Mùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi…
Chương 22
Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh LùngTác giả: JunheeMùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi… 6h tối, tại nhà nó- Muộn rồi, nghỉ thôi _ Quỳnh mệt mỏi nói- Ừ, hết hơi rồi _ Phong ngồi thở, uống 3, 4 cốc nước liền- Ừm 6h rồi, giải tán đi, mai tập tiếp _ Thiên nóiTất cả đều gật đầu đồng ý, cả tụi giải tán. Quỳnh ra cổng tiễn 3 anh về. Thiên, Long, Phong lần lượt lấy xe dắt ra ngoài, buông câu chào rồi đội mũ lên xe phóng đi. Quỳnh vừa khóa cổng vào nhà thì thấy Thư đã thay quần áo khác, sau đeo balô, cô đang đeo giày định đi đâu thì phải?. Nó thắc mắc, hỏi cô:- Ế, đi đâu đấy, bà không ăn tối à?- Ừ, tôi đi làm thêm, bà ăn 1 mình đi. Tôi đi đây. _ Thư nhanh nhảu đáp.Nói xong cô hớt hải đi, bỏ lại đằng sau nó vẫn đang ú ớ, mặt buồn thiu đi vào trong.....Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng cô đi bộ trên vỉa hè nhìn có vẻ nhanh nhẹn và hoạt bát. Thư dừng trước trạm xe buýt, đứng chờ, tay giơ lên giơ xuống xe đồng hồ. Chuyến xe buýt tới mãi 6h30' mà giờ có 6h10', cô còn phải đợi 20 phút nữa, thế sẽ trễ giờ làm hơn. Mà cô đi bộ tới đấy chí ít cũng mất 25 phút rồi, cũng không được. Suy cho cùng đi kiểu gì cũng tới quán muộn, biết thế nhờ chú tài xế lai đi. Đó là những suy nghĩ hiện tại của cô hiện giờ...- Píp píp...píp píp...Tiếng còi xe gây sự chú ý của Thư. Cô nhìn nơi phát ra âm thanh, nó từ xe của Long. Cô có chút sững sờ và ngạc nhiên trong lòng nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn Long chằm chằm. Long cũng nhìn cô, anh chính là không nghĩ sẽ gặp cô trên đường, anh thấy cô hình như đang gấp việc gì đó cứ nhìn đồng hồ suốt, anh không biết sao lại phóng xe đến gần cô nữa??? Đến thì cũng đến rồi chả lẽ lại không nói gì, chỉ nhìn nhau vậy sao???.. Trong đầu anh tràn ngập tá câu hỏi mà anh tự đặt ra. Thấy cô không nói gì, anh đành lên tiếng trước:- Đi nhờ không?Cô nhìn anh xong lại nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh gật đầu. Cô đi tới phía anh, thẳng thừng ngồi lên sau xe. Thấy Thư đã an vị chỗ ngồi, Long nói tiếp:- Đi đâu????- Cafe “Tâm trạng” Hồ Sen._ Cô trả lời.- Ok, ôm eo tôi kẻo ngã.Nói xong Long phóng đi luôn, Thư bất ngờ người đổ ập vào người Long, hai tay ôm vòng eo săn chắc của anh. Xe chạy cứ băng băng trên đường phố với vận tốc nhanh......Hai người nhanh chóng tới nơi. Xe dừng trước cửa quán, Thư bước xuống, bỏ mũ bảo hiểm trả Long rồi nói:- Cám ơn, tôi vào đây.Long cười nhẹ, gật đầu, xong anh mới lên tiếng:- Không có gì, cô vào đi.Cô gật đầu rồi quay lưng bước vào trong quán. Thấy cô đã vào, anh mới phóng xe ra về....