Tác giả:

- Cạch_ tiếng cửu nhẹ nhàng được mở ra. - Gọi con tới có việc gì ko?_ Nam cất tiếng hỏi ba mình. - Mai bắt đầu đi học rồi, con chuẩn bị đò kĩ chưa?_Ba Nam hỏi rất nghiêm nghị nhưng cũng rất ân cần quan tâm. - Dạ đủ rồi! - Ừm... Vậy thì đây là vệ sĩ mới của con_ Ba Nam nói rồi chỉ tay về phía 1 bóng dáng của cô gái - là Hương. - Là con gái ạ?_ Nam hơi ngạc nhiên 1 chút vì trước giờ vệ sĩ của cậu chỉ toàn là nam thôi. - Yên tâm. Cô ta rất giỏi võ, với lại cũng học chung lớp với con nên cũng dễ dàng hơn. _ Ba Nam giải thích về việc mình chon Hương làm vệ sĩ. - Vậy... con xin phép_ Nam nói rồi bước về phòng. Sau khi Nam bước ra, Hương mới dám lên tiếng hỏi: - Thưa bác, cháu về được chưa ạ? - À... đợi ta 1 lát._ Ba Nam vừa nói vừa lấy ra 1 thứ gì đó đưa cho Hương - Đây là..._ Hương cầm lấy rồi lại rất ngạc nhiên - Ừm... tiền thưởng của cháu đấy. - Nhưng sao lại nhìu vậy ạ?_ Hương hỏi mà vẫn chưa khỏi ngạc nhiên khi trên tay mình đang cầm 10 triệu đồng. - Ko sao đâu. Ta biết cháu còn 1 khả…

