Phạm Minh Bảo, một nam sinh học tại ngôi trường cấp 3 khét tiếng mang tên Lưu Hoàng. Hắn ta được các học sinh trong trường gán cái mác “ Bad boy“. Vẻ ngoài đẹp trai mang theo sự lạnh lùng đến ngợp thở, body hoàn hảo cùng chiều cao trên 1m80 không khỏi khiến cho bao nhiêu nữ sinh chọn hắn làm “hoàng tử trong mơ” của mình, mặc cho các cô đều biết rằng trong học tập, hắn là dở tệ, đã vậy còn lười nữa chứ. Đơn giản thôi vì hắn đã sống trong phúc hưởng bao lâu rồi, xung quanh chỉ toàn người hầu kẻ hạ, lại nhận được sự cưng chiều quá mức nên đâm ra tính tình ngông cuồng chẳng ai có thể so bì. Chắc mọi người đang thắc mắc, nếu trình độ học tập kém thì sao có thể vào học trong ngôi trường nổi tiếng như thế?! Và câu trả lời chỉ vỏn vẹn trong 4 chữ - giàu, giàu sụ. Hơn thế, hiệu trưởng trường này không ai khác đó chính là bà ngoại của hắn. Vì thế việc hắn được “ló mặt” trong cái trường danh tiếng như này cũng là chuyện dễ hiểu. Trần Di Thiên, một đứa con gái khác hoàn toàn với con người kia. Cô…
Chương 10
Cô, Thuộc Sở Hữu Của Tôi!!Tác giả: Bách Hủ DônPhạm Minh Bảo, một nam sinh học tại ngôi trường cấp 3 khét tiếng mang tên Lưu Hoàng. Hắn ta được các học sinh trong trường gán cái mác “ Bad boy“. Vẻ ngoài đẹp trai mang theo sự lạnh lùng đến ngợp thở, body hoàn hảo cùng chiều cao trên 1m80 không khỏi khiến cho bao nhiêu nữ sinh chọn hắn làm “hoàng tử trong mơ” của mình, mặc cho các cô đều biết rằng trong học tập, hắn là dở tệ, đã vậy còn lười nữa chứ. Đơn giản thôi vì hắn đã sống trong phúc hưởng bao lâu rồi, xung quanh chỉ toàn người hầu kẻ hạ, lại nhận được sự cưng chiều quá mức nên đâm ra tính tình ngông cuồng chẳng ai có thể so bì. Chắc mọi người đang thắc mắc, nếu trình độ học tập kém thì sao có thể vào học trong ngôi trường nổi tiếng như thế?! Và câu trả lời chỉ vỏn vẹn trong 4 chữ - giàu, giàu sụ. Hơn thế, hiệu trưởng trường này không ai khác đó chính là bà ngoại của hắn. Vì thế việc hắn được “ló mặt” trong cái trường danh tiếng như này cũng là chuyện dễ hiểu. Trần Di Thiên, một đứa con gái khác hoàn toàn với con người kia. Cô… Vào lớp, thầy giáo chủ nhiệm vẫn còn đó, mấy đứa bạn thân vẫn còn đó, và cái mặt đáng ghét vẫn còn đó - hắn, Minh Bảo. Và rồi từng bước đi tới chỗ của mình, cô không thèm ngó ngàng gì đến hắn, thản nhiên ngồi xuống và lấy sách vở ra học.”Wow!! Cô siêng quá đâm ra khùng luôn rồi hả? Mới đầu năm đã học cái gì đâu mà làm như đúng rồi.?” - Mới sáng sớm ngày đầu năm học của con gái nhà người ta, hắn đã mở lời bằng cái giọng trêu trọc mà cô không tài nào ưa nổi.”Thôi được rồi! Bây giờ tôi có giải thích thì cậu chắc cũng chẳng đủ trình để nghe hiểu đâu. Thế nhé, làm ơn im lặng giúp tôi.” - Cố gắng nén lại, cô đáp lời hắn cũng bằng giọng mỉa mai không kém.”Cái.. Cái gì? Hắc.. Không đủ trình?? Cô biết cô đang nói gì và đang nói trước mặt ai không?” - Hắn tức tối cãi lại.”Tôi nói 'Cậu không đủ trình để nghe hiểu' và đang nói trước mặt một tên khó ưa.” - Nói xong, cô quay sang cười với hắn một cái rồi tiếp tục đọc sách.”Cô!!! Cô chết chắc với tôi! Hừ..”