nó; mã linh nhi 15t;vẻ đẹp trong sáng như mọt tiên nữ đôi mắt trong veo thuần khiet đôi môi nhỏ nhắn căng mọng làm người ta chỉ muốn chạm vào,làn da trắng không tì vết mịn màng luôn cười tươi nụ cười như ánh nắng ban mai thu hút mọi người - cậu 20t;mã thiên lâm là một người ít nói lạnh lùng rất đẹp trai -anh 21t;mã thiên vũ một người độc ác tàn nhẫn cực vẻ đẹp trai như một ma vương -hắn 22 t ;mã thiên minh là một người anh cả tính tính khó đoán đẹp trai một cô gái như nó sẽ chọn ai đây
Chương 46: Quyễn 2 (Tình Yêu Của Tam Đại Thiếu Gia Họ Mã)
Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh LùngTác giả: Dương Tiểu Linhnó; mã linh nhi 15t;vẻ đẹp trong sáng như mọt tiên nữ đôi mắt trong veo thuần khiet đôi môi nhỏ nhắn căng mọng làm người ta chỉ muốn chạm vào,làn da trắng không tì vết mịn màng luôn cười tươi nụ cười như ánh nắng ban mai thu hút mọi người - cậu 20t;mã thiên lâm là một người ít nói lạnh lùng rất đẹp trai -anh 21t;mã thiên vũ một người độc ác tàn nhẫn cực vẻ đẹp trai như một ma vương -hắn 22 t ;mã thiên minh là một người anh cả tính tính khó đoán đẹp trai một cô gái như nó sẽ chọn ai đây -thôi Nó mà không chết tao không làm người: cả bọn liền bỏ đi-------------------------------------------1 NĂM SAU-------------------------------------------------CƯỚP CƯỚP; một người đàn ông béo phệ vừa chạy vừa hét về đằng trước.có lẽ ông ta bị cướp giật,Cô gái nhanh nhẹn luồn lách nhảy qua tường biến mất trong tích tắckhuôn mặt Cô gái tỏ vẻ đắc ý cầm chiếc ví lên,lấy tiền đút vào túi vứt chiếc ví vứt và bỏ đicòn người đàn Ông bụng phệ kia tỏ ra tức giận,khuôn mặt như khỉ ăn ớt chửi thề vài câu lên xe điCô gái đi đến một ngôi nhà cũ rích có chỉ có m chiếc giường nhỏ chút đồ đạc cũ có vẻ cuộc sống của Cô không được ổn cho lắm,Cô đi vào nhà nằm trên chiếc giường cũ nhắm mắt ngủ vẫn cơn ác mộng đó,cơn ác mộng rất nhiều người đuổi theo Cô đòi giết Cô.Cô bừng tỉnh giấc co rúm lại một bên mồ hôi nhễ nhại.-HÔM SAUCô dậy đi ra ngoài bờ sông nhờ nơi đưa Cô đến thành phố này,Cô nhớ khi Cô rơi xuống biển Cô cố gắng bơi cho đến khi không còn sức và gặp một thác nước cuốn Cô đến thành phố yên lành này( Nó sẽ chuyển chủ ngữ là Cô).Cô cũng đã giả nợ hết cho nhà họ Mã rồi không muốn liên quan đến họ nữa,Cô thích cuộc sống bây giờ thoải mái Cô là lưu manh à không đâu cần nói như vậy chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôimột kí ức thoáng qua giữa 3 người Cô còn nhớ 3 người rất nhiều,nhưng họ quá vô tâm không còn là người anh của Cô như trước nữa dù sao Cô sẽ không gặp lại họ nữa Cô mong chỉ là quá khứ vụt qua thôi chỉ để lại vết mờ trong tim thôi-------------BIỆT THỰ HỌ MÃ
-thôi Nó mà không chết tao không làm người: cả bọn liền bỏ đi-------------------------------------------1 NĂM SAU------------------------------------------------
-CƯỚP CƯỚP; một người đàn ông béo phệ vừa chạy vừa hét về đằng trước.có lẽ ông ta bị cướp giật,Cô gái nhanh nhẹn luồn lách nhảy qua tường biến mất trong tích tắc
khuôn mặt Cô gái tỏ vẻ đắc ý cầm chiếc ví lên,lấy tiền đút vào túi vứt chiếc ví vứt và bỏ đi
còn người đàn Ông bụng phệ kia tỏ ra tức giận,khuôn mặt như khỉ ăn ớt chửi thề vài câu lên xe đi
Cô gái đi đến một ngôi nhà cũ rích có chỉ có m chiếc giường nhỏ chút đồ đạc cũ có vẻ cuộc sống của Cô không được ổn cho lắm,Cô đi vào nhà nằm trên chiếc giường cũ nhắm mắt ngủ vẫn cơn ác mộng đó,cơn ác mộng rất nhiều người đuổi theo Cô đòi giết Cô.
