Sẵp trễ giờ vô lớp rồi mà còn ngủ nghê gì nữa. Ai bảo tối hôm qua học cho lắm vào hả?- Hà gắt - Ờ thì sao?-Nhi ló đầu ra khỏi chăn.- Còn bà thì suốt ngày dán mắt vào cái máy tính, ngắm thằng Vương Nguyên của bà cho đã vô rồi giờ đeo kính. -Xí- Hà tức- Tui là fan của ảnh mà. Còn hơn bà, là một Thiên Chỉ Hạc mà không chịu tìm hiểu thông tin về Thiên Tỷ, lúc nào cũng để tui phải tìm hộ. - Mà sao bà lại ở đây?- Nhi đánh trông lảng. - Ba mẹ tui đi công tác nữa rồi. Tui qua ở với bà khoảng nửa năm. - Ê ê bà đùa tui chắc!! Một tháng còn được chứ sao lại nửa năm? - Thì ba mẹ tui phải sang đó quản kí mạng lưới gì gì ở Trung Quốc nên bỏ tui lại 1 mình. - Tưởng bà thích đi Trung cơ mà? Sao k đi cùng. - Ba mẹ tui không cho đi. - Thôi đi học không trễ giờ. -Ừ Vậy đấy, hai cô bạn thân này đã gắn bó với nhau từ bé mà chỉ biết bắt bẻ nhau đủ kiểu. Nhưng thực ra họ rát thân với nhau. Chỉ là Hà… - Anh là người yêu Nhi sao? - Tiêu Lam nhướng mày hỏi- Nhưng sao anh lại bế tôi?Anh không sợ Nhi ghen sao?( Tỷ vẫn đang trong tình trạng bế Lam)-Người tôi đang bế là Nhi!- Tỷ nổi cáu.- Này này,tôi là Tiêu Lam à nha.- Nhưng cô đang ở trong cơ thể của Nhi!-Thì sao?- Thì cô không phép mạo hiểm như thế chứ sao!- Tỷ gắt( Dù sao thì đó cũng là cơ thể của nó)- Hờ hờ, thả tôi xuống!-Không.-Anh làm sao vậy?Thả tôi xuống!- Không.-Hừ.-Lam hừ một cái rồi bỗng nhiên cô kéo đầu Tỷ xuống, Cắn một phát vào tai anh.-Au, đau!- Anh lập tức cho mông cô hôn đất.- Em thật là...- Trời ơi Thiên ơi là Thiên! Cậu có biết là cậu vừa giải thoát cho nó không hả????- Bảo Anh hét- Nó sẽ lội sông chứ không phải lội suối đâu!- HẢ! CÁI GÌ?- Thiên tái mét mặt rồi dùng tốc độ ánh sáng phi ra chỗ nó. Mỗi tội là bây giờ không có thấy nó đâu nữa.-Haizzzz, đâu rồi???-Trời ơi! Bực anh quá đi!- Hà tức.- Thôi anh xin lỗi! Bây giờ đi tìm Nhi đã.- Haizzz, nhỏ Tiêu Lam nó lại trèo cây để trốn rồi.- Bảo Anh nhăn nhó khi nhìn vào cái điện thoại.- Sao em biết?- Khải ngạc nhiên.-Anh nghĩ em để nó thoát dễ thế à?- Bảo Anh giờ cái điện thoại ra trước mặt Khải. Hóa ra là Bảo Anh đã đính 1 con chíp lên người nó ( việc này nó đồng tình)- Mà sao chị biết nó đang trèo cây?- Hà thắc mắc.-Chấm đỏ này- Bảo anh chỉ vào chấm đỏ - đang đứng rất gần bọn mình.( Mấy anh chị kia cũng bị gắn chíp hết a~)- Nhi kìa!- Nguyên nói, chỉ tay về phía cái cây cao ngất.- Ối má ơi!- Hà, Bảo Anh hét- Con Nhi kia! Xuống mau!- Ô hay! Tôi tên Lam à nha!