Tác giả:

- E có đồng ý làm vợ a không?- Dạ....e đồng ý! .........(t/g: ẻm đang mơ) Reeng....reeng....reeng.... -Á.....trễ giờ rồi.... My hét lớn - Con làm gì mà um xùm vậy ? - Dạ ....con...con xin lỗi ,con sắp trễ giờ học rồi cô! -Vậy mà cô tưởng có chuyện gì với con... My cười nhẹ rồi nhanh chóng làm VSCN rồi bay đến trường Vào đến lớp.... - My ơi là My....tại sao sáng nào em cũng vào trễ hết vậy? Cô giáo quát - Dạ....e xin lỗi cô... - Không xin lỗi gì hết, ra quét sân hết 1 tiết cho tôi ! - Cô....Dạ! My đj ra với vẻ mặt ỉu xìu My vừa quét sân vừa cảm thấy trong lòng thật bức xúc troq 1 phút nông nổi cô đã hất cái hốt rác ra khỏi tay mình và.....cái hốt rác vô tình trúng phải 1 cậu con trai .Cậu trợn mắt to nhìn cô quát: - Cô làm cái quái gì vậy , tại sao lại hất hốt rác vào người tôi? My đaq nóng thì đột nhiên lại có người chửi rủa mình , My càng tức hơn , cô quay qua hét lớn: - XIN LỖI...! Cậu giật kinh và quát lại (t/g: cậu này cũng ko pải dạng vừa) - Cô làm sai mà còn mắng lại tôi sao ,…

Chương 30

Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!Tác giả: NguyenThao1711- E có đồng ý làm vợ a không?- Dạ....e đồng ý! .........(t/g: ẻm đang mơ) Reeng....reeng....reeng.... -Á.....trễ giờ rồi.... My hét lớn - Con làm gì mà um xùm vậy ? - Dạ ....con...con xin lỗi ,con sắp trễ giờ học rồi cô! -Vậy mà cô tưởng có chuyện gì với con... My cười nhẹ rồi nhanh chóng làm VSCN rồi bay đến trường Vào đến lớp.... - My ơi là My....tại sao sáng nào em cũng vào trễ hết vậy? Cô giáo quát - Dạ....e xin lỗi cô... - Không xin lỗi gì hết, ra quét sân hết 1 tiết cho tôi ! - Cô....Dạ! My đj ra với vẻ mặt ỉu xìu My vừa quét sân vừa cảm thấy trong lòng thật bức xúc troq 1 phút nông nổi cô đã hất cái hốt rác ra khỏi tay mình và.....cái hốt rác vô tình trúng phải 1 cậu con trai .Cậu trợn mắt to nhìn cô quát: - Cô làm cái quái gì vậy , tại sao lại hất hốt rác vào người tôi? My đaq nóng thì đột nhiên lại có người chửi rủa mình , My càng tức hơn , cô quay qua hét lớn: - XIN LỖI...! Cậu giật kinh và quát lại (t/g: cậu này cũng ko pải dạng vừa) - Cô làm sai mà còn mắng lại tôi sao ,… Sương đêm đã ngày càng dày đặc hơn, trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe Chevrolet đang phóng như bay về biệt thự của Hải Anh. Trên xe, không những My mà cả Nhi và Bảo đều đang rất lo cho Hải Anh, người lo cho Hải Anh nhiều nhất không ai khác chính là My.Và thế là chiếc xe cũng đã dừng ngay trước cửa nhà Hải Anh, Bảo từ từ đỡ Hải Anh xuống và từng bước đi vào trong nhà.Khi đã đặt cố định được Hải Anh xuống giường ngủ, Bảo nhanh chong rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng của Hải Anh. My thấy lạ nên hỏi:- Sao cậu không đưa Hải Anh vào bệnh viện mà lại gọi cho bác sĩ riêng?- Vậy là cô chưa biết gì sao? Từ nhỏ Hải Anh đã không thích vào bệnh viện cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu ta vẫn cứ kiên quyết không vào. Vì vậy chi nên khi nhỏ, mẹ cậu ấy đã thuê một vị bác sĩ chuyên nghiệp riêng cho cậu ta. Tôi nghe nói vị bác sĩ này rất giỏi nên cô đừng lo lắng quá.__Bảo.- Ừ vậy thì tôi yên tâm rồi.__My nói thế thôi nhưng trong lòng vẫn còn rất nhói, sắc mặt dường như vẫn còn lo lắng cho Hải Anh.Và trong chốc lát, vị bác sĩ cũng đã tới và nhanh chóng tiến lên phòng Hải Anh để xem tình hình. Do là đã quen biết với nhà Hải Anh từ nhỏ nên vụ bác sĩ này không cần hỏi cũng biết phòng Hải Anh ở đâu.Và 30 phút sau...Vị bác sĩ mở cửa và tiến ra ngoài với vẻ mặt khá là bình thản. My, Nhi và Bảo nhanh chóng tiến lại hỏi thăm.- Bác sĩ, Hải Anh có bị làm sao không?__My.- Cả nhà cứ yên tâm, cậu ta không sao, may mắn chỉ là vết thương ngoài da nên không ảnh hưởng gì nhiều đến tính mạng. Chỉ cần chăm sóc cho cậu ta thật kĩ và tránh để cậu ta vận động nhiều thì sẽ nhanh chóng phục hồi thôi.__Bác sĩ.Từng câu từng chữ bác sĩ nói ra khiến My muốn vỡ oà nước mắt trong mừng rỡ. Thậ sự là My đã lo cho Hải Anh rất nhiều, đến bản thân My cũng không hiểu tại sao lại như vậy.Nghe bác sĩ nói xong, Bảo nhanh chóng tiễn bác sĩ ra về rồi cùng với My và Nhi tiến vào phòng để thăm Hải Anh. Nhi chợt nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ liền nói:- Muộn quá rồi, tao phải về đây, mày ở lại chăm sóc Hải Anh nhé.__Nhi.- Ừ về cẩn thận nhá.__My.- Mà mày chăm sóc Hải Anh một mình có ổn không đấy?__Nhi.- Yên tâm đi sẽ ổn mà.__My.- Nếu có gì thì alo cho tao, tao sẻ lập tức qua ngay.__Nhi.- Ừ tao biết rồi. Mà mày về một mình có ổn không đấy?__My.- Không sao đâu tao về được mà.__Nhi.- Để tôi đưa cô về cho.__Bảo chen vào nói.- Đừng lo, tôi về được...__Nhi.- Cô đừng cứng đầu nửa, để tôi đưa về!__Bảo nói với giọng nghiên túc.- Nhưng...__Nhi.- Đừng nhưng nhị gì nửa, người ta đã có lòng tốt thì hãy chấp nhận đi. Vậy phiền cậu đưa nó về giúp tôi nhé!__Ny nói với Nhi xong xoay qua nói với Bảo.- Ừ. Nào! Đi thôi!__Bảo nói xong kéo tay Nhi đi ra khỏi căn phòng của Hải Anh. Thấy vậy, Nhi chỉ biết im lặng đi theo thôi chứ biết sao giờ. Trong trường hợp này đành phải nghe theo lời cậu ta thôi chứ cứ loay hoay mãi thì sẽ phiền đến Hải Anh đang nghỉ ngơi.Và bây giờ, trong căn phòng này chỉ còn có My và Hải Anh. My ngồi cạnh bên, đưa mắt nhìn Hải Anh đang nhắm tịt đôi mắt lại mà lòng My có một chút buồn pha lẫn một chút vui. Không biết cái cảm giác này gọi là gì nhỉ? Chẳng lẽ nó được gọi là “Yêu” sao? Khi nào thì My mới có thể hiểu được cảm giác này đây?

