Tác giả:

Mùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi…

Chương 25

Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh LùngTác giả: JunheeMùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi… class=”clr”> 9h30' bar LightVẫn như lần trước, cả tụi lại ngồi ở bàn cũ nơi họ từng ngồi. Giờ mới chỉ có Quỳnh cùng ba anh, Thư bao giờ cũng là người đến muộn nhất sau cả lũ. Quỳnh chán trường ngồi ca cẩm:- Oa oa, Thư ơi Thư bà đâu rồi....Nó cứ thế ngồi than lên than xuống mỗi câu đó, làm Thiên khó chịu, không vui nói:- Trật tự giùm đi bà cô, tôi đau đầu lắm rồi.- Nhưng tôi chán!!Mặt nó méo xẹo, buồn thỉu buồn thiu, một tay tì đầu gối chống cằm, tay kia cầm ly rược lắc nhè nhẹ, mắt nhìn thứ chất cồn sanh sánh gần vành ly, đẹp vô cùng.- Ra kia nhảy không cho đỡ chán??? _ Thiên lên tiếng- Không, tôi ngồi đợi Thư cơ, mấy người thích thì đi đi, tôi ngồi đây thôi _ Quỳnh nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn ly rượu trên tay.- Ờ, mày đi không Long? _ Thiên quay ra hỏi anh- Tụi mày đi đi, tao không thích _ Long từ chối, anh vốn không thích mấy cái trò nhảy nhót này.Nhận lời từ chối từ nó và Long, Thiên, Phong lắc đầu ngán ngẩm, rủ nhau ra sàn nhảy ~ nơi phải xem náo nhiệt nhất trong bar. Trên sàn, cùng với tiếng nhạc nền sôi động, nam nữ thoải mái nhảy nhót hòa cùng điệu nhạc nền. Nhìn trên sàn, mỗi người một vẻ, mỗi người một điệu nhảy khác nhau, tạo một khung cảnh thật hỗn độn. Và, Phong, Thiên cũng tiến lên, hòa vào khung cảnh ấy như bao người.......Phía dưới bàn chỉ có Quỳnh và Long đang ngồi chờ nó, tay cầm ly rượu nhấm nháp vị ngon của chất cồn. Mùi thơm thoang thoảng của thức cồn mang lại cảm giác dễ chịu lạ thường. Bỗng nó lên tiếng nói, phá tan sự im lặng nãy giờ trong bàn:- Tôi thấy hình như Thư với anh có vẻ thân nhau???Long nghe nó hỏi mới ngước mắt lên nhìn nó, bình thản nói:- Không hẳn.- Thật??? Tôi lại thấy khác đấy _ Quỳnh nói tiếpLong cười khẩy, hỏi vặn lại nó:- Khác? Cô thử nói xem?- Hừm, anh không biết chứ Thư nó không thích tiếp xúc với đám con trai thế nên bao giờ nó cũng lạnh lùng là vậy, nhưng nhất là anh thì hơi khác, nó còn đi cùng xe với anh xong còn ôm anh nữa.... Thật sự khác với tính cách nó thường ngày mà tôi biết.Nghe nó nói anh cũng hiểu, tuy rằng quen Thư chưa lâu nhưng anh cũng nhận ra điều đó. Bằng chứng ngay ngày đầu cô gặp bọn anh ở trường, cô không hề giống như đám con gái khác, mặt lạnh tanh nhìn bọn anh, xong bỏ đi. Không những thế, ngày qua ngày, anh luôn để mắt đến cô, Thư luôn lạnh lùng với mọi người, ngay cả thằng bạn thân anh ngỏ lời làm quen với cô cô cũng làm ngơ. Tất cả điều đó càng khiến anh ấn tượng và tò mò về cô hơn.Long gật đầu hiểu ý nó nói, giọng trầm ấm nói:- Tôi với Thư là một cặp.Nghe được câu này, nó há hốc mồm ra, khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng, nhìn anh chăm chăm rò sét xem anh nói thật hay nói giỡn. Quan sát vẻ mặt bình thản của Long, Quỳnh dần tin câu nói của anh là thật, tuy vậy Quỳnh vẫn hỏi lại:- Anh không gạt tôi chứ? Sao có thể.....- Hình như Thư chưa nói cho cô biết, nhưng đó là thật _ Long bình thản đáp.- Tôi không biết mới hỏi anh, chứ biết rồi hỏi làm gì _ Nó nhíu mày, phản bác.- Ừ. Cô vui tính hơn cô ấy nhiều. _ Long cười nhẹ, so sánh cô với nó, quả thật khá nhau một trời một vực.- Tôi biết, ai cũng nhận xét vậy.Long gật đầu. Nó lại nói tiếp:- Tôi không biết hai người là như thế nào, nhưng dù sao tôi cũng mong anh đối tốt với Thư một chút.- Tôi biết.Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc đúng lúc Thư đến. Nhìn thấy con bạn thân, Quỳnh buông giọng ca cẩm:- Zaa, bà làm gì mà giờ mới đến.- Xin lỗi _ Thư trả lời giọng mệt mỏi, ngồi xuống ngay cạnh nó, ngả người ra ghế cho bớt mệt nhọc.Thấy cô dáng vẻ uể oải, nó nhìn cũng thương nên không nỡ ca cẩm nó thêm nữa, giọng lo lắng hỏi:- Hôm nay mệt lắm sao?- Ừ, cũng có _ Thư đápLong nhìn Thư nãy giờ, thấy cô mệt mỏi, anh ân cần hỏi:- Uống gì không tôi gọi cho???- Gì cũng được _ Thư hờ hững đáp.Long gật đầu cái rồi đứng dậy đi lấy nước cho Thư. Nhìn thấy bóng anh dần khuất, Quỳnh mới lên tiếng hỏi:- Bà với Long là một cặp? Bao lâu rồi? Sao không nói cho tôi biết?Thư nhìn nó, nó nhìn cô ánh mắt long lanh như muốn thúc dục cô trả lời nhanh lên. Thư day day hai bên thái dương, bình tĩnh trả lời:- Ừ, tôi cũng tính nói sau. Tôi với Long cũng chỉ mới.- Tôi không hỏi chắc bà cũng giấu luôn quá...!!Nó giọng hờn dỗi nói với cô, mặt không vui. Thư lắc đầu, không nói gì. Quỳnh lại nói tiếp:- Thôi, cho qua chuyện này đã, tôi xử bà sau. Mai tôi định về bên Anh một chuyến.- Có chuyện??? _ Cô hỏi nó- Ừ, bên công ti có vấn đề, bà về cùng không?- Cụ thể là sao? _ Thư vẫn hoirQuỳnh liếc nhìn xung quanh, an tâm ghé tai Thư nói nhỏ:- Công ti có nội gián, sản phẩm của chúng ta bị rò rỉ sang công ti khác, nói chung là sản phẩm chúng ta tính ra thì trường tháng sau giờ đi tong, phải làm lại. Tôi tính về đấy điều tra xem là ai.Nghe nó nói thế cô nhíu mày, mặt không cảm xúc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói:- Bà ở lại đi tôi sẽ sang bên ấy.Nó ngạc nhiên hỏi:- Ế, có được không ấy? Không phải bà đang vướng chuyện Lã Thị sao?- Không sao, tôi cũng có việc luôn.- Ừm, nếu mệt thì bảo tôi giúp đấy _ Nó lo lắng nóiThư gật đầu, liếc mắt cô nhìn thấy Long cùng Thiên, Phong quay trở lại, tay cầm ly cocktail. Thư quay ra nhìn nó, nói nhỏ:- Họ về rồi, tí nói sau.Cả ba về tới nơi cùng ngồi xuống, Long đưa ly nước cam cho Thư, cô nhận lấy. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc rồi cả bọn rủ nhau ra về. Hai cô đứng ở đầu đường chờ ba người họ lấy xe. Ban đêm, gió mùa đông lạnh khẽ khàng thổi qua. Lạnh buốt. Bọn cô tuy có mặc ấm thật nhưng vẫn cảm nhận thấy cái lạnh buốt thấu da thấu thịt ấy, thở còn ra khói, đôi môi tím ngắt, da mặt cảm giác lạnh cứng như người chết.... Nhanh chóng ba anh cũng phóng xe tới. Quỳnh nhanh chóng mở cửa xe phi lên xe Phong ngồi, cả người run cầm cập. Nhìn nó Phong không nỡ, anh lo lắng cởi áo khoác da ngoài vòng qua khoác lên cho nó, giọng trầm ấm nói:- Khoác tạm áo Phong đi cho bớt lạnh.Quỳnh ngớ ra một hồi nhìn anh đang cười hiền, ánh mắt lo lắng của anh nó nhận thấy được. Đã thế cử chỉ thân mật của Phong hồi nãy không khỏi làm tim cô đập loạn nhịp. Quỳnh vội quay mặt đi, giọng lí nhí nói cảm ơn với Phong. Anh nhìn cô cười lần nữa, không nói gì, khởi động xe đi.....Còn Thư, dù lạnh thật nhưng cô vẫn bình tĩnh hết mức, bước chân từ tốn đến bên xe Long rồi ngồi lên. Long cũng lãnh đạm cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, anh dướn người về phía cô, vòng tay trước mặt cô đeo đai an toàn vào cho cô. Thư chăm chú nhìn những cử chỉ thân mật của anh, nhìn khuông mặt điển trai của anh đang ở gần ngay trước mặt mình, ánh mắt cô có chút dao động, tim bỗng dưng đập nhanh hơn. Cố chấn an lại tâm tư của mình, Thư quay mặt nhìn ngoài cửa xe, không muốn cho Long biết được sự dao động của bản thân. Anh như không nhận ra tâm tư cô thay đổi, chỉ lẳng lặng ngồi yên vị lại ghế rồi đánh xe đi luôn....Trong đêm, trên con đường vắng vẻ, ba chiếc xe thể thao phóng nhanh trong gió.......