Đúng lúc hắn vừa dứt lời thì thầy bước vào lớp, cùng với một nam sinh khác đi theo sau.”Nào nào cả lớp, tất cả trật tự cho thầy!” - Thầy nói rồi kéo căn chỉnh lại cặp mắt kính. - “Năm nay, lớp chúng ta lại hân hạnh chào đón một học sinh mới. Em hãy giới thiệu mình đi.””Xin chào. Tôi tên là Âu Dương. Lần đầu đến đây, hãy còn chưa biết nhiều, mong mọi người giúp đỡ.” - Anh đưa tay phải lên ngực trái, tay kia ép sát vào mình, lễ phép cúi đầu chào lớp.”Phải, đúng là anh ta, người đã đụng phải mình khi đang trên đường đến nhà bạn học đây mà. Sao lại trùng hợp đến thế?!” - Cô thầm nghĩ.”Ôi xem cậu ấy nghiêm trang thế này cơ chứ.? Này này, cậu đừng có quá nghiêm như vậy, sống trong lớp chúng tôi không nổi đâu đấy.!” - Một tên nam sinh khác nói với lên, trêu anh.”Nhưng mà cậu ấy cũng đẹp trai ra phết ấy nhở.. thôi được rồi, cậu ta là của mình nhé..””Cậu đừng có mà mơ. Mình đây đã không có được Minh Bảo, thì Âu Dương phải chiếm lấy. “”Xời.. Mấy cậu tránh đi hết đi. Mình đã nhắm cậu ta ngay từ đầu rồi, Dương Dương nhất định thuộc về mình..””Dương Dương?? Cậu là ai mà gọi cậu ấy thân mật như thế chứ..”Chẳng mấy chốc, cái lớp biến thành cái chợ chỉ bởi đám nữ sinh đua nhau tranh giành nhau anh chàng này. Thật là hết thuốc chữa. Thế thì mất toi hình tượng nữ sinh trường Lưu Hoàng, cớ sao lại mê trai đến như vậy, các cô nàng còn muốn đi xa tới đâu nữa?!”Cả lớp trật tự!!!” - Thầy đập tay xuống bàn. - “Trời ạ tại sao lớp lại chẳng còn một chỗ trống nào hết nhỉ?! Hay là tôi chuyển em qua lớp khác xem sao?” - Thầy nói rồi quay qua nhìn Âu Dương như để hỏi ý kiến của anh.Nhưng tiếc thay, Âu Dương không có cơ hội để đáp lời thầy, đám nữ sinh kia đã sớm nổi dậy.”Thầy ơi không được, không được chuyển bạn ấy đi...””Chúng em còn dư chỗ đây, à, đúng là không còn chỗ thật, nhưng không không, cậu ấy có thể ngồi lên đùi em trong lúc học hoặc ngược lại mà thầy, đừng chuyển..””Ngồi-lên-đùi?? “ - Anh.. không hiểu nổi.”Thầy nhất định, nhất định không được chuyển cậu ấy sang lớp khác. Đây đây, cậu ấy có thể ngồi ở đây, hoặc ở đây..””Âu Dương, cậu hãy từ chối đi.”“....” - Thầy không biết nói gì hơn.“....” - Anh lại càng không biết nói cái gì.”Rồi rồi, lớp.. lớp chúng ta sẽ giữ bạn ấy lại. Các.. các em đừng làm quá lên như vậy, nhé!!” - Thầy bắt đầu lấy sơ đồ lớp ra ngắm nghía một hồi lâu, rồi - “Em kia lên bàn đầu, em này xuống bàn 3, cậu kia, không được ồn ào, cậu xuống bàn này, ngồi cạnh bạn đó, đúng đúng, em lên đây, bên tay phải, ừ..”Sau khi sắp xếp xong xuôi, thầy sai hai nam sinh đi khiêng bàn ghế lên lớp. Bây giờ, lớp đã có thêm hai chỗ trống.”Hai em đặt cái bàn ấy ở cuối lớp, dưới bàn của Thiên và Bảo. Đúng rồi, cảm ơn mời hai em về chỗ.” - Lúc này, thầy quay qua anh - “Âu Dương, a xin lỗi em vì để em chờ nãy giờ. Tạm thời, em cứ xuống bàn dưới đó ngồi giúp thầy nhé.””Vâng không sao ạ. Em xin phép thầy xuống chỗ mình ạ.” - Rồi anh ta chạy lạch bạch xuống chỗ của mình.