- Hai vợ chồng anh chị còn dám tới đây sao? Còn đeo theo cái con bé không biết là nghiệt chủng của ai chứ? Đi đi, tôi không có con trai như anh.. Một người phụ nữ trung niên tầm 50, dáng vẻ tuy không còn trẻ, nhưng người bà toả khí tức cao quý, khuôn mặt doan trang tuy nhiều nếp nhăn. Một mĩ nhân lúc còn trẻ. Bà ta nhìn giận giữ cặp vợ chồng đang quỳ dưới chân mình. Bên cạnh là một cô bé chừng 5 tuổi rất dễ thương. - Cô cậu muốn gì cứ nói đi? Sao cứ phải làm phiền mọi người vậy? Đây là lần bao nhiêu rồi? - Anh chị? Thực ra, em chỉ muốn Cẩm Nhiên nhận mặt người thân họ hàng, tổ tiên ông bà, vậy là sai sao? - Anh đem một đứa con hoang về ra mắt tổ tiên, anh muốn người mẹ này tức chết đúng không? Còn cô, sao cô lại đi dụ dỗ con tôi chứ? Cái con bé này chắc gì là con của con tôi? Nói mau, con của thằng nào? - Mẹ... con không... - Thôi, không cãi nhau nữa. Con bé đó, nó là cháu nội tôi. Không bàn cãi nữa. Nó, từ giờ là cháu nội tôi, là cháu cưng của Minh Tự Đức này. Từ giờ nó tên là Minh…
Chương 10: Bỏ trốn
Lên Xe Hoa Lúc 5 TuổiTác giả: Pandora Phong- Hai vợ chồng anh chị còn dám tới đây sao? Còn đeo theo cái con bé không biết là nghiệt chủng của ai chứ? Đi đi, tôi không có con trai như anh.. Một người phụ nữ trung niên tầm 50, dáng vẻ tuy không còn trẻ, nhưng người bà toả khí tức cao quý, khuôn mặt doan trang tuy nhiều nếp nhăn. Một mĩ nhân lúc còn trẻ. Bà ta nhìn giận giữ cặp vợ chồng đang quỳ dưới chân mình. Bên cạnh là một cô bé chừng 5 tuổi rất dễ thương. - Cô cậu muốn gì cứ nói đi? Sao cứ phải làm phiền mọi người vậy? Đây là lần bao nhiêu rồi? - Anh chị? Thực ra, em chỉ muốn Cẩm Nhiên nhận mặt người thân họ hàng, tổ tiên ông bà, vậy là sai sao? - Anh đem một đứa con hoang về ra mắt tổ tiên, anh muốn người mẹ này tức chết đúng không? Còn cô, sao cô lại đi dụ dỗ con tôi chứ? Cái con bé này chắc gì là con của con tôi? Nói mau, con của thằng nào? - Mẹ... con không... - Thôi, không cãi nhau nữa. Con bé đó, nó là cháu nội tôi. Không bàn cãi nữa. Nó, từ giờ là cháu nội tôi, là cháu cưng của Minh Tự Đức này. Từ giờ nó tên là Minh… Đêm hôm đó, Cẩm Nhiên nằm trong phòng không ngủ được. Câu nói với hành động c*̉a Kim Lăng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô bé. Lúc Kim Lăng về, cậu ta rất giận dữ, quát tháo và đã nói sẽ không cho cô về. Như thế ́ông nội, bố mẹ ở nhà sẽ nhớ Nhiên Nhiên nhiều lắm. Mọi người khóc sẽ không tốt cho mắt, còn không ăn no. Còn vú nuôi chắc khóc tới khi Nhiên Nhiên về nhà mới thôi. Cả Linh Linh, và những người khác c*̃ng sẽ nhớ cô rất nhiều... Càng nghĩ, Cẩm Nhiên càng nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ ông nội, nhớ vú nuôi, nhớ những người bạn. Không biết nhờ ai, khóc c*̃ng không ích gì, cô bé quyết định về nhà. Nhồi hết quần, áo, sách vở, giày,... vào va li rất to, mặc bộ đồ đen bó sát, giày thể thao c*̀ng màu, búi cao tóc, bịt mặt, bắt đầu hành động. Mở cánh c*̉a thầy nhẹ để không phát ra tiếng động lớn. Kéo cái vali như xách một cái túi rỗng, bởi khi đi shopping c*̀ng mấy cô bạn, Cẩm Nhiên xách nhiều hơn thế này nhiều. Đến đoạn phòng Kim Lăng, Cẩm Nhiên cẩn thận đi. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, cô nhóc hốt hoảng, đánh rơi cả cái vali vác trên lưng. - Ngươi là ai?- Ta...Chỉ trong 3s, Cẩm Nhiên nhảy lên, đập đầu cái cốp vào đầu Kim Lăng, sau đó chuồn thẳng. Kim Lăng quay cuồng tại chỗ, sao bay đầy đầu, bất tỉnh nhân sự. Trong màn đêm rét buốt, một thân hình nhỏ bé lướt nhanh trên phố như một thiên sứ nhỏ, bay qua những con đường.- - - Tôi là vách ngăn trở về nhà - - -12h, tại nhà họ Minh,Minh Tự Đức khó ngủ, ngồi dậy thở dài. Cẩm Nhiên c*̃ng xa họ lâu vậy, không biết con bé giờ ra sao. Không biết con bé có được chăm nom, nâng niu như ở nhà không? Liệu con bé có bị thông gia ghét bỏ, thờ ơ không?Người ông cứ bứt rứt, khó chịu. Rồi ông ra ban công nhà, nhìn xung quanh như muốn tìm gì. Rồi dừng lại ở một hình bóng nhỏ nhắn đang leo cổng nhà ông một cách thuần thục. Có lẽ nào... Cẩm Nhiên!?? Chính ông là người chỉ con bé leo cổng một cách khéo léo tốt nhất. Không chần chừ,ông chạy xuống nhà. Trước mặt ông là cô cháu gái báu vật ông nhớ thương bao ngày.-ÔNG NỘI!!!- Cẩm Nhiên- Hức hức, huhuhuhu. Ông ơi, cháu nhớ ông lắm.- Nhiên Nhiên ngoan, co ́ông đây rồi, nín đi con- Mọi người.. hức... vẫn... vẫn khỏe chứ?- Mọi ngư...- Tất cả đều khỏe, đặc biệt nhớ con rất nhiều đó con gái..- Mẹ, bố...- Nhiên Nhiên, con gái tôi. Sao nửa đêm con lại về vậy, nhà kia có biết không?? Trời ơi, sao con ăn mặc vậy hả?? Còn có bị nhà kia đánh, hay bỏ đói không? Hay họ khiến con uất ức gì, ép con phải về sao?...- Thôi em, con chắc c*̃ng mệt rồi, đưa nó thay đồ rồi đi về phòng ngủ đi.- Nhưng....Vâng...Hai mẹ con Cẩm Nhiên lên lầu, c*̀ng Tự Trung và Tự Đức.Sáng hôm sau,Từ tinh mơ, Cẩm Nhiên đã dậy. Cô bé ra vườn chơi, sau đó kiếm vú nuôi. Gặp lại bà, Cẩm Nhiên vô c*̀ng vui mừng. Hai người đi chạy bộ như trước khi cô bé lấy chồng. Sau khi tập xong, họ vào nhà ăn sáng. Bữa sáng c*̃ng trở nên ngon miệng, vui vẻ hơn rất nhiều. Một lúc sau, Cẩm Nhiên c*̀ng Lý Tự Trung sang nhà mấy cô nhóc bạn cô. Đến trưa, hai người về nhà. Rồi, tay cô bé bị ai đó nắm chặt, cô quay lại. Cẩm Nhiên ngỡ ngàng, ngạc nhiên, đứng lại, không đi tiếp- Cẩm Nhiên, con sao.... Kim Lăng...???- Con chào bố!!- Sao con không về nhà lại tới đây?- Con chờ lâu quá nên...- Vậy thôi, chúng ta c*̀ng về nhà đi. Nhiên Nhiên, con có chạy đua không??- Rất sẵn sàng.- 1...2...- CHẠY!!!!!!!!Cẩm Nhiên chạy một mạch không quay đầu, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.- Con trai, chúng ta nói chuyện đi, như những người đàn ông yêu thương Cẩm Nhiên nhất. Được chứ???- Vâng. Bố nói đi