class=”clr”> 9h30' bar Light

Vẫn như lần trước, cả tụi lại ngồi ở bàn cũ nơi họ từng ngồi. Giờ mới chỉ
có Quỳnh cùng ba anh, Thư bao giờ cũng là người đến muộn nhất sau cả lũ. Quỳnh chán trường ngồi ca cẩm:

- Oa oa, Thư ơi Thư bà đâu rồi....

Nó cứ thế ngồi than lên than xuống mỗi câu đó, làm Thiên khó chịu, không vui nói:

- Trật tự giùm đi bà cô, tôi đau đầu lắm rồi.

- Nhưng tôi chán!!

Mặt nó méo xẹo, buồn thỉu buồn thiu, một tay tì đầu gối chống cằm, tay kia
cầm ly rược lắc nhè nhẹ, mắt nhìn thứ chất cồn sanh sánh gần vành ly,
đẹp vô cùng.

- Ra kia nhảy không cho đỡ chán??? _ Thiên lên tiếng

- Không, tôi ngồi đợi Thư cơ, mấy người thích thì đi đi, tôi ngồi đây
thôi _ Quỳnh nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn ly rượu trên tay.

- Ờ, mày đi không Long? _ Thiên quay ra hỏi anh

- Tụi mày đi đi, tao không thích _ Long từ chối, anh vốn không thích mấy cái trò nhảy nhót này.

Nhận lời từ chối từ nó và Long, Thiên, Phong lắc đầu ngán ngẩm, rủ nhau ra
sàn nhảy ~ nơi phải xem náo nhiệt nhất trong bar. Trên sàn, cùng với
tiếng nhạc nền sôi động, nam nữ thoải mái nhảy nhót hòa cùng điệu nhạc
nền. Nhìn trên sàn, mỗi người một vẻ, mỗi người một điệu nhảy khác nhau, tạo một khung cảnh thật hỗn độn. Và, Phong, Thiên cũng tiến lên, hòa
vào khung cảnh ấy như bao người.......

