Tên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía…
Chương 39-2
Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… lại tại một bóng hình đơn độc bên khung cửa sổ, trái tim Phương bất chợt đập nhanh hơn. Từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng khiến nó càng trở nên lạnh giá hơn, sương đêm phủ trên khung cửa sổ và phủ cả trên người con trai đó. Cái giá lạnh ngấm sâu vào trong cơ thể lạnh buốt. Gió cũng thổi tung mái tóc dài của Phương, toàn thân Phương lạnh toát. Thiên Duy vẫn ngồi trên cửa sổ, dựa lưng lên thành, đôi mắt sâu hút vẫn nhắm lại mặc cho sự có mặt của Phương. Mùi hương nam tính thoang thoảng càng làm cho Phương mê mẩn, bước gần đến bên Thiên Duy nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp hoàn mĩ, từ từ ngả vào lòng Thiên Duy. Mùi hương hăng hắc khiến Duy khó chịu mở mắt ra. Lúc này một cơ thể đang nằm trọn trong vòng tay Duy, ẻo lả rúc đầu vào ngực Duy.- Em trai chị yêu em mất rồi!- Phương.-...- Im lặng.Đôi mắt sâu hút lạnh lẽo chứa tia chết người nhìn ra phía bầu trời.- Em trai chị...- Phương.- Biến!- Duy.- Em... em.- Phương.- Biến!- Duy.- Mày!- Phương đứng thẳng lên trợn mắt nhìn Duy.-....- Im lặng.- Mày được lắm tao phải có được mày!-Phương.- Biến mau!- Duy nhìn Phương với tia lạnh lẽo đầy chết chóc.Phương sợ hãi lao ra khỏi phòng mà trong lòng không can tâm. Bước xuống cởi phăng chiếc áo sơ mi ném vào thùng rác, khẽ bước vào nhà tắt xả nước từ vòi hoa sen. Duy muốn xoá hết mùi bẩn thỉu của người làm chị kia.Ông Trần đang ngồi trên bàn cặm cụi đọc sấp tài liệu, lúc này ông thật hiền từ, đôi mắt to tròn không ẩn chứa sự tàn độc và nguy hiểm mà nó ôn nhu hơn, nét mặt có chút mệt mỏi. Khẽ đặt sấp tài liệu xuống bàn tự lưng ra ghế lấy tay ray ray thái dương. Liệu có ai biết rằng một ông trùm mafia lại có lúc mệt mỏi? Ngoài trời gió không ngừng thổi, không khí lúc này yên ắng, cái giá lạnh tràn vào phòng làm sấp tài liệt trên bàn bay tung. Gió vẫn thổi vẫn lùa vào căn phòng qua những ô cửa sổ làm cho cơ thể ông run lên vì lạnh. Đôi mắt to tròn tàn độc khẽ mở nhìn về phía cửa sổ, những ngôi sao nhỏ bé đang lấp lánh trên bầu trời chợt một nụ cười hiện lên giữa bầu trời với muôn vàn ngôi sao lấp lánh kia khiến cho ông giật mình với lấy chiếc điều khiển bấm cho các cửa sổ đóng lại và rèm cửa buông xuống. Cả căn phòng làm việc rộng lớn với những ánh đèn sáng rực, điều hoà đã được tự động bật nhưng cũng không xua tan đi được sự lạnh giá trong căn phòng. Ông khẽ thở dài, tựa lưng lên ghế nhắm mắt cảm nhận.Cộc... cộc.- Em mang món súp lên cho anh nè!- Bà Kim.- Vào đi.- Ông Trần.Tạch... tạch.Âm thanh khô khốc vang lên trong không gian vắng lặng, bà Kim bưng khay đựng bát súp bước vào phòng và đóng cửa lại tiến lại phía bàn làm việc khẽ đặt khay đựng bát súp lên bàn.- Em nói quản gia nấu cho anh đó. Anh ăn đi cho nóng.- Bà Kim.- Cứ để đó ra ngoài đi.- Ông Trần.- Anh... anh!- Bà Kim.- Còn gì nữa?- Ông Trần.- Anh tha cho con bé Phương nhé! Nó sẽ cẩn thận hơn lần sau.- Bà Kim.- Còn có lần sau?- Ông Trần.- Tuyệt đối không! Em xin anh tha cho nó.- Bà Kim.- Thôi ra ngoài đi.- Ông Trần.- Anh tha cho nó chỉ lần này thôi.- Bà Kim.- Ra ngoài!- Ông Trần tức giận quát.Khuôn mặt ông đầy vẻ tức giận, đôi mắt sâu chứa sự tàn độc đỏ ngầu. Bà Kim thấy vậy thì không khỏi run sợ, mặt tái nhợt.- Em sẽ... ra ngay.- Bà Kim.Tạch... tạch.Bà Kim bước ra ngoài tạo ra hàng loạt những âm thanh phá tan bầu không khí yên ắng. Ông Trần khẽ thở dài, đôi mắt tàn độc trở nên buồn rầu, khuôn mặt có chút xót xa. Không gian vẫn yên tĩnh chỉ còn ông trong căn phòng rộng này. Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho con người ta phải sợ hãi.