- Lam lè lưỡi- Lam Lam! Em xuống đây mau!- Tỷ hét- Anh sẽ đưa em đi chơi.- Thật?- 100% là thật.- Vậy thì được.- Lam tụt xuống ôm tay Tỷ.- Vậy giờ mình đi đâu? Bar nha!- Cái gì????Bar á????? Em làm gì đủ tuổi mà vào đó!- Ý quên. Cho hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi?- 17.- Vậy kêu tôi bằng chị đi ha! tôi 22 tuổi rồi.- À vâng thưa chị.- Bảo Anh khoanh tay.- Chị nên nhớ cơ thể Nhi mới 16 tuổi thôi đó. Đi làm sao đc?- Vậy thì thôi. Tiêu Lam tôi tự đi.- Lam bỏ tay Thiên ra.- Con Nhi kia! Em ra ngay cho anhhhh!!!!- Tỷ kéo Lam, lắc mạnh.- Thằng quỷ con! Đừng có lắc nữa. Chị mệt.- TiêuLam nhăn nhó.- Đau!- Em ra đây cho anh- Tỷ cốc đầu Lam.- Điên à? Sao lại gọi nó?- Lam xoa đầu.- Nó sẽ không ra đâu.- Cái gì? Tại sao?- Nguyên hỏi.- Nó đang cố vướt qua kí ức đó.- Kí ức nào? Là chuyện mẹ và anh hai nó sao?- Khải nói.- Sao mấy em biết? Bảo Anh! Là em nói đúng không?- Lam lườm Bảo Anh, còn Bảo Anh thì hất đầu qua bên Hà.-Hay là em hả Hà?- Ơ ơ, cả hai cùng nói đó.- Khải Nguyên đồng thanh.- Anh im ngay- Hai chị đồng thanh.- Này! Sao vậy?- Lam vỗ vỗ mặt Tỷ.- Em khóc đấy à?- Nhi! Em làm ơn ra đây đi mà.- Tỷ nức nở.Chuyện này đến Khải Nguyên còn ngạc nhiên nữa là.... Họ chưa thấy Thiên khóc nức nở như vậy lần nào cả. Đúng lúc đó.- Anh nín đi.- Nhi! Là Nhi đúng không?- Không. Em là Bảo Ly.- Trời! Nhi ơi là Nhi! Làm ơn ra đây đi.-Là em đây. Em chỉ muốn trêu anh chút thôi.- Con bé này.....Anh sẽ thịt em- Tỷ gạt nước mắt, rượt nó.- Thôi......Em...xin....lỗi....Em k chạy được nữa.....-nó mệt tới mức nói không ra hơi.- Vậy thì đừng bao giờ trốn sau lưng bọn họ nữa.- Em biết rồi mà.- Nó cười, nói - Thiên Tỷ! Anh giận trông thật dễ thương a~- Còn nói? Anh biết anh dễ thương sẵn rồi.- Hứ tui đây dễ thương hơn à nha.- Nguyên chen vô.- Gớm! Ai cũng dễ thướng hết.- Khải giải hòa trước khi có chiến tranh.( Anh nói câu này chí phải)
- Anh là người yêu Nhi sao? - Tiêu Lam nhướng mày hỏi- Nhưng sao anh lại bế tôi?Anh không sợ Nhi ghen sao?( Tỷ vẫn đang trong tình trạng bế Lam)
-Người tôi đang bế là Nhi!- Tỷ nổi cáu.
- Này này,tôi là Tiêu Lam à nha.
- Nhưng cô đang ở trong cơ thể của Nhi!
-Thì sao?
- Thì cô không phép mạo hiểm như thế chứ sao!- Tỷ gắt( Dù sao thì đó cũng là cơ thể của nó)
- Hờ hờ, thả tôi xuống!
-Không.
-Anh làm sao vậy?Thả tôi xuống!
- Không.
-Hừ.-Lam hừ một cái rồi bỗng nhiên cô kéo đầu Tỷ xuống, Cắn một phát vào tai anh.
-Au, đau!- Anh lập tức cho mông cô hôn đất.- Em thật là...