Sương đêm đã ngày càng dày đặc hơn, trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe Chevrolet đang phóng như bay về biệt thự của Hải Anh. Trên xe, không những My mà cả Nhi và Bảo đều đang rất lo cho Hải Anh, người lo cho Hải Anh nhiều nhất không ai khác chính là My.

Và thế là chiếc xe cũng đã dừng ngay trước cửa nhà Hải Anh, Bảo từ từ đỡ Hải Anh xuống và từng bước đi vào trong nhà.

Khi đã đặt cố định được Hải Anh xuống giường ngủ, Bảo nhanh chong rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng của Hải Anh. My thấy lạ nên hỏi:

- Sao cậu không đưa Hải Anh vào bệnh viện mà lại gọi cho bác sĩ riêng?

- Vậy là cô chưa biết gì sao? Từ nhỏ Hải Anh đã không thích vào bệnh viện cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu ta vẫn cứ kiên quyết không vào. Vì vậy chi nên khi nhỏ, mẹ cậu ấy đã thuê một vị bác sĩ chuyên nghiệp riêng cho cậu ta. Tôi nghe nói vị bác sĩ này rất giỏi nên cô đừng lo lắng quá.__Bảo.

- Ừ vậy thì tôi yên tâm rồi.__My nói thế thôi nhưng trong lòng vẫn còn rất nhói, sắc mặt dường như vẫn còn lo lắng cho Hải Anh.

Và trong chốc lát, vị bác sĩ cũng đã tới và nhanh chóng tiến lên phòng Hải Anh để xem tình hình. Do là đã quen biết với nhà Hải Anh từ nhỏ nên vụ bác sĩ này không cần hỏi cũng biết phòng Hải Anh ở đâu.