lại tại một bóng hình đơn độc bên khung cửa sổ, trái tim Phương bất chợt đập nhanh hơn. Từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng khiến nó càng trở nên lạnh giá hơn, sương đêm phủ trên khung cửa sổ và phủ cả trên người con trai đó. Cái giá lạnh ngấm sâu vào trong cơ thể lạnh buốt. Gió cũng thổi tung mái tóc dài của Phương, toàn thân Phương lạnh toát. Thiên Duy vẫn ngồi trên cửa sổ, dựa lưng lên thành, đôi mắt sâu hút vẫn nhắm lại mặc cho sự có mặt của Phương. Mùi hương nam tính thoang thoảng càng làm cho Phương mê mẩn, bước gần đến bên Thiên Duy nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp hoàn mĩ, từ từ ngả vào lòng Thiên Duy. Mùi hương hăng hắc khiến Duy khó chịu mở mắt ra. Lúc này một cơ thể đang nằm trọn trong vòng tay Duy, ẻo lả rúc đầu vào ngực Duy.
- Em trai chị yêu em mất rồi!- Phương.
-...- Im lặng.
Đôi mắt sâu hút lạnh lẽo chứa tia chết người nhìn ra phía bầu trời.
- Em trai chị...- Phương.
- Biến!- Duy.
- Em... em.- Phương.
- Biến!- Duy.
- Mày!- Phương đứng thẳng lên trợn mắt nhìn Duy.
-....- Im lặng.
- Mày được lắm tao phải có được mày!-Phương.
- Biến mau!- Duy nhìn Phương với tia lạnh lẽo đầy chết chóc.
Phương sợ hãi lao ra khỏi phòng mà trong lòng không can tâm. Bước xuống cởi phăng chiếc áo sơ mi ném vào thùng rác, khẽ bước vào nhà tắt xả nước từ vòi hoa sen. Duy muốn xoá hết mùi bẩn thỉu của người làm chị kia.
Ông Trần đang ngồi trên bàn cặm cụi đọc sấp tài liệu, lúc này ông thật hiền từ, đôi mắt to tròn không ẩn chứa sự tàn độc và nguy hiểm mà nó ôn nhu hơn, nét mặt có chút mệt mỏi. Khẽ đặt sấp tài liệu xuống bàn tự lưng ra ghế lấy tay ray ray thái dương. Liệu có ai biết rằng một ông trùm mafia lại có lúc mệt mỏi? Ngoài trời gió không ngừng thổi, không khí lúc này yên ắng, cái giá lạnh tràn vào phòng làm sấp tài liệt trên bàn bay tung. Gió vẫn thổi vẫn lùa vào căn phòng qua những ô cửa sổ làm cho cơ thể ông run lên vì lạnh. Đôi mắt to tròn tàn độc khẽ mở nhìn về phía cửa sổ, những ngôi sao nhỏ bé đang lấp lánh trên bầu trời chợt một nụ cười hiện lên giữa bầu trời với muôn vàn ngôi sao lấp lánh kia khiến cho ông giật mình với lấy chiếc điều khiển bấm cho các cửa sổ đóng lại và rèm cửa buông xuống. Cả căn phòng làm việc rộng lớn với những ánh đèn sáng rực, điều hoà đã được tự động bật nhưng cũng không xua tan đi được sự lạnh giá trong căn phòng. Ông khẽ thở dài, tựa lưng lên ghế nhắm mắt cảm nhận.
Cộc... cộc.