Chương 25

Nữ Vệ Sĩ Đáng Yêu Và Hoàng Tử Đẹp TraiTác giả: gấu nâu- Cạch_ tiếng cửu nhẹ nhàng được mở ra. - Gọi con tới có việc gì ko?_ Nam cất tiếng hỏi ba mình. - Mai bắt đầu đi học rồi, con chuẩn bị đò kĩ chưa?_Ba Nam hỏi rất nghiêm nghị nhưng cũng rất ân cần quan tâm. - Dạ đủ rồi! - Ừm... Vậy thì đây là vệ sĩ mới của con_ Ba Nam nói rồi chỉ tay về phía 1 bóng dáng của cô gái - là Hương. - Là con gái ạ?_ Nam hơi ngạc nhiên 1 chút vì trước giờ vệ sĩ của cậu chỉ toàn là nam thôi. - Yên tâm. Cô ta rất giỏi võ, với lại cũng học chung lớp với con nên cũng dễ dàng hơn. _ Ba Nam giải thích về việc mình chon Hương làm vệ sĩ. - Vậy... con xin phép_ Nam nói rồi bước về phòng. Sau khi Nam bước ra, Hương mới dám lên tiếng hỏi: - Thưa bác, cháu về được chưa ạ? - À... đợi ta 1 lát._ Ba Nam vừa nói vừa lấy ra 1 thứ gì đó đưa cho Hương - Đây là..._ Hương cầm lấy rồi lại rất ngạc nhiên - Ừm... tiền thưởng của cháu đấy. - Nhưng sao lại nhìu vậy ạ?_ Hương hỏi mà vẫn chưa khỏi ngạc nhiên khi trên tay mình đang cầm 10 triệu đồng. - Ko sao đâu. Ta biết cháu còn 1 khả… Nam vẫn ái ngại nhìn Hương. K biết cô có sao k nữa? Hương giận lên thật đáng sợ mờ. Nam nhìn Hương rồi khẽ hỏi:- Em không sao chứ?- Ukm. Em không sao. Thôi. Anh về nhà trước đi. Em ở lại đây là được._Hương nói.- Sao có thể để em lại được cơ chứ?!_Nam lo lắng- Không sao mà. Anh về trước đi._Hương mĩm cười. Nam đành bỏ mặc Hương ra về mà lòng nặng trĩu.Đợi Nam bước ra, Hương gỡ bỏ “mặc nạ”, gương mặt cô buồn rầu, lo lắng,.... “tách tách...tách” cô khóc. Cô đã khóc.- Hức...hức...Chị Lam.... Em phải làm sao đây chị? Ba à... con phải làm sao đây? Có phải con vô dụng lắm k? Con k giúp được gì cho chị cả._ Hương nức nở.- Ư..._Lam khẽ lên tiếng khiến Hương giật mình. Cô chồm lên đỡ Lam. Lam mĩm cười, tay vút má Hương, nhẹ giọng nói:- Em... đừng lo cho chị. Chị k...k sao cả.- chị. Sao lại k sao? Họ làm chị ra nông nỗi thế này cơ mà._Hương bức xúc nói- K phải họ. Họ bị sai khiến em à!_Lam nói- ai sai khiến họ ạ?_Hương hỏi. Lam lắc đầu bất lực:- Chị k biết. Chị chỉ biết là một thế lực mạnh hơn cả gia đình họ thôi em à!- Thôi được rồi. Chị nghỉ ngơi đi. Mọi việc để em lo liệu_Hương định bước ra thì... Lam kéo tay áo Hương lại, đưa cho cô tờ giấy nhỏ rồi nói:- Chị mong nó sẽ giúp ích cho em, Hương. Chị nghĩ với tài năng của em thì k gì k thể đâu nhỉ?!_Lam cười. Hương chỉ biết cười lại với cô.Hương nhẹ nhàng bước ra ngoài thì gặp ngay Nam đang ngồi ngay ghế, lưng dựa vào thành tường, mắt nhăm hờ lại. Hương mĩm cười nhìn chàng trai trước mặt mình. Cô đang sợ, sợ mất đi thứ đáng lẽ thuộc về mình... Nam mở mắt. Hương giật mình, quay mặt ra chỗ khác, đỏ lự. Nam nhìn cô khó hiểu. Cậu hỏi:- Hương! em sao vậy? Khó chịu à?- À không. Em không sao cả. Sao anh không về trước?_Hương lấy lại bình tĩnh hỏi- A...ờ...thì anh đợi em về luôn cho tiện. Chứ lát nữa, xe đâu em về?!_Nam gượng cười- Em đ9i tãi cugnx được mà._Hương mĩm cười. Cô thật sự rất trân trọng người đang ở trước mặt mình. Người dàn ông mà cô yêu thương.- Thôi! mình về. Anh còn phải đi làm chứ!_Hương nói tiếp. Nam chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng Hương bước ra khỏi bệnh viện.~~~~~~~~~Ngồi trên xe, Nam làm “bác tài”, còn Hương thì ngồi phía sau, mở tờ giấy mà Lam vô thức đưa cho cô. Huownng đọc một hồi rồi to mắt ra ngạc nhiên với điều được ghi trong giấy (bí mật nhe >

Nam vẫn ái ngại nhìn Hương. K biết cô có sao k nữa? Hương giận lên thật đáng sợ mờ. Nam nhìn Hương rồi khẽ hỏi:

- Em không sao chứ?

- Ukm. Em không sao. Thôi. Anh về nhà trước đi. Em ở lại đây là được._Hương nói.

- Sao có thể để em lại được cơ chứ?!_Nam lo lắng

- Không sao mà. Anh về trước đi._Hương mĩm cười. Nam đành bỏ mặc Hương ra về mà lòng nặng trĩu.

Đợi Nam bước ra, Hương gỡ bỏ “mặc nạ”, gương mặt cô buồn rầu, lo lắng,.... “tách tách...tách” cô khóc. Cô đã khóc.

- Hức...hức...Chị Lam.... Em phải làm sao đây chị? Ba à... con phải làm sao đây? Có phải con vô dụng lắm k? Con k giúp được gì cho chị cả._ Hương nức nở.