Và 30 phút sau...

Vị bác sĩ mở cửa và tiến ra ngoài với vẻ mặt khá là bình thản. My, Nhi và Bảo nhanh chóng tiến lại hỏi thăm.

- Bác sĩ, Hải Anh có bị làm sao không?__My.

- Cả nhà cứ yên tâm, cậu ta không sao, may mắn chỉ là vết thương ngoài da nên không ảnh hưởng gì nhiều đến tính mạng. Chỉ cần chăm sóc cho cậu ta thật kĩ và tránh để cậu ta vận động nhiều thì sẽ nhanh chóng phục hồi thôi.__Bác sĩ.

Từng câu từng chữ bác sĩ nói ra khiến My muốn vỡ oà nước mắt trong mừng rỡ. Thậ sự là My đã lo cho Hải Anh rất nhiều, đến bản thân My cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

Nghe bác sĩ nói xong, Bảo nhanh chóng tiễn bác sĩ ra về rồi cùng với My và Nhi tiến vào phòng để thăm Hải Anh. Nhi chợt nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ liền nói:

- Muộn quá rồi, tao phải về đây, mày ở lại chăm sóc Hải Anh nhé.__Nhi.

- Ừ về cẩn thận nhá.__My.

- Mà mày chăm sóc Hải Anh một mình có ổn không đấy?__Nhi.

- Yên tâm đi sẽ ổn mà.__My.

- Nếu có gì thì alo cho tao, tao sẻ lập tức qua ngay.__Nhi.

- Ừ tao biết rồi. Mà mày về một mình có ổn không đấy?__My.

- Không sao đâu tao về được mà.__Nhi.

- Để tôi đưa cô về cho.__Bảo chen vào nói.

- Đừng lo, tôi về được...__Nhi.

- Cô đừng cứng đầu nửa, để tôi đưa về!__Bảo nói với giọng nghiên túc.

- Nhưng...__Nhi.

- Đừng nhưng nhị gì nửa, người ta đã có lòng tốt thì hãy chấp nhận đi. Vậy phiền cậu đưa nó về giúp tôi nhé!__Ny nói với Nhi xong xoay qua nói với Bảo.

- Ừ. Nào! Đi thôi!__Bảo nói xong kéo tay Nhi đi ra khỏi căn phòng của Hải Anh. Thấy vậy, Nhi chỉ biết im lặng đi theo thôi chứ biết sao giờ. Trong trường hợp này đành phải nghe theo lời cậu ta thôi chứ cứ loay hoay mãi thì sẽ phiền đến Hải Anh đang nghỉ ngơi.

Và bây giờ, trong căn phòng này chỉ còn có My và Hải Anh. My ngồi cạnh bên, đưa mắt nhìn Hải Anh đang nhắm tịt đôi mắt lại mà lòng My có một chút buồn pha lẫn một chút vui. Không biết cái cảm giác này gọi là gì nhỉ? Chẳng lẽ nó được gọi là “Yêu” sao? Khi nào thì My mới có thể hiểu được cảm giác này đây?