________________Đã định là bỏ truyện này rồi, mà mấy bạn kia cứ bảo tui viết tiếp đi rồi khen truyện tui lum la tả lả TvT mấy bạn làm tan nát cõi lòng tui ~~, kềm lòng sao nổi đây?! Tui đành phải viết tiếp....Đáng lẽ ra chap này sẽ dài hơn, nhưng tại sợ mấy bạn chờ lâu nên thôi đăng luôn.Với lại mấy bạn nào mà đọc vật chính trong truyện đoàn tụ hihi. Nhưng, nhưng nếu được, thì tui sẽ từ từ từ từ raCòn về truyện này thì như đã nói, tui sẽ viết tiếp, nhưng chắc chắn không ra đúng hẹn được nha, vì bận quá, cùng lắm chỉ rảnh mỗi tối t7 thôi nên sẽ ra chậm.Kêu tui viết tiếp thì nhớ mà ủng hộ nồng nhiệt vô nha.-. chứ để không tui tủi thân tui buồn là tui bỏ truyện luôn á TㅅT
Vào lớp, thầy giáo
chủ nhiệm vẫn còn đó, mấy đứa bạn thân vẫn còn đó, và cái mặt đáng ghét vẫn còn đó - hắn, Minh Bảo. Và rồi từng bước đi tới chỗ của mình, cô
không thèm ngó ngàng gì đến hắn, thản nhiên ngồi xuống và lấy sách vở ra học.
”Wow!! Cô siêng quá đâm ra khùng luôn rồi hả? Mới đầu năm đã học cái gì đâu mà làm như đúng rồi.?” - Mới sáng sớm ngày đầu năm học của con gái nhà
người ta, hắn đã mở lời bằng cái giọng trêu trọc mà cô không tài nào ưa nổi.
”Thôi được rồi! Bây giờ tôi có giải thích thì cậu chắc cũng chẳng đủ trình
để nghe hiểu đâu. Thế nhé, làm ơn im lặng giúp tôi.” - Cố gắng nén lại,
cô đáp lời hắn cũng bằng giọng mỉa mai không kém.
”Cái.. Cái gì? Hắc.. Không đủ trình?? Cô biết cô đang nói gì và đang nói trước mặt ai không?” - Hắn tức tối cãi lại.
”Tôi nói 'Cậu không đủ trình để nghe hiểu' và đang nói trước mặt một tên khó ưa.” - Nói xong, cô quay sang cười với hắn một cái rồi tiếp tục đọc
sách.
”Cô!!! Cô chết chắc với tôi! Hừ..”
Đúng lúc hắn vừa dứt lời thì thầy bước vào lớp, cùng với một nam sinh khác đi theo sau.
”Nào nào cả lớp, tất cả trật tự cho thầy!” - Thầy nói rồi kéo căn chỉnh lại
cặp mắt kính. - “Năm nay, lớp chúng ta lại hân hạnh chào đón một học
sinh mới. Em hãy giới thiệu mình đi.”
”Xin chào. Tôi tên là Âu Dương. Lần đầu đến đây, hãy còn chưa biết nhiều,
mong mọi người giúp đỡ.” - Anh đưa tay phải lên ngực trái, tay kia ép
sát vào mình, lễ phép cúi đầu chào lớp.
”Phải, đúng là anh ta, người đã đụng phải mình khi đang trên đường đến nhà bạn học đây mà. Sao lại trùng hợp đến thế?!” - Cô thầm nghĩ.
”Ôi xem cậu ấy nghiêm trang thế này cơ chứ.? Này này, cậu đừng có quá
nghiêm như vậy, sống trong lớp chúng tôi không nổi đâu đấy.!” - Một tên
nam sinh khác nói với lên, trêu anh.
”Nhưng mà cậu ấy cũng đẹp trai ra phết ấy nhở.. thôi được rồi, cậu ta là của mình nhé..”