*******Ngày hôm sau, cô tới trường trước Quỳnh., cô chính là vẫn không quên mình đang trong thời gian một tuần bị phạt. Như thường lệ, ngôi trường vắng lặng, mình Thư mang đồ lên sân thượng trường dọn dẹp. Thư hót đống lá rụng và bụi trên sân thượng một chút là xong việc. Cô đang tính nghỉ ngơi một lát thì bỗng từ sau cánh cửa đi ra, bóng hai cô gái đi về phía cô. Thư không bận tâm, tiếp tục quét nốt. Hai người con gái đi càng ngày càng gần về phía cô hơn, hai nhỏ đi vòng qua vòng lại nhìn cô từ đầu tới chân. Cô có linh cảm sẽ có chuyện gì xảy ra, biết vậy cô cũng kệ, cô muốn biết họ muốn làm gì cô. Thư dừng cước bộ lại, ngửng mặt lên nhìn hai nhỏ mà đánh giá: một cao một lùn, tóc lai xanh lai đỏ, môi đỏ chót, mặt chát tấn phấn, đi guốc cao tới 10 phân, quần mài rách bó sát, mùi nước hoa nồng nặc ngửi đến phát sợ... Nhìn họ mà cô cũng thấy kinh tởm, Thư nhíu mày khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi:- Mấy người là ai?Hai nhỏ đứng trước mặt cô, bày dáng đỏng đảnh, hai tay chống hông trông có vẻ đanh đá. Nhỏ cao bước lên một bước trên,lườm cô rồi nói,giọng chanh chua:- Mày là Lã Thiên Thư, nhỏ mới vào trường đúng không?- Ờ sao? _ Thư thờ ơ nói.- Con đ* này, vừa vào trường đã dụ dỗ mấy anh hotboy của tụi tao _ Nhỏ lùn giọng khinh miệt đứng lên nói.- Hừ, con đ* cơ à? _ cô cười khẩy nói- Đúng, mày đó con đ* kia. Tụi bây đâu đánh nhỏ trận cho tao. _ Nhỏ cao hùng hổ nói- Đánh cho nó chừa cái tội v* v*n đàn ông đi. _ nhỏ lùn chỉ tay vào mặt cô, chêm tiếp câu nói của nhỏ cao.Nghe lời gọi của hai nhỏ, từ đằng sau của, tầm năm đứa con trai đi về hướng cô và hai nhỏ đang đứng. Hai nhỏ đứng cười ha hả, lùi lại về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, đứng xem kịch hay sắp diễn ra. Thư biết ngay sẽ có chuyện phiền toái, không nghĩ là đúng thật. Cô cười nhếch mép, vứt chổi với xẻng sang một bên, mắt nhìn tụi con trai đang đi về phía mình. Lần lượt người nọ người kia xông lên về phía cô, người thì đấm, người thì đá, may cô biết võ nên tránh được hết. Thư không đánh trả mà chỉ né một cách thành thục. Hai nhỏ đứng ngoài nhìn cô mãi không bị làm sao tỏ vẻ tức tối, nhỏ cao hét lên:- Tụi vô dụng này, đánh nhỏ bị thương cho tao.Cả tụi nghe lời hai nhỏ đánh mạnh hơn. Thấy tình thế không ổn, sắp vào lớp rồi mà cô lại ở đây với tụi này cũng không hay, Thư bắt đầu đánh trả lại. Các cước cô tung ra đều nhằm vào bụng của bọn họ, đau điếng. Thư xoay lưng tránh cú đấm của tên to con đang đánh lén sau lưng cô. Không nhân nhượng, Thư ra một cước trí mạng vào háng hắn, hắn ngã vật ra đất, trán chảy mồ hôi vì quá đau. Nhìn đống hỗn độn đang nằm lăn lê trên sân thượng, Thư phủi tay, nhếch mép. Cô quay ra phía hai nhỏ, ánh mắt diễu cợt, nhếch mép nói:- Sau lượng sức mình, tránh tôi ra, ok? Muốn gây thì thuê thêm nhiều người nữa đi, tưng đây không bõ gì cho tôi đâu. Hừ, CÚT.Hai nhỏ sợ sệt đùn đẩy nhau chạy xuống, nhưng không quên lườm cô, buông lại lờ cảnh cáo:- Sau sẽ không như thế này đâu, mày cứ liệu đấy _ nhỏ lùn nói- Đúng vậy, tao sẽ nhớ mày đấy, khôn hồn tránh xa các hotboy của bọn tao ra _ nhỏ cao nóiNói xong hai nhỏ lẩn đi mất, bọn đàn em từ dưới đất bò dậy chạy nhanh ra khỏi sân thượng. Giờ đây trên sân thượng chỉ còn lại mình cô. Cô thở hắt một cái, mệt mỏi nhặt lại chổi với xẻng, tự nói với mình:- Mới vào trường đã phiền phức vậy rồi, sau không biết như thế nào nữa đây, haizzzz..........