Đêm hôm đó, Cẩm Nhiên nằm trong phòng không ngủ được. Câu nói với hành động c*̉a Kim Lăng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô bé. Lúc Kim Lăng về, cậu ta rất giận dữ, quát tháo và đã nói sẽ không cho cô về. Như thế ́ông nội, bố mẹ ở nhà sẽ nhớ Nhiên Nhiên nhiều lắm. Mọi người khóc sẽ không tốt cho mắt, còn không ăn no. Còn vú nuôi chắc khóc tới khi Nhiên Nhiên về nhà mới thôi. Cả Linh Linh, và những người khác c*̃ng sẽ nhớ cô rất nhiều... Càng nghĩ, Cẩm Nhiên càng nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ ông nội, nhớ vú nuôi, nhớ những người bạn. Không biết nhờ ai, khóc c*̃ng không ích gì, cô bé quyết định về nhà. Nhồi hết quần, áo, sách vở, giày,... vào va li rất to, mặc bộ đồ đen bó sát, giày thể thao c*̀ng màu, búi cao tóc, bịt mặt, bắt đầu hành động. Mở cánh c*̉a thầy nhẹ để không phát ra tiếng động lớn. Kéo cái vali như xách một cái túi rỗng, bởi khi đi shopping c*̀ng mấy cô bạn, Cẩm Nhiên xách nhiều hơn thế này nhiều. Đến đoạn phòng Kim Lăng, Cẩm Nhiên cẩn thận đi. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, cô nhóc hốt hoảng, đánh rơi cả cái vali vác trên lưng. - Ngươi là ai?
- Ta...
Chỉ trong 3s, Cẩm Nhiên nhảy lên, đập đầu cái cốp vào đầu Kim Lăng, sau đó chuồn thẳng. Kim Lăng quay cuồng tại chỗ, sao bay đầy đầu, bất tỉnh nhân sự. Trong màn đêm rét buốt, một thân hình nhỏ bé lướt nhanh trên phố như một thiên sứ nhỏ, bay qua những con đường.
- - - Tôi là vách ngăn trở về nhà - - -
12h, tại nhà họ Minh,
Minh Tự Đức khó ngủ, ngồi dậy thở dài. Cẩm Nhiên c*̃ng xa họ lâu vậy, không biết con bé giờ ra sao. Không biết con bé có được chăm nom, nâng niu như ở nhà không? Liệu con bé có bị thông gia ghét bỏ, thờ ơ không?Người ông cứ bứt rứt, khó chịu. Rồi ông ra ban công nhà, nhìn xung quanh như muốn tìm gì. Rồi dừng lại ở một hình bóng nhỏ nhắn đang leo cổng nhà ông một cách thuần thục. Có lẽ nào... Cẩm Nhiên!?? Chính ông là người chỉ con bé leo cổng một cách khéo léo tốt nhất. Không chần chừ,ông chạy xuống nhà. Trước mặt ông là cô cháu gái báu vật ông nhớ thương bao ngày.
-ÔNG NỘI!!!
- Cẩm Nhiên
- Hức hức, huhuhuhu. Ông ơi, cháu nhớ ông lắm.
- Nhiên Nhiên ngoan, co ́ông đây rồi, nín đi con
- Mọi người.. hức... vẫn... vẫn khỏe chứ?
- Mọi ngư...
- Tất cả đều khỏe, đặc biệt nhớ con rất nhiều đó con gái..- Mẹ, bố...
- Nhiên Nhiên, con gái tôi. Sao nửa đêm con lại về vậy, nhà kia có biết không?? Trời ơi, sao con ăn mặc vậy hả?? Còn có bị nhà kia đánh, hay bỏ đói không? Hay họ khiến con uất ức gì, ép con phải về sao?...
- Thôi em, con chắc c*̃ng mệt rồi, đưa nó thay đồ rồi đi về phòng ngủ đi.
- Nhưng....Vâng...
Hai mẹ con Cẩm Nhiên lên lầu, c*̀ng Tự Trung và Tự Đức.