”Cậu đừng có mà mơ. Mình đây đã không có được Minh Bảo, thì Âu Dương phải chiếm lấy. “
”Xời.. Mấy cậu tránh đi hết đi. Mình đã nhắm cậu ta ngay từ đầu rồi, Dương Dương nhất định thuộc về mình..”
”Dương Dương?? Cậu là ai mà gọi cậu ấy thân mật như thế chứ..”
Chẳng mấy chốc, cái lớp biến thành cái chợ chỉ bởi đám nữ sinh đua nhau tranh giành nhau anh chàng này. Thật là hết thuốc chữa. Thế thì mất toi hình
tượng nữ sinh trường Lưu Hoàng, cớ sao lại mê trai đến như vậy, các cô
nàng còn muốn đi xa tới đâu nữa?!
”Cả lớp trật tự!!!” - Thầy đập tay xuống bàn. - “Trời ạ tại sao lớp lại
chẳng còn một chỗ trống nào hết nhỉ?! Hay là tôi chuyển em qua lớp khác
xem sao?” - Thầy nói rồi quay qua nhìn Âu Dương như để hỏi ý kiến của
anh.
Nhưng tiếc thay, Âu Dương không có cơ hội để đáp lời thầy, đám nữ sinh kia đã sớm nổi dậy.
”Thầy ơi không được, không được chuyển bạn ấy đi...”
”Chúng em còn dư chỗ đây, à, đúng là không còn chỗ thật, nhưng không không,
cậu ấy có thể ngồi lên đùi em trong lúc học hoặc ngược lại mà thầy,
đừng chuyển..”
”Ngồi-lên-đùi?? “ - Anh.. không hiểu nổi.
”Thầy nhất định, nhất định không được chuyển cậu ấy sang lớp khác. Đây đây, cậu ấy có thể ngồi ở đây, hoặc ở đây..”
”Âu Dương, cậu hãy từ chối đi.”
“....” - Thầy không biết nói gì hơn.
“....” - Anh lại càng không biết nói cái gì.
”Rồi rồi, lớp.. lớp chúng ta sẽ giữ bạn ấy lại. Các.. các em đừng làm quá
lên như vậy, nhé!!” - Thầy bắt đầu lấy sơ đồ lớp ra ngắm nghía một hồi
lâu, rồi - “Em kia lên bàn đầu, em này xuống bàn 3, cậu kia, không được
ồn ào, cậu xuống bàn này, ngồi cạnh bạn đó, đúng đúng, em lên đây, bên
tay phải, ừ..”
Sau khi sắp xếp xong xuôi, thầy sai hai nam sinh đi khiêng bàn ghế lên lớp. Bây giờ, lớp đã có thêm hai chỗ trống.
”Hai em đặt cái bàn ấy ở cuối lớp, dưới bàn của Thiên và Bảo. Đúng rồi, cảm
ơn mời hai em về chỗ.” - Lúc này, thầy quay qua anh - “Âu Dương, a xin
lỗi em vì để em chờ nãy giờ. Tạm thời, em cứ xuống bàn dưới đó ngồi giúp thầy nhé.”
”Vâng không sao ạ. Em xin phép thầy xuống chỗ mình ạ.” - Rồi anh ta chạy lạch bạch xuống chỗ của mình.
________________
Đã định là bỏ truyện này rồi, mà mấy bạn kia cứ bảo tui viết tiếp đi rồi
khen truyện tui lum la tả lả TvT mấy bạn làm tan nát cõi lòng tui ~~,
kềm lòng sao nổi đây?! Tui đành phải viết tiếp....
Đáng lẽ ra chap này sẽ dài hơn, nhưng tại sợ mấy bạn chờ lâu nên thôi đăng luôn.
Với lại mấy bạn nào mà đọc
vật chính trong truyện đoàn tụ hihi. Nhưng, nhưng nếu được, thì tui sẽ
từ từ từ từ ra
Còn về truyện này thì
như đã nói, tui sẽ viết tiếp, nhưng chắc chắn không ra đúng hẹn được
nha, vì bận quá, cùng lắm chỉ rảnh mỗi tối t7 thôi nên sẽ ra chậm.