- Ư..._Lam khẽ lên tiếng khiến Hương giật mình. Cô chồm lên đỡ Lam. Lam mĩm cười, tay vút má Hương, nhẹ giọng nói:

- Em... đừng lo cho chị. Chị k...k sao cả.

- chị. Sao lại k sao? Họ làm chị ra nông nỗi thế này cơ mà._Hương bức xúc nói

- K phải họ. Họ bị sai khiến em à!_Lam nói

- ai sai khiến họ ạ?_Hương hỏi. Lam lắc đầu bất lực:

- Chị k biết. Chị chỉ biết là một thế lực mạnh hơn cả gia đình họ thôi em à!

- Thôi được rồi. Chị nghỉ ngơi đi. Mọi việc để em lo liệu_Hương định bước ra thì... Lam kéo tay áo Hương lại, đưa cho cô tờ giấy nhỏ rồi nói:

- Chị mong nó sẽ giúp ích cho em, Hương. Chị nghĩ với tài năng của em thì k gì k thể đâu nhỉ?!_Lam cười. Hương chỉ biết cười lại với cô.

Hương nhẹ nhàng bước ra ngoài thì gặp ngay Nam đang ngồi ngay ghế, lưng dựa vào thành tường, mắt nhăm hờ lại. Hương mĩm cười nhìn chàng trai trước mặt mình. Cô đang sợ, sợ mất đi thứ đáng lẽ thuộc về mình... Nam mở mắt. Hương giật mình, quay mặt ra chỗ khác, đỏ lự. Nam nhìn cô khó hiểu. Cậu hỏi:

- Hương! em sao vậy? Khó chịu à?

- À không. Em không sao cả. Sao anh không về trước?_Hương lấy lại bình tĩnh hỏi

- A...ờ...thì anh đợi em về luôn cho tiện. Chứ lát nữa, xe đâu em về?!_Nam gượng cười

- Em đ9i tãi cugnx được mà._Hương mĩm cười. Cô thật sự rất trân trọng người đang ở trước mặt mình. Người dàn ông mà cô yêu thương.