Phía dưới bàn chỉ có Quỳnh và Long đang ngồi chờ nó, tay cầm ly rượu nhấm nháp vị ngon của
chất cồn. Mùi thơm thoang thoảng của thức cồn mang lại cảm giác dễ chịu
lạ thường. Bỗng nó lên tiếng nói, phá tan sự im lặng nãy giờ trong bàn:

- Tôi thấy hình như Thư với anh có vẻ thân nhau???

Long nghe nó hỏi mới ngước mắt lên nhìn nó, bình thản nói:

- Không hẳn.

- Thật??? Tôi lại thấy khác đấy _ Quỳnh nói tiếp

Long cười khẩy, hỏi vặn lại nó:

- Khác? Cô thử nói xem?

- Hừm, anh không biết chứ Thư nó không thích tiếp xúc với đám con trai
thế nên bao giờ nó cũng lạnh lùng là vậy, nhưng nhất là anh thì hơi
khác, nó còn đi cùng xe với anh xong còn ôm anh nữa.... Thật sự khác với tính cách nó thường ngày mà tôi biết.

Nghe nó nói anh cũng hiểu, tuy rằng quen Thư chưa lâu nhưng anh cũng nhận ra điều đó. Bằng
chứng ngay ngày đầu cô gặp bọn anh ở trường, cô không hề giống như đám
con gái khác, mặt lạnh tanh nhìn bọn anh, xong bỏ đi. Không những thế,
ngày qua ngày, anh luôn để mắt đến cô, Thư luôn lạnh lùng với mọi người, ngay cả thằng bạn thân anh ngỏ lời làm quen với cô cô cũng làm ngơ. Tất cả điều đó càng khiến anh ấn tượng và tò mò về cô hơn.

Long gật đầu hiểu ý nó nói, giọng trầm ấm nói:

- Tôi với Thư là một cặp.

Nghe được câu này, nó há hốc mồm ra, khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng, nhìn anh
chăm chăm rò sét xem anh nói thật hay nói giỡn. Quan sát vẻ mặt bình
thản của Long, Quỳnh dần tin câu nói của anh là thật, tuy vậy Quỳnh vẫn
hỏi lại:

- Anh không gạt tôi chứ? Sao có thể.....

- Hình như Thư chưa nói cho cô biết, nhưng đó là thật _ Long bình thản đáp.

- Tôi không biết mới hỏi anh, chứ biết rồi hỏi làm gì _ Nó nhíu mày, phản bác.

- Ừ. Cô vui tính hơn cô ấy nhiều. _ Long cười nhẹ, so sánh cô với nó, quả thật khá nhau một trời một vực.

- Tôi biết, ai cũng nhận xét vậy.

Long gật đầu. Nó lại nói tiếp:

- Tôi không biết hai người là như thế nào, nhưng dù sao tôi cũng mong anh đối tốt với Thư một chút.

- Tôi biết.

Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc đúng lúc Thư đến. Nhìn thấy con bạn thân, Quỳnh buông giọng ca cẩm:

- Zaa, bà làm gì mà giờ mới đến.

- Xin lỗi _ Thư trả lời giọng mệt mỏi, ngồi xuống ngay cạnh nó, ngả người ra ghế cho bớt mệt nhọc.

Thấy cô dáng vẻ uể oải, nó nhìn cũng thương nên không nỡ ca cẩm nó thêm nữa, giọng lo lắng hỏi:

- Hôm nay mệt lắm sao?

- Ừ, cũng có _ Thư đáp

Long nhìn Thư nãy giờ, thấy cô mệt mỏi, anh ân cần hỏi:

- Uống gì không tôi gọi cho???

- Gì cũng được _ Thư hờ hững đáp.

Long gật đầu cái rồi đứng dậy đi lấy nước cho Thư. Nhìn thấy bóng anh dần khuất, Quỳnh mới lên tiếng hỏi:

- Bà với Long là một cặp? Bao lâu rồi? Sao không nói cho tôi biết?