Kêu tui viết tiếp thì nhớ mà ủng hộ nồng nhiệt vô nha.-. chứ để không tui tủi thân tui buồn là tui bỏ truyện luôn á TㅅT
Cô, Thuộc Sở Hữu Của Tôi!!Tác giả: Bách Hủ DônPhạm Minh Bảo, một nam sinh học tại ngôi trường cấp 3 khét tiếng mang tên Lưu Hoàng. Hắn ta được các học sinh trong trường gán cái mác “ Bad boy“. Vẻ ngoài đẹp trai mang theo sự lạnh lùng đến ngợp thở, body hoàn hảo cùng chiều cao trên 1m80 không khỏi khiến cho bao nhiêu nữ sinh chọn hắn làm “hoàng tử trong mơ” của mình, mặc cho các cô đều biết rằng trong học tập, hắn là dở tệ, đã vậy còn lười nữa chứ. Đơn giản thôi vì hắn đã sống trong phúc hưởng bao lâu rồi, xung quanh chỉ toàn người hầu kẻ hạ, lại nhận được sự cưng chiều quá mức nên đâm ra tính tình ngông cuồng chẳng ai có thể so bì. Chắc mọi người đang thắc mắc, nếu trình độ học tập kém thì sao có thể vào học trong ngôi trường nổi tiếng như thế?! Và câu trả lời chỉ vỏn vẹn trong 4 chữ - giàu, giàu sụ. Hơn thế, hiệu trưởng trường này không ai khác đó chính là bà ngoại của hắn. Vì thế việc hắn được “ló mặt” trong cái trường danh tiếng như này cũng là chuyện dễ hiểu. Trần Di Thiên, một đứa con gái khác hoàn toàn với con người kia. Cô… Vào lớp, thầy giáo chủ nhiệm vẫn còn đó, mấy đứa bạn thân vẫn còn đó, và cái mặt đáng ghét vẫn còn đó - hắn, Minh Bảo. Và rồi từng bước đi tới chỗ của mình, cô không thèm ngó ngàng gì đến hắn, thản nhiên ngồi xuống và lấy sách vở ra học.”Wow!! Cô siêng quá đâm ra khùng luôn rồi hả? Mới đầu năm đã học cái gì đâu mà làm như đúng rồi.?” - Mới sáng sớm ngày đầu năm học của con gái nhà người ta, hắn đã mở lời bằng cái giọng trêu trọc mà cô không tài nào ưa nổi.”Thôi được rồi! Bây giờ tôi có giải thích thì cậu chắc cũng chẳng đủ trình để nghe hiểu đâu. Thế nhé, làm ơn im lặng giúp tôi.” - Cố gắng nén lại, cô đáp lời hắn cũng bằng giọng mỉa mai không kém.”Cái.. Cái gì? Hắc.. Không đủ trình?? Cô biết cô đang nói gì và đang nói trước mặt ai không?” - Hắn tức tối cãi lại.”Tôi nói 'Cậu không đủ trình để nghe hiểu' và đang nói trước mặt một tên khó ưa.” - Nói xong, cô quay sang cười với hắn một cái rồi tiếp tục đọc sách.”Cô!!! Cô chết chắc với tôi! Hừ..”Đúng lúc hắn vừa dứt lời thì thầy bước vào lớp, cùng với một nam sinh khác đi theo sau.”Nào nào cả lớp, tất cả trật tự cho thầy!” - Thầy nói rồi kéo căn chỉnh lại cặp mắt kính. - “Năm nay, lớp chúng ta lại hân hạnh chào đón một học sinh mới. Em hãy giới thiệu mình đi.””Xin chào. Tôi tên là Âu Dương. Lần đầu đến đây, hãy còn chưa biết nhiều, mong mọi người giúp đỡ.” - Anh đưa tay phải lên ngực trái, tay kia ép sát vào mình, lễ phép cúi đầu chào lớp.”Phải, đúng là anh ta, người đã đụng phải mình khi đang trên đường đến nhà bạn học đây mà. Sao lại trùng hợp đến thế?!” - Cô thầm nghĩ.”