6h tối, tại nhà nó
- Muộn rồi, nghỉ thôi _ Quỳnh mệt mỏi nói
- Ừ, hết hơi rồi _ Phong ngồi thở, uống 3, 4 cốc nước liền
- Ừm 6h rồi, giải tán đi, mai tập tiếp _ Thiên nói
Tất cả đều gật đầu đồng ý, cả tụi giải tán. Quỳnh ra cổng tiễn 3 anh về.
Thiên, Long, Phong lần lượt lấy xe dắt ra ngoài, buông câu chào rồi đội
mũ lên xe phóng đi. Quỳnh vừa khóa cổng vào nhà thì thấy Thư đã thay
quần áo khác, sau đeo balô, cô đang đeo giày định đi đâu thì phải?. Nó
thắc mắc, hỏi cô:
- Ế, đi đâu đấy, bà không ăn tối à?
- Ừ, tôi đi làm thêm, bà ăn 1 mình đi. Tôi đi đây. _ Thư nhanh nhảu đáp.
Nói xong cô hớt hải đi, bỏ lại đằng sau nó vẫn đang ú ớ, mặt buồn thiu đi vào trong.....
Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng cô đi bộ trên vỉa hè nhìn có vẻ nhanh
nhẹn và hoạt bát. Thư dừng trước trạm xe buýt, đứng chờ, tay giơ lên giơ xuống xe đồng hồ. Chuyến xe buýt tới mãi 6h30' mà giờ có 6h10', cô còn phải đợi 20 phút nữa, thế sẽ trễ giờ làm hơn. Mà cô đi bộ tới đấy chí
ít cũng mất 25 phút rồi, cũng không được. Suy cho cùng đi kiểu gì cũng
tới quán muộn, biết thế nhờ chú tài xế lai đi. Đó là những suy nghĩ hiện tại của cô hiện giờ...
- Píp píp...píp píp...
Tiếng còi xe gây sự chú ý của Thư. Cô nhìn nơi phát ra âm thanh, nó từ xe của Long. Cô có chút sững sờ và ngạc nhiên trong lòng nhưng bề ngoài vẫn
không tỏ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn Long chằm chằm. Long cũng nhìn cô, anh chính là không nghĩ sẽ gặp cô trên đường, anh thấy cô hình như đang gấp việc gì đó cứ nhìn đồng hồ suốt, anh không biết sao lại phóng xe đến
gần cô nữa??? Đến thì cũng đến rồi chả lẽ lại không nói gì, chỉ nhìn
nhau vậy sao???.. Trong đầu anh tràn ngập tá câu hỏi mà anh tự đặt ra. Thấy cô không nói gì, anh đành lên tiếng trước:
- Đi nhờ không?
Cô nhìn anh xong lại nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh gật đầu. Cô đi tới
phía anh, thẳng thừng ngồi lên sau xe. Thấy Thư đã an vị chỗ ngồi, Long
nói tiếp:
- Đi đâu????
- Cafe “Tâm trạng” Hồ Sen._ Cô trả lời.
- Ok, ôm eo tôi kẻo ngã.
Nói xong Long phóng đi luôn, Thư bất ngờ người đổ ập vào người Long, hai
tay ôm vòng eo săn chắc của anh. Xe chạy cứ băng băng trên đường phố với vận tốc nhanh......
Hai người nhanh chóng tới nơi. Xe dừng trước cửa quán, Thư bước xuống, bỏ mũ bảo hiểm trả Long rồi nói:
- Cám ơn, tôi vào đây.
Long cười nhẹ, gật đầu, xong anh mới lên tiếng:
- Không có gì, cô vào đi.
Cô gật đầu rồi quay lưng bước vào trong quán. Thấy cô đã vào, anh mới phóng xe ra về....
*******
Ngày hôm sau, cô tới trường trước Quỳnh., cô chính là vẫn không quên mình
đang trong thời gian một tuần bị phạt. Như thường lệ, ngôi trường vắng
lặng, mình Thư mang đồ lên sân thượng trường dọn dẹp. Thư hót đống lá
rụng và bụi trên sân thượng một chút là xong việc. Cô đang tính nghỉ
ngơi một lát thì bỗng từ sau cánh cửa đi ra, bóng hai cô gái đi về phía
cô. Thư không bận tâm, tiếp tục quét nốt. Hai người con gái đi càng ngày càng gần về phía cô hơn, hai nhỏ đi vòng qua vòng lại nhìn cô từ đầu
tới chân. Cô có linh cảm sẽ có chuyện gì xảy ra, biết vậy cô cũng kệ, cô muốn biết họ muốn làm gì cô. Thư dừng cước bộ lại, ngửng mặt lên nhìn
hai nhỏ mà đánh giá: một cao một lùn, tóc lai xanh lai đỏ, môi đỏ chót, mặt chát tấn phấn, đi guốc cao tới 10 phân, quần mài rách bó sát, mùi
nước hoa nồng nặc ngửi đến phát sợ... Nhìn họ mà cô cũng thấy kinh tởm, Thư nhíu mày khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi:
- Mấy người là ai?