- Trời ơi Thiên ơi là Thiên! Cậu có biết là cậu vừa giải thoát cho nó không hả????- Bảo Anh hét- Nó sẽ lội sông chứ không phải lội suối đâu!
- HẢ! CÁI GÌ?- Thiên tái mét mặt rồi dùng tốc độ ánh sáng phi ra chỗ nó. Mỗi tội là bây giờ không có thấy nó đâu nữa.-Haizzzz, đâu rồi???
-Trời ơi! Bực anh quá đi!- Hà tức.
- Thôi anh xin lỗi! Bây giờ đi tìm Nhi đã.
- Haizzz, nhỏ Tiêu Lam nó lại trèo cây để trốn rồi.- Bảo Anh nhăn nhó khi nhìn vào cái điện thoại.
- Sao em biết?- Khải ngạc nhiên.
-Anh nghĩ em để nó thoát dễ thế à?- Bảo Anh giờ cái điện thoại ra trước mặt Khải. Hóa ra là Bảo Anh đã đính 1 con chíp lên người nó ( việc này nó đồng tình)
- Mà sao chị biết nó đang trèo cây?- Hà thắc mắc.
-Chấm đỏ này- Bảo anh chỉ vào chấm đỏ - đang đứng rất gần bọn mình.( Mấy anh chị kia cũng bị gắn chíp hết a~)
- Nhi kìa!- Nguyên nói, chỉ tay về phía cái cây cao ngất.
- Ối má ơi!- Hà, Bảo Anh hét- Con Nhi kia! Xuống mau!
- Ô hay! Tôi tên Lam à nha!- Lam lè lưỡi
- Lam Lam! Em xuống đây mau!- Tỷ hét- Anh sẽ đưa em đi chơi.
- Thật?
- 100% là thật.
- Vậy thì được.- Lam tụt xuống ôm tay Tỷ.- Vậy giờ mình đi đâu? Bar nha!
- Cái gì????Bar á????? Em làm gì đủ tuổi mà vào đó!
- Ý quên. Cho hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi?
- 17.
- Vậy kêu tôi bằng chị đi ha! tôi 22 tuổi rồi.
- À vâng thưa chị.- Bảo Anh khoanh tay.- Chị nên nhớ cơ thể Nhi mới 16 tuổi thôi đó. Đi làm sao đc?
- Vậy thì thôi. Tiêu Lam tôi tự đi.- Lam bỏ tay Thiên ra.
- Con Nhi kia! Em ra ngay cho anhhhh!!!!- Tỷ kéo Lam, lắc mạnh.
- Thằng quỷ con! Đừng có lắc nữa. Chị mệt.- TiêuLam nhăn nhó.- Đau!
- Em ra đây cho anh- Tỷ cốc đầu Lam.
- Điên à? Sao lại gọi nó?- Lam xoa đầu.- Nó sẽ không ra đâu.
- Cái gì? Tại sao?- Nguyên hỏi.
- Nó đang cố vướt qua kí ức đó.
- Kí ức nào? Là chuyện mẹ và anh hai nó sao?- Khải nói.
- Sao mấy em biết? Bảo Anh! Là em nói đúng không?- Lam lườm Bảo Anh, còn Bảo Anh thì hất đầu qua bên Hà.-Hay là em hả Hà?
- Ơ ơ, cả hai cùng nói đó.- Khải Nguyên đồng thanh.
- Anh im ngay- Hai chị đồng thanh.
- Này! Sao vậy?- Lam vỗ vỗ mặt Tỷ.- Em khóc đấy à?
- Nhi! Em làm ơn ra đây đi mà.- Tỷ nức nở.
Chuyện này đến Khải Nguyên còn ngạc nhiên nữa là.... Họ chưa thấy Thiên khóc nức nở như vậy lần nào cả. Đúng lúc đó.
- Anh nín đi.
- Nhi! Là Nhi đúng không?
- Không. Em là Bảo Ly.
- Trời! Nhi ơi là Nhi! Làm ơn ra đây đi.
-Là em đây. Em chỉ muốn trêu anh chút thôi.