Sáng hôm sau,
Từ tinh mơ, Cẩm Nhiên đã dậy. Cô bé ra vườn chơi, sau đó kiếm vú nuôi. Gặp lại bà, Cẩm Nhiên vô c*̀ng vui mừng. Hai người đi chạy bộ như trước khi cô bé lấy chồng. Sau khi tập xong, họ vào nhà ăn sáng. Bữa sáng c*̃ng trở nên ngon miệng, vui vẻ hơn rất nhiều. Một lúc sau, Cẩm Nhiên c*̀ng Lý Tự Trung sang nhà mấy cô nhóc bạn cô. Đến trưa, hai người về nhà. Rồi, tay cô bé bị ai đó nắm chặt, cô quay lại. Cẩm Nhiên ngỡ ngàng, ngạc nhiên, đứng lại, không đi tiếp
- Cẩm Nhiên, con sao.... Kim Lăng...???
- Con chào bố!!
- Sao con không về nhà lại tới đây?
- Con chờ lâu quá nên...
- Vậy thôi, chúng ta c*̀ng về nhà đi. Nhiên Nhiên, con có chạy đua không??
- Rất sẵn sàng.
- 1...2...
- CHẠY!!!!!!!!
Cẩm Nhiên chạy một mạch không quay đầu, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.
- Con trai, chúng ta nói chuyện đi, như những người đàn ông yêu thương Cẩm Nhiên nhất. Được chứ???
- Vâng. Bố nói đi
Lên Xe Hoa Lúc 5 TuổiTác giả: Pandora Phong- Hai vợ chồng anh chị còn dám tới đây sao? Còn đeo theo cái con bé không biết là nghiệt chủng của ai chứ? Đi đi, tôi không có con trai như anh.. Một người phụ nữ trung niên tầm 50, dáng vẻ tuy không còn trẻ, nhưng người bà toả khí tức cao quý, khuôn mặt doan trang tuy nhiều nếp nhăn. Một mĩ nhân lúc còn trẻ. Bà ta nhìn giận giữ cặp vợ chồng đang quỳ dưới chân mình. Bên cạnh là một cô bé chừng 5 tuổi rất dễ thương. - Cô cậu muốn gì cứ nói đi? Sao cứ phải làm phiền mọi người vậy? Đây là lần bao nhiêu rồi? - Anh chị? Thực ra, em chỉ muốn Cẩm Nhiên nhận mặt người thân họ hàng, tổ tiên ông bà, vậy là sai sao? - Anh đem một đứa con hoang về ra mắt tổ tiên, anh muốn người mẹ này tức chết đúng không? Còn cô, sao cô lại đi dụ dỗ con tôi chứ? Cái con bé này chắc gì là con của con tôi? Nói mau, con của thằng nào? - Mẹ... con không... - Thôi, không cãi nhau nữa. Con bé đó, nó là cháu nội tôi. Không bàn cãi nữa. Nó, từ giờ là cháu nội tôi, là cháu cưng của Minh Tự Đức này. Từ giờ nó tên là Minh… Đêm hôm đó, Cẩm Nhiên nằm trong phòng không ngủ được. Câu nói với hành động c*̉a Kim Lăng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô bé. Lúc Kim Lăng về, cậu ta rất giận dữ, quát tháo và đã nói sẽ không cho cô về. Như thế ́ông nội, bố mẹ ở nhà sẽ nhớ Nhiên Nhiên nhiều lắm. Mọi người khóc sẽ không tốt cho mắt, còn không ăn no. Còn vú nuôi chắc khóc tới khi Nhiên Nhiên về nhà mới thôi. Cả Linh Linh, và những người khác c*̃ng sẽ nhớ cô rất nhiều... Càng nghĩ, Cẩm Nhiên càng nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ ông nội, nhớ vú nuôi, nhớ những người bạn. Không biết nhờ ai, khóc c*̃ng không ích gì, cô bé quyết định về nhà. Nhồi hết quần, áo, sách vở, giày,... vào va li rất to, mặc bộ đồ đen bó sát, giày thể thao c*̀ng màu, búi cao tóc, bịt mặt, bắt đầu hành động. Mở cánh c*̉a thầy nhẹ để không phát ra tiếng động lớn. Kéo cái vali như xách một cái túi rỗng, bởi khi đi shopping c*̀ng mấy cô bạn, Cẩm Nhiên xách nhiều hơn thế này nhiều. Đến đoạn phòng Kim Lăng, Cẩm Nhiên cẩn thận đi. Bỗng nhiên cánh cửa bật mở, cô nhóc hốt hoảng, đánh rơi cả cái vali vác trên lưng. - Ngươi là ai?