Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng…
Chương 23
Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled LoveTác giả: Lâm LâmTruyện Đam MỹThư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng… “Đâu có…” Thư Niệm bối rối quay mặt đi, “Mới rồi cậu bảo có việc tới tìm tôi hả?”“Em khóc cái gì?” Tạ Viêm bức ép không tha, “Là vì anh thân thiết với người phụ nữ khác nên em giận sao?”“Không có đâu,” Thư Niệm vội dùng tay áo lau vết nước trên mặt, trấn định lại một chút, “Sao lại giận? Thế cũng đâu có gì kì quái, hết sức bình thường…”“Không có gì kì quái?” Tạ Viêm cảm thấy cơn giận dữ thoáng bùng dậy, “Em quảng đại biết điều quá nhỉ? Vậy cậu nói tôi nghe xem, thế nào là tiêu chuẩn bình thường?”Thư Niệm há miệng th* d*c, mắt cụp xuống, khó xử cười khổ: “Thì… cậu vốn dĩ chỉ thích con gái mà…”“…” Tạ Viêm giận dữ cười gằn, “Phải, chẳng sai chút nào, tôi chỉ thích con gái. Em thông minh thật đấy. Nói muốn quen em gì đó cũng chỉ là muốn đùa giỡn em thôi, em biết chứ?”Lưng Thư Niệm dựng phắt dậy như thể bị đâm trúng, sắc mặt cậu tái mét một lúc, miễn cưỡng phụ hoạ: “Đúng, thiếu gia nói chơi thôi, sao có thể là thật được. Đạo lý ấy tôi cũng hiểu mà.”Tạ Viêm giận tới độ cổ họng muốn tắc nghẹn, hắn chỉ biết hít sâu, nhất thời nói không ra lời. Người gầy gò tái nhợt đối diện cũng chẳng mở miệng nữa, cúi đầu ngây ngẩn nhìn sàn nhà, lát sau mới máy móc đi về phía trước hai bước, ngoảnh mặt nghiêng người muốn lách qua người Tạ Viêm đi.Tạ Viêm giơ tay ra kéo tay cậu lại, lại hít sâu vài cái mới dằn lại không chuyển sang vươn tay bóp cổ cái kẻ dám nghi ngờ tấm chân tình của hắn (ông Viêm ơi, mắc mửa quá >”o
“Đâu có…” Thư Niệm bối rối quay mặt đi, “Mới rồi cậu bảo có việc tới tìm tôi hả?”
“Em khóc cái gì?” Tạ Viêm bức ép không tha, “Là vì anh thân thiết với người phụ nữ khác nên em giận sao?”
“Không có đâu,” Thư Niệm vội dùng tay áo lau vết nước trên mặt, trấn định lại một chút, “Sao lại giận? Thế cũng đâu có gì kì quái, hết sức bình thường…”
“Không có gì kì quái?” Tạ Viêm cảm thấy cơn giận dữ thoáng bùng dậy, “Em quảng đại biết điều quá nhỉ? Vậy cậu nói tôi nghe xem, thế nào là tiêu chuẩn bình thường?”
Thư Niệm há miệng th* d*c, mắt cụp xuống, khó xử cười khổ: “Thì… cậu vốn dĩ chỉ thích con gái mà…”
“…” Tạ Viêm giận dữ cười gằn, “Phải, chẳng sai chút nào, tôi chỉ thích con gái. Em thông minh thật đấy. Nói muốn quen em gì đó cũng chỉ là muốn đùa giỡn em thôi, em biết chứ?”
Lưng Thư Niệm dựng phắt dậy như thể bị đâm trúng, sắc mặt cậu tái mét một lúc, miễn cưỡng phụ hoạ: “Đúng, thiếu gia nói chơi thôi, sao có thể là thật được. Đạo lý ấy tôi cũng hiểu mà.”
Tạ Viêm giận tới độ cổ họng muốn tắc nghẹn, hắn chỉ biết hít sâu, nhất thời nói không ra lời. Người gầy gò tái nhợt đối diện cũng chẳng mở miệng nữa, cúi đầu ngây ngẩn nhìn sàn nhà, lát sau mới máy móc đi về phía trước hai bước, ngoảnh mặt nghiêng người muốn lách qua người Tạ Viêm đi.
Tạ Viêm giơ tay ra kéo tay cậu lại, lại hít sâu vài cái mới dằn lại không chuyển sang vươn tay bóp cổ cái kẻ dám nghi ngờ tấm chân tình của hắn (ông Viêm ơi, mắc mửa quá >”o
Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled LoveTác giả: Lâm LâmTruyện Đam MỹThư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng… “Đâu có…” Thư Niệm bối rối quay mặt đi, “Mới rồi cậu bảo có việc tới tìm tôi hả?”“Em khóc cái gì?” Tạ Viêm bức ép không tha, “Là vì anh thân thiết với người phụ nữ khác nên em giận sao?”“Không có đâu,” Thư Niệm vội dùng tay áo lau vết nước trên mặt, trấn định lại một chút, “Sao lại giận? Thế cũng đâu có gì kì quái, hết sức bình thường…”“Không có gì kì quái?” Tạ Viêm cảm thấy cơn giận dữ thoáng bùng dậy, “Em quảng đại biết điều quá nhỉ? Vậy cậu nói tôi nghe xem, thế nào là tiêu chuẩn bình thường?”Thư Niệm há miệng th* d*c, mắt cụp xuống, khó xử cười khổ: “Thì… cậu vốn dĩ chỉ thích con gái mà…”“…” Tạ Viêm giận dữ cười gằn, “Phải, chẳng sai chút nào, tôi chỉ thích con gái. Em thông minh thật đấy. Nói muốn quen em gì đó cũng chỉ là muốn đùa giỡn em thôi, em biết chứ?”Lưng Thư Niệm dựng phắt dậy như thể bị đâm trúng, sắc mặt cậu tái mét một lúc, miễn cưỡng phụ hoạ: “Đúng, thiếu gia nói chơi thôi, sao có thể là thật được. Đạo lý ấy tôi cũng hiểu mà.”Tạ Viêm giận tới độ cổ họng muốn tắc nghẹn, hắn chỉ biết hít sâu, nhất thời nói không ra lời. Người gầy gò tái nhợt đối diện cũng chẳng mở miệng nữa, cúi đầu ngây ngẩn nhìn sàn nhà, lát sau mới máy móc đi về phía trước hai bước, ngoảnh mặt nghiêng người muốn lách qua người Tạ Viêm đi.Tạ Viêm giơ tay ra kéo tay cậu lại, lại hít sâu vài cái mới dằn lại không chuyển sang vươn tay bóp cổ cái kẻ dám nghi ngờ tấm chân tình của hắn (ông Viêm ơi, mắc mửa quá >”o