Thư nhìn nó, nó nhìn cô ánh mắt long lanh như muốn thúc dục cô trả lời
nhanh lên. Thư day day hai bên thái dương, bình tĩnh trả lời:

- Ừ, tôi cũng tính nói sau. Tôi với Long cũng chỉ mới.

- Tôi không hỏi chắc bà cũng giấu luôn quá...!!

Nó giọng hờn dỗi nói với cô, mặt không vui. Thư lắc đầu, không nói gì. Quỳnh lại nói tiếp:

- Thôi, cho qua chuyện này đã, tôi xử bà sau. Mai tôi định về bên Anh một chuyến.

- Có chuyện??? _ Cô hỏi nó

- Ừ, bên công ti có vấn đề, bà về cùng không?

- Cụ thể là sao? _ Thư vẫn hoir

Quỳnh liếc nhìn xung quanh, an tâm ghé tai Thư nói nhỏ:

- Công ti có nội gián, sản phẩm của chúng ta bị rò rỉ sang công ti khác,
nói chung là sản phẩm chúng ta tính ra thì trường tháng sau giờ đi tong, phải làm lại. Tôi tính về đấy điều tra xem là ai.

Nghe nó nói thế cô nhíu mày, mặt không cảm xúc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Bà ở lại đi tôi sẽ sang bên ấy.

Nó ngạc nhiên hỏi:

- Ế, có được không ấy? Không phải bà đang vướng chuyện Lã Thị sao?

- Không sao, tôi cũng có việc luôn.

- Ừm, nếu mệt thì bảo tôi giúp đấy _ Nó lo lắng nói

Thư gật đầu, liếc mắt cô nhìn thấy Long cùng Thiên, Phong quay trở lại, tay cầm ly cocktail. Thư quay ra nhìn nó, nói nhỏ:

- Họ về rồi, tí nói sau.

Cả ba về tới nơi cùng ngồi xuống, Long đưa ly nước cam cho Thư, cô nhận
lấy. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc rồi cả bọn rủ nhau ra về. Hai cô đứng ở đầu đường chờ ba người họ lấy xe. Ban đêm, gió mùa đông lạnh khẽ
khàng thổi qua. Lạnh buốt. Bọn cô tuy có mặc ấm thật nhưng vẫn cảm nhận
thấy cái lạnh buốt thấu da thấu thịt ấy, thở còn ra khói, đôi môi tím
ngắt, da mặt cảm giác lạnh cứng như người chết.... Nhanh chóng ba anh
cũng phóng xe tới. Quỳnh nhanh chóng mở cửa xe phi lên xe Phong ngồi, cả người run cầm cập. Nhìn nó Phong không nỡ, anh lo lắng cởi áo khoác da
ngoài vòng qua khoác lên cho nó, giọng trầm ấm nói:

- Khoác tạm áo Phong đi cho bớt lạnh.

Quỳnh ngớ ra một hồi nhìn anh đang cười hiền, ánh mắt lo lắng của anh nó nhận thấy được. Đã thế cử chỉ thân mật của Phong hồi nãy không khỏi làm tim
cô đập loạn nhịp. Quỳnh vội quay mặt đi, giọng lí nhí nói cảm ơn với
Phong. Anh nhìn cô cười lần nữa, không nói gì, khởi động xe đi.....

Còn Thư, dù lạnh thật nhưng cô vẫn bình tĩnh hết mức, bước chân từ tốn đến
bên xe Long rồi ngồi lên. Long cũng lãnh đạm cởi áo khoác ngoài khoác
lên cho cô, anh dướn người về phía cô, vòng tay trước mặt cô đeo đai an
toàn vào cho cô. Thư chăm chú nhìn những cử chỉ thân mật của anh, nhìn
khuông mặt điển trai của anh đang ở gần ngay trước mặt mình, ánh mắt cô
có chút dao động, tim bỗng dưng đập nhanh hơn. Cố chấn an lại tâm tư của mình, Thư quay mặt nhìn ngoài cửa xe, không muốn cho Long biết được sự
dao động của bản thân. Anh như không nhận ra tâm tư cô thay đổi, chỉ
lẳng lặng ngồi yên vị lại ghế rồi đánh xe đi luôn....