Hai nhỏ đứng trước mặt cô, bày dáng đỏng đảnh, hai tay chống hông trông có
vẻ đanh đá. Nhỏ cao bước lên một bước trên,lườm cô rồi nói,giọng chanh
chua:
- Mày là Lã Thiên Thư, nhỏ mới vào trường đúng không?
- Ờ sao? _ Thư thờ ơ nói.
- Con đ* này, vừa vào trường đã dụ dỗ mấy anh hotboy của tụi tao _ Nhỏ lùn giọng khinh miệt đứng lên nói.
- Hừ, con đ* cơ à? _ cô cười khẩy nói
- Đúng, mày đó con đ* kia. Tụi bây đâu đánh nhỏ trận cho tao. _ Nhỏ cao hùng hổ nói
- Đánh cho nó chừa cái tội v* v*n đàn ông đi. _ nhỏ lùn chỉ tay vào mặt cô, chêm tiếp câu nói của nhỏ cao.
Nghe lời gọi của hai nhỏ, từ đằng sau của, tầm năm đứa con trai đi về hướng
cô và hai nhỏ đang đứng. Hai nhỏ đứng cười ha hả, lùi lại về phía sau,
hai tay khoanh trước ngực, đứng xem kịch hay sắp diễn ra. Thư biết ngay
sẽ có chuyện phiền toái, không nghĩ là đúng thật. Cô cười nhếch mép, vứt chổi với xẻng sang một bên, mắt nhìn tụi con trai đang đi về phía mình. Lần lượt người nọ người kia xông lên về phía cô, người thì đấm, người
thì đá, may cô biết võ nên tránh được hết. Thư không đánh trả mà chỉ né
một cách thành thục. Hai nhỏ đứng ngoài nhìn cô mãi không bị làm sao tỏ
vẻ tức tối, nhỏ cao hét lên:
- Tụi vô dụng này, đánh nhỏ bị thương cho tao.
Cả tụi nghe lời hai nhỏ đánh mạnh hơn. Thấy tình thế không ổn, sắp vào lớp rồi mà cô lại ở đây với tụi này cũng không hay, Thư bắt đầu đánh trả
lại. Các cước cô tung ra đều nhằm vào bụng của bọn họ, đau điếng. Thư
xoay lưng tránh cú đấm của tên to con đang đánh lén sau lưng cô. Không
nhân nhượng, Thư ra một cước trí mạng vào háng hắn, hắn ngã vật ra đất,
trán chảy mồ hôi vì quá đau. Nhìn đống hỗn độn đang nằm lăn lê trên sân
thượng, Thư phủi tay, nhếch mép. Cô quay ra phía hai nhỏ, ánh mắt diễu
cợt, nhếch mép nói:
- Sau lượng sức mình, tránh tôi ra, ok? Muốn gây thì thuê thêm nhiều người nữa đi, tưng đây không bõ gì cho tôi đâu. Hừ, CÚT.
Hai nhỏ sợ sệt đùn đẩy nhau chạy xuống, nhưng không quên lườm cô, buông lại lờ cảnh cáo:
- Sau sẽ không như thế này đâu, mày cứ liệu đấy _ nhỏ lùn nói
- Đúng vậy, tao sẽ nhớ mày đấy, khôn hồn tránh xa các hotboy của bọn tao ra _ nhỏ cao nói
Nói xong hai nhỏ lẩn đi mất, bọn đàn em từ dưới đất bò dậy chạy nhanh ra
khỏi sân thượng. Giờ đây trên sân thượng chỉ còn lại mình cô. Cô thở hắt một cái, mệt mỏi nhặt lại chổi với xẻng, tự nói với mình:
- Mới vào trường đã phiền phức vậy rồi, sau không biết như thế nào nữa đây, haizzzz..........
Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh LùngTác giả: JunheeMùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi… 6h tối, tại nhà nó- Muộn rồi, nghỉ thôi _ Quỳnh mệt mỏi nói- Ừ, hết hơi rồi _ Phong ngồi thở, uống 3, 4 cốc nước liền- Ừm 6h rồi, giải tán đi, mai tập tiếp _ Thiên nóiTất cả đều gật đầu đồng ý, cả tụi giải tán. Quỳnh ra cổng tiễn 3 anh về. Thiên, Long, Phong lần lượt lấy xe dắt ra ngoài, buông câu chào rồi đội mũ lên xe phóng đi. Quỳnh vừa khóa cổng vào nhà thì thấy Thư đã thay quần áo khác, sau đeo balô, cô đang đeo giày định đi đâu thì phải?. Nó thắc mắc, hỏi cô:- Ế, đi đâu đấy, bà không ăn tối à?- Ừ, tôi đi làm thêm, bà ăn 1 mình đi. Tôi đi đây. _ Thư nhanh nhảu đáp.Nói xong cô hớt hải đi, bỏ lại đằng sau nó vẫn đang ú ớ, mặt buồn thiu đi vào trong.....Giữa dòng người tấp nập, bóng dáng cô đi bộ trên vỉa hè nhìn có vẻ nhanh nhẹn và hoạt bát. Thư dừng trước trạm xe buýt, đứng chờ, tay giơ lên giơ xuống xe đồng hồ. Chuyến xe buýt tới mãi 6h30' mà giờ có 6h10', cô còn phải đợi 20 phút nữa, thế sẽ trễ giờ làm hơn. Mà cô đi bộ tới đấy chí ít cũng mất 25 phút rồi, cũng không được. Suy cho cùng đi kiểu gì cũng tới quán muộn, biết thế nhờ chú tài xế lai đi. Đó là những suy nghĩ hiện tại của cô hiện giờ...- Píp píp...píp píp...Tiếng còi xe gây sự chú ý của Thư. Cô nhìn nơi phát ra âm thanh, nó từ xe của Long. Cô có chút sững sờ và ngạc nhiên trong lòng nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn Long chằm chằm. Long cũng nhìn cô, anh chính là không nghĩ sẽ gặp cô trên đường, anh thấy cô hình như đang gấp việc gì đó cứ nhìn đồng hồ suốt, anh không biết sao lại phóng xe đến gần cô nữa??? Đến thì cũng đến rồi chả lẽ lại không nói gì, chỉ nhìn nhau vậy sao???.. Trong đầu anh tràn ngập tá câu hỏi mà anh tự đặt ra. Thấy cô không nói gì, anh đành lên tiếng trước:- Đi nhờ không?Cô nhìn anh xong lại nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn anh gật đầu. Cô đi tới phía anh, thẳng thừng ngồi lên sau xe. Thấy Thư đã an vị chỗ ngồi, Long nói tiếp:- Đi đâu????- Cafe “Tâm trạng” Hồ Sen._ Cô trả lời.- Ok, ôm eo tôi kẻo ngã.Nói xong Long phóng đi luôn, Thư bất ngờ người đổ ập vào người Long, hai tay ôm vòng eo săn chắc của anh. Xe chạy cứ băng băng trên đường phố với vận tốc nhanh......Hai người nhanh chóng tới nơi. Xe dừng trước cửa quán, Thư bước xuống, bỏ mũ bảo hiểm trả Long rồi nói:- Cám ơn, tôi vào đây.Long cười nhẹ, gật đầu, xong anh mới lên tiếng:- Không có gì, cô vào đi.Cô gật đầu rồi quay lưng bước vào trong quán. Thấy cô đã vào, anh mới phóng xe ra về....