Cô bừng tỉnh giấc co rúm lại một bên mồ hôi nhễ nhại.
-HÔM SAU
Cô dậy đi ra ngoài bờ sông nhờ nơi đưa Cô đến thành phố này,Cô nhớ khi Cô rơi xuống biển Cô cố gắng bơi cho đến khi không còn sức và gặp một thác nước cuốn Cô đến thành phố yên lành này( Nó sẽ chuyển chủ ngữ là Cô).Cô cũng đã giả nợ hết cho nhà họ Mã rồi không muốn liên quan đến họ nữa,Cô thích cuộc sống bây giờ thoải mái Cô là lưu manh à không đâu cần nói như vậy chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôi
một kí ức thoáng qua giữa 3 người Cô còn nhớ 3 người rất nhiều,nhưng họ quá vô tâm không còn là người anh của Cô như trước nữa dù sao Cô sẽ không gặp lại họ nữa Cô mong chỉ là quá khứ vụt qua thôi chỉ để lại vết mờ trong tim thôi
-------------BIỆT THỰ HỌ MÃ
Bảo Bối Của Tam Đại Thiếu Gia Lạnh LùngTác giả: Dương Tiểu Linhnó; mã linh nhi 15t;vẻ đẹp trong sáng như mọt tiên nữ đôi mắt trong veo thuần khiet đôi môi nhỏ nhắn căng mọng làm người ta chỉ muốn chạm vào,làn da trắng không tì vết mịn màng luôn cười tươi nụ cười như ánh nắng ban mai thu hút mọi người - cậu 20t;mã thiên lâm là một người ít nói lạnh lùng rất đẹp trai -anh 21t;mã thiên vũ một người độc ác tàn nhẫn cực vẻ đẹp trai như một ma vương -hắn 22 t ;mã thiên minh là một người anh cả tính tính khó đoán đẹp trai một cô gái như nó sẽ chọn ai đây -thôi Nó mà không chết tao không làm người: cả bọn liền bỏ đi-------------------------------------------1 NĂM SAU-------------------------------------------------CƯỚP CƯỚP; một người đàn ông béo phệ vừa chạy vừa hét về đằng trước.có lẽ ông ta bị cướp giật,Cô gái nhanh nhẹn luồn lách nhảy qua tường biến mất trong tích tắckhuôn mặt Cô gái tỏ vẻ đắc ý cầm chiếc ví lên,lấy tiền đút vào túi vứt chiếc ví vứt và bỏ đicòn người đàn Ông bụng phệ kia tỏ ra tức giận,khuôn mặt như khỉ ăn ớt chửi thề vài câu lên xe điCô gái đi đến một ngôi nhà cũ rích có chỉ có m chiếc giường nhỏ chút đồ đạc cũ có vẻ cuộc sống của Cô không được ổn cho lắm,Cô đi vào nhà nằm trên chiếc giường cũ nhắm mắt ngủ vẫn cơn ác mộng đó,cơn ác mộng rất nhiều người đuổi theo Cô đòi giết Cô.Cô bừng tỉnh giấc co rúm lại một bên mồ hôi nhễ nhại.-HÔM SAUCô dậy đi ra ngoài bờ sông nhờ nơi đưa Cô đến thành phố này,Cô nhớ khi Cô rơi xuống biển Cô cố gắng bơi cho đến khi không còn sức và gặp một thác nước cuốn Cô đến thành phố yên lành này( Nó sẽ chuyển chủ ngữ là Cô).Cô cũng đã giả nợ hết cho nhà họ Mã rồi không muốn liên quan đến họ nữa,Cô thích cuộc sống bây giờ thoải mái Cô là lưu manh à không đâu cần nói như vậy chỉ là cướp của người giàu chia cho người nghèo thôimột kí ức thoáng qua giữa 3 người Cô còn nhớ 3 người rất nhiều,nhưng họ quá vô tâm không còn là người anh của Cô như trước nữa dù sao Cô sẽ không gặp lại họ nữa Cô mong chỉ là quá khứ vụt qua thôi chỉ để lại vết mờ trong tim thôi-------------BIỆT THỰ HỌ MÃ