Ôi xem cậu ấy nghiêm trang thế này cơ chứ.? Này này, cậu đừng có quá nghiêm như vậy, sống trong lớp chúng tôi không nổi đâu đấy.!” - Một tên nam sinh khác nói với lên, trêu anh.”Nhưng mà cậu ấy cũng đẹp trai ra phết ấy nhở.. thôi được rồi, cậu ta là của mình nhé..””Cậu đừng có mà mơ. Mình đây đã không có được Minh Bảo, thì Âu Dương phải chiếm lấy. “”Xời.. Mấy cậu tránh đi hết đi. Mình đã nhắm cậu ta ngay từ đầu rồi, Dương Dương nhất định thuộc về mình..””Dương Dương?? Cậu là ai mà gọi cậu ấy thân mật như thế chứ..”Chẳng mấy chốc, cái lớp biến thành cái chợ chỉ bởi đám nữ sinh đua nhau tranh giành nhau anh chàng này. Thật là hết thuốc chữa. Thế thì mất toi hình tượng nữ sinh trường Lưu Hoàng, cớ sao lại mê trai đến như vậy, các cô nàng còn muốn đi xa tới đâu nữa?!”Cả lớp trật tự!!!” - Thầy đập tay xuống bàn. - “Trời ạ tại sao lớp lại chẳng còn một chỗ trống nào hết nhỉ?! Hay là tôi chuyển em qua lớp khác xem sao?” - Thầy nói rồi quay qua nhìn Âu Dương như để hỏi ý kiến của anh.Nhưng tiếc thay, Âu Dương không có cơ hội để đáp lời thầy, đám nữ sinh kia đã sớm nổi dậy.”Thầy ơi không được, không được chuyển bạn ấy đi...””Chúng em còn dư chỗ đây, à, đúng là không còn chỗ thật, nhưng không không, cậu ấy có thể ngồi lên đùi em trong lúc học hoặc ngược lại mà thầy, đừng chuyển..””Ngồi-lên-đùi?? “ - Anh.. không hiểu nổi.”Thầy nhất định, nhất định không được chuyển cậu ấy sang lớp khác. Đây đây, cậu ấy có thể ngồi ở đây, hoặc ở đây..””Âu Dương, cậu hãy từ chối đi.”“....” - Thầy không biết nói gì hơn.“....” - Anh lại càng không biết nói cái gì.”Rồi rồi, lớp.. lớp chúng ta sẽ giữ bạn ấy lại. Các.. các em đừng làm quá lên như vậy, nhé!!” - Thầy bắt đầu lấy sơ đồ lớp ra ngắm nghía một hồi lâu, rồi - “Em kia lên bàn đầu, em này xuống bàn 3, cậu kia, không được ồn ào, cậu xuống bàn này, ngồi cạnh bạn đó, đúng đúng, em lên đây, bên tay phải, ừ..”Sau khi sắp xếp xong xuôi, thầy sai hai nam sinh đi khiêng bàn ghế lên lớp. Bây giờ, lớp đã có thêm hai chỗ trống.”Hai em đặt cái bàn ấy ở cuối lớp, dưới bàn của Thiên và Bảo. Đúng rồi, cảm ơn mời hai em về chỗ.” - Lúc này, thầy quay qua anh - “Âu Dương, a xin lỗi em vì để em chờ nãy giờ. Tạm thời, em cứ xuống bàn dưới đó ngồi giúp thầy nhé.””Vâng không sao ạ. Em xin phép thầy xuống chỗ mình ạ.” - Rồi anh ta chạy lạch bạch xuống chỗ của mình.________________Đã định là bỏ truyện này rồi, mà mấy bạn kia cứ bảo tui viết tiếp đi rồi khen truyện tui lum la tả lả TvT mấy bạn làm tan nát cõi lòng tui ~~, kềm lòng sao nổi đây?! Tui đành phải viết tiếp....Đáng lẽ ra chap này sẽ dài hơn, nhưng tại sợ mấy bạn chờ lâu nên thôi đăng luôn.Với lại mấy bạn nào mà đọc vật chính trong truyện đoàn tụ hihi. Nhưng, nhưng nếu được, thì tui sẽ từ từ từ từ raCòn về truyện này thì như đã nói, tui sẽ viết tiếp, nhưng chắc chắn không ra đúng hẹn được nha, vì bận quá, cùng lắm chỉ rảnh mỗi tối t7 thôi nên sẽ ra chậm.Kêu tui viết tiếp thì nhớ mà ủng hộ nồng nhiệt vô nha.-. chứ để không tui tủi thân tui buồn là tui bỏ truyện luôn á TㅅT