Trong đêm, trên con đường vắng vẻ, ba chiếc xe thể thao phóng nhanh trong gió.......

Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh LùngTác giả: JunheeMùa thu Hải Phòng lộng gió và mát mẻ với những cơn mưa rào ẩm ướt nhưng tương đối dễ chịu. Hôm nay là thứ 2, trời trong xanh cao vời vợi, không khí thật thoải đãng trong lành. Giờ là buổi sáng sớm, trên con đường rợp bóng cây, lá rơi đầy bay trong gió, xuất hiện hình ảnh một cô gái với vóc dáng cao và chuẩn, khuôn mặt xinh đẹp da trắng hồng, mái tóc màu hạt dẻ dài xoăn đuôi, đôi mắt đen to tròn lạnh lùng ẩn dưới đôi mi cong. Cô gái trong khung cảnh thơ mộng đó không ai khác chính là Lã Thiên Thư. Thiên Thư 18 tuổi, sinh ra trong gia tộc họ Lã giàu có và cũng có tiếng tăm trong xã hội. Bề ngoài ai cũng nghĩ cô sống rất hạnh phúc và sung sướng trong cảnh " cơm no áo ấm". Vậy nhưng nó cũng chỉ là cái mã bên ngoài, đâu ai biết rằng cô đã sống bất hạnh như thế nào... Tuổi thơ của cô ~ niềm vui hạnh phúc ít mà đau buồn thì nhiều. Cô lớn lên trog tình thương chăm sóc của mẹ cô~Trương Anh Hân nhưng lại không có sự ân cần của ba ~ Lã Minh Quân. Bất hạnh bắt đầu khi mẹ cô mất đi không lí do khi… class=”clr”> 9h30' bar LightVẫn như lần trước, cả tụi lại ngồi ở bàn cũ nơi họ từng ngồi. Giờ mới chỉ có Quỳnh cùng ba anh, Thư bao giờ cũng là người đến muộn nhất sau cả lũ. Quỳnh chán trường ngồi ca cẩm:- Oa oa, Thư ơi Thư bà đâu rồi....Nó cứ thế ngồi than lên than xuống mỗi câu đó, làm Thiên khó chịu, không vui nói:- Trật tự giùm đi bà cô, tôi đau đầu lắm rồi.- Nhưng tôi chán!!Mặt nó méo xẹo, buồn thỉu buồn thiu, một tay tì đầu gối chống cằm, tay kia cầm ly rược lắc nhè nhẹ, mắt nhìn thứ chất cồn sanh sánh gần vành ly, đẹp vô cùng.- Ra kia nhảy không cho đỡ chán??? _ Thiên lên tiếng- Không, tôi ngồi đợi Thư cơ, mấy người thích thì đi đi, tôi ngồi đây thôi _ Quỳnh nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn ly rượu trên tay.- Ờ, mày đi không Long? _ Thiên quay ra hỏi anh- Tụi mày đi đi, tao không thích _ Long từ chối, anh vốn không thích mấy cái trò nhảy nhót này.Nhận lời từ chối từ nó và Long, Thiên, Phong lắc đầu ngán ngẩm, rủ nhau ra sàn nhảy ~ nơi phải xem náo nhiệt nhất trong bar. Trên sàn, cùng với tiếng nhạc nền sôi động, nam nữ thoải mái nhảy nhót hòa cùng điệu nhạc nền. Nhìn trên sàn, mỗi người một vẻ, mỗi người một điệu nhảy khác nhau, tạo một khung cảnh thật hỗn độn. Và, Phong, Thiên cũng tiến lên, hòa vào khung cảnh ấy như bao người.......Phía dưới bàn chỉ có Quỳnh và Long đang ngồi chờ nó, tay cầm ly rượu nhấm nháp vị ngon của chất cồn. Mùi thơm thoang thoảng của thức cồn mang lại cảm giác dễ chịu lạ thường. Bỗng nó lên tiếng nói, phá tan sự im lặng nãy giờ trong bàn:- Tôi thấy hình như Thư với anh có vẻ thân nhau???Long nghe nó hỏi mới ngước mắt lên nhìn nó, bình thản nói:- Không hẳn.