*******Ngày hôm sau, cô tới trường trước Quỳnh., cô chính là vẫn không quên mình đang trong thời gian một tuần bị phạt. Như thường lệ, ngôi trường vắng lặng, mình Thư mang đồ lên sân thượng trường dọn dẹp. Thư hót đống lá rụng và bụi trên sân thượng một chút là xong việc. Cô đang tính nghỉ ngơi một lát thì bỗng từ sau cánh cửa đi ra, bóng hai cô gái đi về phía cô. Thư không bận tâm, tiếp tục quét nốt. Hai người con gái đi càng ngày càng gần về phía cô hơn, hai nhỏ đi vòng qua vòng lại nhìn cô từ đầu tới chân. Cô có linh cảm sẽ có chuyện gì xảy ra, biết vậy cô cũng kệ, cô muốn biết họ muốn làm gì cô. Thư dừng cước bộ lại, ngửng mặt lên nhìn hai nhỏ mà đánh giá: một cao một lùn, tóc lai xanh lai đỏ, môi đỏ chót, mặt chát tấn phấn, đi guốc cao tới 10 phân, quần mài rách bó sát, mùi nước hoa nồng nặc ngửi đến phát sợ... Nhìn họ mà cô cũng thấy kinh tởm, Thư nhíu mày khó chịu, giọng lạnh lùng hỏi:- Mấy người là ai?Hai nhỏ đứng trước mặt cô, bày dáng đỏng đảnh, hai tay chống hông trông có vẻ đanh đá. Nhỏ cao bước lên một bước trên,lườm cô rồi nói,giọng chanh chua:- Mày là Lã Thiên Thư, nhỏ mới vào trường đúng không?- Ờ sao? _ Thư thờ ơ nói.- Con đ* này, vừa vào trường đã dụ dỗ mấy anh hotboy của tụi tao _ Nhỏ lùn giọng khinh miệt đứng lên nói.- Hừ, con đ* cơ à? _ cô cười khẩy nói- Đúng, mày đó con đ* kia. Tụi bây đâu đánh nhỏ trận cho tao. _ Nhỏ cao hùng hổ nói- Đánh cho nó chừa cái tội v* v*n đàn ông đi. _ nhỏ lùn chỉ tay vào mặt cô, chêm tiếp câu nói của nhỏ cao.Nghe lời gọi của hai nhỏ, từ đằng sau của, tầm năm đứa con trai đi về hướng cô và hai nhỏ đang đứng. Hai nhỏ đứng cười ha hả, lùi lại về phía sau, hai tay khoanh trước ngực, đứng xem kịch hay sắp diễn ra. Thư biết ngay sẽ có chuyện phiền toái, không nghĩ là đúng thật. Cô cười nhếch mép, vứt chổi với xẻng sang một bên, mắt nhìn tụi con trai đang đi về phía mình. Lần lượt người nọ người kia xông lên về phía cô, người thì đấm, người thì đá, may cô biết võ nên tránh được hết. Thư không đánh trả mà chỉ né một cách thành thục. Hai nhỏ đứng ngoài nhìn cô mãi không bị làm sao tỏ vẻ tức tối, nhỏ cao hét lên:- Tụi vô dụng này, đánh nhỏ bị thương cho tao.Cả tụi nghe lời hai nhỏ đánh mạnh hơn. Thấy tình thế không ổn, sắp vào lớp rồi mà cô lại ở đây với tụi này cũng không hay, Thư bắt đầu đánh trả lại. Các cước cô tung ra đều nhằm vào bụng của bọn họ, đau điếng. Thư xoay lưng tránh cú đấm của tên to con đang đánh lén sau lưng cô. Không nhân nhượng, Thư ra một cước trí mạng vào háng hắn, hắn ngã vật ra đất, trán chảy mồ hôi vì quá đau. Nhìn đống hỗn độn đang nằm lăn lê trên sân thượng, Thư phủi tay, nhếch mép. Cô quay ra phía hai nhỏ, ánh mắt diễu cợt, nhếch mép nói:- Sau lượng sức mình, tránh tôi ra, ok? Muốn gây thì thuê thêm nhiều người nữa đi, tưng đây không bõ gì cho tôi đâu. Hừ, CÚT.Hai nhỏ sợ sệt đùn đẩy nhau chạy xuống, nhưng không quên lườm cô, buông lại lờ cảnh cáo:- Sau sẽ không như thế này đâu, mày cứ liệu đấy _ nhỏ lùn nói- Đúng vậy, tao sẽ nhớ mày đấy, khôn hồn tránh xa các hotboy của bọn tao ra _ nhỏ cao nóiNói xong hai nhỏ lẩn đi mất, bọn đàn em từ dưới đất bò dậy chạy nhanh ra khỏi sân thượng. Giờ đây trên sân thượng chỉ còn lại mình cô. Cô thở hắt một cái, mệt mỏi nhặt lại chổi với xẻng, tự nói với mình:- Mới vào trường đã phiền phức vậy rồi, sau không biết như thế nào nữa đây, haizzzz..........