- Ta...Chỉ trong 3s, Cẩm Nhiên nhảy lên, đập đầu cái cốp vào đầu Kim Lăng, sau đó chuồn thẳng. Kim Lăng quay cuồng tại chỗ, sao bay đầy đầu, bất tỉnh nhân sự. Trong màn đêm rét buốt, một thân hình nhỏ bé lướt nhanh trên phố như một thiên sứ nhỏ, bay qua những con đường.- - - Tôi là vách ngăn trở về nhà - - -12h, tại nhà họ Minh,Minh Tự Đức khó ngủ, ngồi dậy thở dài. Cẩm Nhiên c*̃ng xa họ lâu vậy, không biết con bé giờ ra sao. Không biết con bé có được chăm nom, nâng niu như ở nhà không? Liệu con bé có bị thông gia ghét bỏ, thờ ơ không?Người ông cứ bứt rứt, khó chịu. Rồi ông ra ban công nhà, nhìn xung quanh như muốn tìm gì. Rồi dừng lại ở một hình bóng nhỏ nhắn đang leo cổng nhà ông một cách thuần thục. Có lẽ nào... Cẩm Nhiên!?? Chính ông là người chỉ con bé leo cổng một cách khéo léo tốt nhất. Không chần chừ,ông chạy xuống nhà. Trước mặt ông là cô cháu gái báu vật ông nhớ thương bao ngày.-ÔNG NỘI!!!- Cẩm Nhiên- Hức hức, huhuhuhu. Ông ơi, cháu nhớ ông lắm.- Nhiên Nhiên ngoan, co ́ông đây rồi, nín đi con- Mọi người.. hức... vẫn... vẫn khỏe chứ?- Mọi ngư...- Tất cả đều khỏe, đặc biệt nhớ con rất nhiều đó con gái..- Mẹ, bố...- Nhiên Nhiên, con gái tôi. Sao nửa đêm con lại về vậy, nhà kia có biết không?? Trời ơi, sao con ăn mặc vậy hả?? Còn có bị nhà kia đánh, hay bỏ đói không? Hay họ khiến con uất ức gì, ép con phải về sao?...- Thôi em, con chắc c*̃ng mệt rồi, đưa nó thay đồ rồi đi về phòng ngủ đi.- Nhưng....Vâng...Hai mẹ con Cẩm Nhiên lên lầu, c*̀ng Tự Trung và Tự Đức.Sáng hôm sau,Từ tinh mơ, Cẩm Nhiên đã dậy. Cô bé ra vườn chơi, sau đó kiếm vú nuôi. Gặp lại bà, Cẩm Nhiên vô c*̀ng vui mừng. Hai người đi chạy bộ như trước khi cô bé lấy chồng. Sau khi tập xong, họ vào nhà ăn sáng. Bữa sáng c*̃ng trở nên ngon miệng, vui vẻ hơn rất nhiều. Một lúc sau, Cẩm Nhiên c*̀ng Lý Tự Trung sang nhà mấy cô nhóc bạn cô. Đến trưa, hai người về nhà. Rồi, tay cô bé bị ai đó nắm chặt, cô quay lại. Cẩm Nhiên ngỡ ngàng, ngạc nhiên, đứng lại, không đi tiếp- Cẩm Nhiên, con sao.... Kim Lăng...???- Con chào bố!!- Sao con không về nhà lại tới đây?- Con chờ lâu quá nên...- Vậy thôi, chúng ta c*̀ng về nhà đi. Nhiên Nhiên, con có chạy đua không??- Rất sẵn sàng.- 1...2...- CHẠY!!!!!!!!Cẩm Nhiên chạy một mạch không quay đầu, cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy.- Con trai, chúng ta nói chuyện đi, như những người đàn ông yêu thương Cẩm Nhiên nhất. Được chứ???- Vâng. Bố nói đi