- Thật??? Tôi lại thấy khác đấy _ Quỳnh nói tiếpLong cười khẩy, hỏi vặn lại nó:- Khác? Cô thử nói xem?- Hừm, anh không biết chứ Thư nó không thích tiếp xúc với đám con trai thế nên bao giờ nó cũng lạnh lùng là vậy, nhưng nhất là anh thì hơi khác, nó còn đi cùng xe với anh xong còn ôm anh nữa.... Thật sự khác với tính cách nó thường ngày mà tôi biết.Nghe nó nói anh cũng hiểu, tuy rằng quen Thư chưa lâu nhưng anh cũng nhận ra điều đó. Bằng chứng ngay ngày đầu cô gặp bọn anh ở trường, cô không hề giống như đám con gái khác, mặt lạnh tanh nhìn bọn anh, xong bỏ đi. Không những thế, ngày qua ngày, anh luôn để mắt đến cô, Thư luôn lạnh lùng với mọi người, ngay cả thằng bạn thân anh ngỏ lời làm quen với cô cô cũng làm ngơ. Tất cả điều đó càng khiến anh ấn tượng và tò mò về cô hơn.Long gật đầu hiểu ý nó nói, giọng trầm ấm nói:- Tôi với Thư là một cặp.Nghe được câu này, nó há hốc mồm ra, khuôn mặt ngạc nhiên vô cùng, nhìn anh chăm chăm rò sét xem anh nói thật hay nói giỡn. Quan sát vẻ mặt bình thản của Long, Quỳnh dần tin câu nói của anh là thật, tuy vậy Quỳnh vẫn hỏi lại:- Anh không gạt tôi chứ? Sao có thể.....- Hình như Thư chưa nói cho cô biết, nhưng đó là thật _ Long bình thản đáp.- Tôi không biết mới hỏi anh, chứ biết rồi hỏi làm gì _ Nó nhíu mày, phản bác.- Ừ. Cô vui tính hơn cô ấy nhiều. _ Long cười nhẹ, so sánh cô với nó, quả thật khá nhau một trời một vực.- Tôi biết, ai cũng nhận xét vậy.Long gật đầu. Nó lại nói tiếp:- Tôi không biết hai người là như thế nào, nhưng dù sao tôi cũng mong anh đối tốt với Thư một chút.- Tôi biết.Cuộc trò chuyện của hai người kết thúc đúng lúc Thư đến. Nhìn thấy con bạn thân, Quỳnh buông giọng ca cẩm:- Zaa, bà làm gì mà giờ mới đến.- Xin lỗi _ Thư trả lời giọng mệt mỏi, ngồi xuống ngay cạnh nó, ngả người ra ghế cho bớt mệt nhọc.Thấy cô dáng vẻ uể oải, nó nhìn cũng thương nên không nỡ ca cẩm nó thêm nữa, giọng lo lắng hỏi:- Hôm nay mệt lắm sao?- Ừ, cũng có _ Thư đápLong nhìn Thư nãy giờ, thấy cô mệt mỏi, anh ân cần hỏi:- Uống gì không tôi gọi cho???- Gì cũng được _ Thư hờ hững đáp.Long gật đầu cái rồi đứng dậy đi lấy nước cho Thư. Nhìn thấy bóng anh dần khuất, Quỳnh mới lên tiếng hỏi:- Bà với Long là một cặp? Bao lâu rồi? Sao không nói cho tôi biết?Thư nhìn nó, nó nhìn cô ánh mắt long lanh như muốn thúc dục cô trả lời nhanh lên. Thư day day hai bên thái dương, bình tĩnh trả lời:- Ừ, tôi cũng tính nói sau. Tôi với Long cũng chỉ mới.