- Con bé này.....Anh sẽ thịt em- Tỷ gạt nước mắt, rượt nó.
- Thôi......Em...xin....lỗi....Em k chạy được nữa.....-nó mệt tới mức nói không ra hơi.
- Vậy thì đừng bao giờ trốn sau lưng bọn họ nữa.
- Em biết rồi mà.- Nó cười, nói - Thiên Tỷ! Anh giận trông thật dễ thương a~
- Còn nói? Anh biết anh dễ thương sẵn rồi.
- Hứ tui đây dễ thương hơn à nha.- Nguyên chen vô.
- Gớm! Ai cũng dễ thướng hết.- Khải giải hòa trước khi có chiến tranh.( Anh nói câu này chí phải)
Thần Tượng Hay YêuTác giả: Bảo Bảo- Thiên Nhi!!!-Hà hét- Dậy ngay cho tui!!! - Cho tui ngủ thêm một chút nữa thôi.-Nhi trùm chăn lên mặt. - Sẵp trễ giờ vô lớp rồi mà còn ngủ nghê gì nữa. Ai bảo tối hôm qua học cho lắm vào hả?- Hà gắt - Ờ thì sao?-Nhi ló đầu ra khỏi chăn.- Còn bà thì suốt ngày dán mắt vào cái máy tính, ngắm thằng Vương Nguyên của bà cho đã vô rồi giờ đeo kính. -Xí- Hà tức- Tui là fan của ảnh mà. Còn hơn bà, là một Thiên Chỉ Hạc mà không chịu tìm hiểu thông tin về Thiên Tỷ, lúc nào cũng để tui phải tìm hộ. - Mà sao bà lại ở đây?- Nhi đánh trông lảng. - Ba mẹ tui đi công tác nữa rồi. Tui qua ở với bà khoảng nửa năm. - Ê ê bà đùa tui chắc!! Một tháng còn được chứ sao lại nửa năm? - Thì ba mẹ tui phải sang đó quản kí mạng lưới gì gì ở Trung Quốc nên bỏ tui lại 1 mình. - Tưởng bà thích đi Trung cơ mà? Sao k đi cùng. - Ba mẹ tui không cho đi. - Thôi đi học không trễ giờ. -Ừ Vậy đấy, hai cô bạn thân này đã gắn bó với nhau từ bé mà chỉ biết bắt bẻ nhau đủ kiểu. Nhưng thực ra họ rát thân với nhau. Chỉ là Hà… - Anh là người yêu Nhi sao? - Tiêu Lam nhướng mày hỏi- Nhưng sao anh lại bế tôi?Anh không sợ Nhi ghen sao?( Tỷ vẫn đang trong tình trạng bế Lam)-Người tôi đang bế là Nhi!- Tỷ nổi cáu.- Này này,tôi là Tiêu Lam à nha.- Nhưng cô đang ở trong cơ thể của Nhi!-Thì sao?- Thì cô không phép mạo hiểm như thế chứ sao!- Tỷ gắt( Dù sao thì đó cũng là cơ thể của nó)- Hờ hờ, thả tôi xuống!-Không.-Anh làm sao vậy?Thả tôi xuống!- Không.-Hừ.-Lam hừ một cái rồi bỗng nhiên cô kéo đầu Tỷ xuống, Cắn một phát vào tai anh.-Au, đau!- Anh lập tức cho mông cô hôn đất.- Em thật là...- Trời ơi Thiên ơi là Thiên! Cậu có biết là cậu vừa giải thoát cho nó không hả????- Bảo Anh hét- Nó sẽ lội sông chứ không phải lội suối đâu!- HẢ! CÁI GÌ?- Thiên tái mét mặt rồi dùng tốc độ ánh sáng phi ra chỗ nó. Mỗi tội là bây giờ không có thấy nó đâu nữa.-Haizzzz, đâu rồi???-Trời ơi! Bực anh quá đi!- Hà tức.- Thôi anh xin lỗi! Bây giờ đi tìm Nhi đã.