Em Mãi Là Của Anh Ngốc Ạ!!Tác giả: NguyenThao1711- E có đồng ý làm vợ a không?- Dạ....e đồng ý! .........(t/g: ẻm đang mơ) Reeng....reeng....reeng.... -Á.....trễ giờ rồi.... My hét lớn - Con làm gì mà um xùm vậy ? - Dạ ....con...con xin lỗi ,con sắp trễ giờ học rồi cô! -Vậy mà cô tưởng có chuyện gì với con... My cười nhẹ rồi nhanh chóng làm VSCN rồi bay đến trường Vào đến lớp.... - My ơi là My....tại sao sáng nào em cũng vào trễ hết vậy? Cô giáo quát - Dạ....e xin lỗi cô... - Không xin lỗi gì hết, ra quét sân hết 1 tiết cho tôi ! - Cô....Dạ! My đj ra với vẻ mặt ỉu xìu My vừa quét sân vừa cảm thấy trong lòng thật bức xúc troq 1 phút nông nổi cô đã hất cái hốt rác ra khỏi tay mình và.....cái hốt rác vô tình trúng phải 1 cậu con trai .Cậu trợn mắt to nhìn cô quát: - Cô làm cái quái gì vậy , tại sao lại hất hốt rác vào người tôi? My đaq nóng thì đột nhiên lại có người chửi rủa mình , My càng tức hơn , cô quay qua hét lớn: - XIN LỖI...! Cậu giật kinh và quát lại (t/g: cậu này cũng ko pải dạng vừa) - Cô làm sai mà còn mắng lại tôi sao ,… Sương đêm đã ngày càng dày đặc hơn, trong đêm tối tĩnh mịch, chiếc xe Chevrolet đang phóng như bay về biệt thự của Hải Anh. Trên xe, không những My mà cả Nhi và Bảo đều đang rất lo cho Hải Anh, người lo cho Hải Anh nhiều nhất không ai khác chính là My.Và thế là chiếc xe cũng đã dừng ngay trước cửa nhà Hải Anh, Bảo từ từ đỡ Hải Anh xuống và từng bước đi vào trong nhà.Khi đã đặt cố định được Hải Anh xuống giường ngủ, Bảo nhanh chong rút điện thoại ra gọi cho bác sĩ riêng của Hải Anh. My thấy lạ nên hỏi:- Sao cậu không đưa Hải Anh vào bệnh viện mà lại gọi cho bác sĩ riêng?- Vậy là cô chưa biết gì sao? Từ nhỏ Hải Anh đã không thích vào bệnh viện cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu ta vẫn cứ kiên quyết không vào. Vì vậy chi nên khi nhỏ, mẹ cậu ấy đã thuê một vị bác sĩ chuyên nghiệp riêng cho cậu ta. Tôi nghe nói vị bác sĩ này rất giỏi nên cô đừng lo lắng quá.__Bảo.- Ừ vậy thì tôi yên tâm rồi.__My nói thế thôi nhưng trong lòng vẫn còn rất nhói, sắc mặt dường như vẫn còn lo lắng cho Hải Anh.Và trong chốc lát, vị bác sĩ cũng đã tới và nhanh chóng tiến lên phòng Hải Anh để xem tình hình. Do là đã quen biết với nhà Hải Anh từ nhỏ nên vụ bác sĩ này không cần hỏi cũng biết phòng Hải Anh ở đâu.Và 30 phút sau...Vị bác sĩ mở cửa và tiến ra ngoài với vẻ mặt khá là bình thản. My, Nhi và Bảo nhanh chóng tiến lại hỏi thăm.- Bác sĩ, Hải Anh có bị làm sao không?__My.- Cả nhà cứ yên tâm, cậu ta không sao, may mắn chỉ là vết thương ngoài da nên không ảnh hưởng gì nhiều đến tính mạng. Chỉ cần chăm sóc cho cậu ta thật kĩ và tránh để cậu ta vận động nhiều thì sẽ nhanh chóng phục hồi thôi.__Bác sĩ.Từng câu từng chữ bác sĩ nói ra khiến My muốn vỡ oà nước mắt trong mừng rỡ. Thậ sự là My đã lo cho Hải Anh rất nhiều, đến bản thân My cũng không hiểu tại sao lại như vậy.Nghe bác sĩ nói xong, Bảo nhanh chóng tiễn bác sĩ ra về rồi cùng với My và Nhi tiến vào phòng để thăm Hải Anh. Nhi chợt nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11 giờ liền nói:- Muộn quá rồi, tao phải về đây, mày ở lại chăm sóc Hải Anh nhé.__Nhi.- Ừ về cẩn thận nhá.__My.- Mà mày chăm sóc Hải Anh một mình có ổn không đấy?__Nhi.- Yên tâm đi sẽ ổn mà.__My.- Nếu có gì thì alo cho tao, tao sẻ lập tức qua ngay.__Nhi.- Ừ tao biết rồi. Mà mày về một mình có ổn không đấy?__My.- Không sao đâu tao về được mà.__Nhi.- Để tôi đưa cô về cho.__Bảo chen vào nói.- Đừng lo, tôi về được...__Nhi.- Cô đừng cứng đầu nửa, để tôi đưa về!__Bảo nói với giọng nghiên túc.- Nhưng...__Nhi.- Đừng nhưng nhị gì nửa, người ta đã có lòng tốt thì hãy chấp nhận đi. Vậy phiền cậu đưa nó về giúp tôi nhé!__Ny nói với Nhi xong xoay qua nói với Bảo.- Ừ. Nào! Đi thôi!__Bảo nói xong kéo tay Nhi đi ra khỏi căn phòng của Hải Anh. Thấy vậy, Nhi chỉ biết im lặng đi theo thôi chứ biết sao giờ. Trong trường hợp này đành phải nghe theo lời cậu ta thôi chứ cứ loay hoay mãi thì sẽ phiền đến Hải Anh đang nghỉ ngơi.Và bây giờ, trong căn phòng này chỉ còn có My và Hải Anh. My ngồi cạnh bên, đưa mắt nhìn Hải Anh đang nhắm tịt đôi mắt lại mà lòng My có một chút buồn pha lẫn một chút vui. Không biết cái cảm giác này gọi là gì nhỉ? Chẳng lẽ nó được gọi là “Yêu” sao? Khi nào thì My mới có thể hiểu được cảm giác này đây?

Chương 30