- Tôi không hỏi chắc bà cũng giấu luôn quá...!!Nó giọng hờn dỗi nói với cô, mặt không vui. Thư lắc đầu, không nói gì. Quỳnh lại nói tiếp:- Thôi, cho qua chuyện này đã, tôi xử bà sau. Mai tôi định về bên Anh một chuyến.- Có chuyện??? _ Cô hỏi nó- Ừ, bên công ti có vấn đề, bà về cùng không?- Cụ thể là sao? _ Thư vẫn hoirQuỳnh liếc nhìn xung quanh, an tâm ghé tai Thư nói nhỏ:- Công ti có nội gián, sản phẩm của chúng ta bị rò rỉ sang công ti khác, nói chung là sản phẩm chúng ta tính ra thì trường tháng sau giờ đi tong, phải làm lại. Tôi tính về đấy điều tra xem là ai.Nghe nó nói thế cô nhíu mày, mặt không cảm xúc, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói:- Bà ở lại đi tôi sẽ sang bên ấy.Nó ngạc nhiên hỏi:- Ế, có được không ấy? Không phải bà đang vướng chuyện Lã Thị sao?- Không sao, tôi cũng có việc luôn.- Ừm, nếu mệt thì bảo tôi giúp đấy _ Nó lo lắng nóiThư gật đầu, liếc mắt cô nhìn thấy Long cùng Thiên, Phong quay trở lại, tay cầm ly cocktail. Thư quay ra nhìn nó, nói nhỏ:- Họ về rồi, tí nói sau.Cả ba về tới nơi cùng ngồi xuống, Long đưa ly nước cam cho Thư, cô nhận lấy. Ngồi nói chuyện phiếm một lúc rồi cả bọn rủ nhau ra về. Hai cô đứng ở đầu đường chờ ba người họ lấy xe. Ban đêm, gió mùa đông lạnh khẽ khàng thổi qua. Lạnh buốt. Bọn cô tuy có mặc ấm thật nhưng vẫn cảm nhận thấy cái lạnh buốt thấu da thấu thịt ấy, thở còn ra khói, đôi môi tím ngắt, da mặt cảm giác lạnh cứng như người chết.... Nhanh chóng ba anh cũng phóng xe tới. Quỳnh nhanh chóng mở cửa xe phi lên xe Phong ngồi, cả người run cầm cập. Nhìn nó Phong không nỡ, anh lo lắng cởi áo khoác da ngoài vòng qua khoác lên cho nó, giọng trầm ấm nói:- Khoác tạm áo Phong đi cho bớt lạnh.Quỳnh ngớ ra một hồi nhìn anh đang cười hiền, ánh mắt lo lắng của anh nó nhận thấy được. Đã thế cử chỉ thân mật của Phong hồi nãy không khỏi làm tim cô đập loạn nhịp. Quỳnh vội quay mặt đi, giọng lí nhí nói cảm ơn với Phong. Anh nhìn cô cười lần nữa, không nói gì, khởi động xe đi.....Còn Thư, dù lạnh thật nhưng cô vẫn bình tĩnh hết mức, bước chân từ tốn đến bên xe Long rồi ngồi lên. Long cũng lãnh đạm cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô, anh dướn người về phía cô, vòng tay trước mặt cô đeo đai an toàn vào cho cô. Thư chăm chú nhìn những cử chỉ thân mật của anh, nhìn khuông mặt điển trai của anh đang ở gần ngay trước mặt mình, ánh mắt cô có chút dao động, tim bỗng dưng đập nhanh hơn. Cố chấn an lại tâm tư của mình, Thư quay mặt nhìn ngoài cửa xe, không muốn cho Long biết được sự dao động của bản thân. Anh như không nhận ra tâm tư cô thay đổi, chỉ lẳng lặng ngồi yên vị lại ghế rồi đánh xe đi luôn....Trong đêm, trên con đường vắng vẻ, ba chiếc xe thể thao phóng nhanh trong gió.......

Chương 25