- Thôi! mình về. Anh còn phải đi làm chứ!_Hương nói tiếp. Nam chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng Hương bước ra khỏi bệnh viện.

~~~~~~~~~

Ngồi trên xe, Nam làm “bác tài”, còn Hương thì ngồi phía sau, mở tờ giấy mà Lam vô thức đưa cho cô. Huownng đọc một hồi rồi to mắt ra ngạc nhiên với điều được ghi trong giấy (bí mật nhe >

Nữ Vệ Sĩ Đáng Yêu Và Hoàng Tử Đẹp TraiTác giả: gấu nâu- Cạch_ tiếng cửu nhẹ nhàng được mở ra. - Gọi con tới có việc gì ko?_ Nam cất tiếng hỏi ba mình. - Mai bắt đầu đi học rồi, con chuẩn bị đò kĩ chưa?_Ba Nam hỏi rất nghiêm nghị nhưng cũng rất ân cần quan tâm. - Dạ đủ rồi! - Ừm... Vậy thì đây là vệ sĩ mới của con_ Ba Nam nói rồi chỉ tay về phía 1 bóng dáng của cô gái - là Hương. - Là con gái ạ?_ Nam hơi ngạc nhiên 1 chút vì trước giờ vệ sĩ của cậu chỉ toàn là nam thôi. - Yên tâm. Cô ta rất giỏi võ, với lại cũng học chung lớp với con nên cũng dễ dàng hơn. _ Ba Nam giải thích về việc mình chon Hương làm vệ sĩ. - Vậy... con xin phép_ Nam nói rồi bước về phòng. Sau khi Nam bước ra, Hương mới dám lên tiếng hỏi: - Thưa bác, cháu về được chưa ạ? - À... đợi ta 1 lát._ Ba Nam vừa nói vừa lấy ra 1 thứ gì đó đưa cho Hương - Đây là..._ Hương cầm lấy rồi lại rất ngạc nhiên - Ừm... tiền thưởng của cháu đấy. - Nhưng sao lại nhìu vậy ạ?_ Hương hỏi mà vẫn chưa khỏi ngạc nhiên khi trên tay mình đang cầm 10 triệu đồng. - Ko sao đâu. Ta biết cháu còn 1 khả… Nam vẫn ái ngại nhìn Hương. K biết cô có sao k nữa? Hương giận lên thật đáng sợ mờ. Nam nhìn Hương rồi khẽ hỏi:- Em không sao chứ?- Ukm. Em không sao. Thôi. Anh về nhà trước đi. Em ở lại đây là được._Hương nói.- Sao có thể để em lại được cơ chứ?!_Nam lo lắng- Không sao mà. Anh về trước đi._Hương mĩm cười. Nam đành bỏ mặc Hương ra về mà lòng nặng trĩu.Đợi Nam bước ra, Hương gỡ bỏ “mặc nạ”, gương mặt cô buồn rầu, lo lắng,.... “tách tách...tách” cô khóc. Cô đã khóc.- Hức...hức...Chị Lam.... Em phải làm sao đây chị? Ba à... con phải làm sao đây? Có phải con vô dụng lắm k? Con k giúp được gì cho chị cả._ Hương nức nở.- Ư..._Lam khẽ lên tiếng khiến Hương giật mình. Cô chồm lên đỡ Lam. Lam mĩm cười, tay vút má Hương, nhẹ giọng nói:- Em... đừng lo cho chị. Chị k...k sao cả.- chị. Sao lại k sao? Họ làm chị ra nông nỗi thế này cơ mà._Hương bức xúc nói- K phải họ. Họ bị sai khiến em à!_Lam nói- ai sai khiến họ ạ?_Hương hỏi. Lam lắc đầu bất lực:- Chị k biết. Chị chỉ biết là một thế lực mạnh hơn cả gia đình họ thôi em à!- Thôi được rồi. Chị nghỉ ngơi đi. Mọi việc để em lo liệu_Hương định bước ra thì... Lam kéo tay áo Hương lại, đưa cho cô tờ giấy nhỏ rồi nói:- Chị mong nó sẽ giúp ích cho em, Hương. Chị nghĩ với tài năng của em thì k gì k thể đâu nhỉ?!_Lam cười. Hương chỉ biết cười lại với cô.Hương nhẹ nhàng bước ra ngoài thì gặp ngay Nam đang ngồi ngay ghế, lưng dựa vào thành tường, mắt nhăm hờ lại. Hương mĩm cười nhìn chàng trai trước mặt mình. Cô đang sợ, sợ mất đi thứ đáng lẽ thuộc về mình... Nam mở mắt. Hương giật mình, quay mặt ra chỗ khác, đỏ lự. Nam nhìn cô khó hiểu. Cậu hỏi:- Hương! em sao vậy? Khó chịu à?- À không. Em không sao cả. Sao anh không về trước?_Hương lấy lại bình tĩnh hỏi- A...ờ...thì anh đợi em về luôn cho tiện. Chứ lát nữa, xe đâu em về?!_Nam gượng cười- Em đ9i tãi cugnx được mà._Hương mĩm cười. Cô thật sự rất trân trọng người đang ở trước mặt mình. Người dàn ông mà cô yêu thương.- Thôi! mình về. Anh còn phải đi làm chứ!_Hương nói tiếp. Nam chỉ gật đầu nhẹ rồi cùng Hương bước ra khỏi bệnh viện.~~~~~~~~~Ngồi trên xe, Nam làm “bác tài”, còn Hương thì ngồi phía sau, mở tờ giấy mà Lam vô thức đưa cho cô. Huownng đọc một hồi rồi to mắt ra ngạc nhiên với điều được ghi trong giấy (bí mật nhe >

Chương 25