- Haizzz, nhỏ Tiêu Lam nó lại trèo cây để trốn rồi.- Bảo Anh nhăn nhó khi nhìn vào cái điện thoại.- Sao em biết?- Khải ngạc nhiên.-Anh nghĩ em để nó thoát dễ thế à?- Bảo Anh giờ cái điện thoại ra trước mặt Khải. Hóa ra là Bảo Anh đã đính 1 con chíp lên người nó ( việc này nó đồng tình)- Mà sao chị biết nó đang trèo cây?- Hà thắc mắc.-Chấm đỏ này- Bảo anh chỉ vào chấm đỏ - đang đứng rất gần bọn mình.( Mấy anh chị kia cũng bị gắn chíp hết a~)- Nhi kìa!- Nguyên nói, chỉ tay về phía cái cây cao ngất.- Ối má ơi!- Hà, Bảo Anh hét- Con Nhi kia! Xuống mau!- Ô hay! Tôi tên Lam à nha!- Lam lè lưỡi- Lam Lam! Em xuống đây mau!- Tỷ hét- Anh sẽ đưa em đi chơi.- Thật?- 100% là thật.- Vậy thì được.- Lam tụt xuống ôm tay Tỷ.- Vậy giờ mình đi đâu? Bar nha!- Cái gì????Bar á????? Em làm gì đủ tuổi mà vào đó!- Ý quên. Cho hỏi anh bao nhiêu tuổi rồi?- 17.- Vậy kêu tôi bằng chị đi ha! tôi 22 tuổi rồi.- À vâng thưa chị.- Bảo Anh khoanh tay.- Chị nên nhớ cơ thể Nhi mới 16 tuổi thôi đó. Đi làm sao đc?- Vậy thì thôi. Tiêu Lam tôi tự đi.- Lam bỏ tay Thiên ra.- Con Nhi kia! Em ra ngay cho anhhhh!!!!- Tỷ kéo Lam, lắc mạnh.- Thằng quỷ con! Đừng có lắc nữa. Chị mệt.- TiêuLam nhăn nhó.- Đau!- Em ra đây cho anh- Tỷ cốc đầu Lam.- Điên à? Sao lại gọi nó?- Lam xoa đầu.- Nó sẽ không ra đâu.- Cái gì? Tại sao?- Nguyên hỏi.- Nó đang cố vướt qua kí ức đó.- Kí ức nào? Là chuyện mẹ và anh hai nó sao?- Khải nói.- Sao mấy em biết? Bảo Anh! Là em nói đúng không?- Lam lườm Bảo Anh, còn Bảo Anh thì hất đầu qua bên Hà.-Hay là em hả Hà?- Ơ ơ, cả hai cùng nói đó.- Khải Nguyên đồng thanh.- Anh im ngay- Hai chị đồng thanh.- Này! Sao vậy?- Lam vỗ vỗ mặt Tỷ.- Em khóc đấy à?- Nhi! Em làm ơn ra đây đi mà.- Tỷ nức nở.Chuyện này đến Khải Nguyên còn ngạc nhiên nữa là.... Họ chưa thấy Thiên khóc nức nở như vậy lần nào cả. Đúng lúc đó.- Anh nín đi.- Nhi! Là Nhi đúng không?- Không. Em là Bảo Ly.- Trời! Nhi ơi là Nhi! Làm ơn ra đây đi.-Là em đây. Em chỉ muốn trêu anh chút thôi.- Con bé này.....Anh sẽ thịt em- Tỷ gạt nước mắt, rượt nó.- Thôi......Em...xin....lỗi....Em k chạy được nữa.....-nó mệt tới mức nói không ra hơi.- Vậy thì đừng bao giờ trốn sau lưng bọn họ nữa.- Em biết rồi mà.- Nó cười, nói - Thiên Tỷ! Anh giận trông thật dễ thương a~- Còn nói? Anh biết anh dễ thương sẵn rồi.- Hứ tui đây dễ thương hơn à nha.- Nguyên chen vô.- Gớm! Ai cũng dễ thướng hết.- Khải giải hòa trước khi có chiến tranh.( Anh nói câu này chí phải)