- Em mang món súp lên cho anh nè!- Bà Kim.
- Vào đi.- Ông Trần.
Tạch... tạch.
Âm thanh khô khốc vang lên trong không gian vắng lặng, bà Kim bưng khay đựng bát súp bước vào phòng và đóng cửa lại tiến lại phía bàn làm việc khẽ đặt khay đựng bát súp lên bàn.
- Em nói quản gia nấu cho anh đó. Anh ăn đi cho nóng.- Bà Kim.
- Cứ để đó ra ngoài đi.- Ông Trần.
- Anh... anh!- Bà Kim.
- Còn gì nữa?- Ông Trần.
- Anh tha cho con bé Phương nhé! Nó sẽ cẩn thận hơn lần sau.- Bà Kim.
- Còn có lần sau?- Ông Trần.
- Tuyệt đối không! Em xin anh tha cho nó.- Bà Kim.
- Thôi ra ngoài đi.- Ông Trần.
- Anh tha cho nó chỉ lần này thôi.- Bà Kim.
- Ra ngoài!- Ông Trần tức giận quát.
Khuôn mặt ông đầy vẻ tức giận, đôi mắt sâu chứa sự tàn độc đỏ ngầu. Bà Kim thấy vậy thì không khỏi run sợ, mặt tái nhợt.
- Em sẽ... ra ngay.- Bà Kim.
Tạch... tạch.
Bà Kim bước ra ngoài tạo ra hàng loạt những âm thanh phá tan bầu không khí yên ắng. Ông Trần khẽ thở dài, đôi mắt tàn độc trở nên buồn rầu, khuôn mặt có chút xót xa. Không gian vẫn yên tĩnh chỉ còn ông trong căn phòng rộng này. Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho con người ta phải sợ hãi.
Đồ Ngốc! Tôi Yêu AnhTác giả: Hoa mười giờTên truyện: Đồ ngốc! Tôi yêu anh. Tác giả: Hoa mười giờ. Thể loại: Tình cảm. Rating: T. Độ dài: Chưa xác định. Đã sáu năm trôi qua. Cô đã trở về, trở về nơi cô sinh ra, lớn lên và cũng là nơi cô chôn giấu ký ức đau thương. Ngày cô đi, cô ôm một mối hận thù trong lòng cô tự hứa với lòng cô sẽ trở về và trả lại tất cả những gì họ đã gây ra cho mẹ và cô. "Mẹ con gái mẹ đã trở về bên mẹ rồi nè! Mẹ ở nơi đó có lạnh lắm không? Mẹ ở nơi đó có hạnh phúc không? Con nhớ mẹ nhiều lắm!" Tại sân bay, tất cả mọi người đang hướng mắt về phía một cô gái xinh đẹp, đầy cá tính với bộ đồ đen bóng bó sát lấy cơ thể để lộ một thân hình thật hoàn mỹ. Khuôn mặt thiên thần của cô được che bởi chiếc kính mắt và chiếc mũ lưỡi trai. Trông cô như một thiên thần bóng đêm quyến rũ. Ai cũng nhìn cô với con mắt ngưỡng mộ và ghen tỵ. Sau cô là hai tên vệ sĩ vẻ mặt dữ tợn, đang kéo vali hành lý cho cô. - Thư cô chủ! Xe đang đợi ngoài sân bay mời cô chủ đi theo hướng này.- Một tên vệ sĩ cất giọng nói và chỉ tay về phía… lại tại một bóng hình đơn độc bên khung cửa sổ, trái tim Phương bất chợt đập nhanh hơn. Từng đợt gió lạnh lùa vào căn phòng khiến nó càng trở nên lạnh giá hơn, sương đêm phủ trên khung cửa sổ và phủ cả trên người con trai đó. Cái giá lạnh ngấm sâu vào trong cơ thể lạnh buốt. Gió cũng thổi tung mái tóc dài của Phương, toàn thân Phương lạnh toát. Thiên Duy vẫn ngồi trên cửa sổ, dựa lưng lên thành, đôi mắt sâu hút vẫn nhắm lại mặc cho sự có mặt của Phương. Mùi hương nam tính thoang thoảng càng làm cho Phương mê mẩn, bước gần đến bên Thiên Duy nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy khuôn mặt đẹp hoàn mĩ, từ từ ngả vào lòng Thiên Duy. Mùi hương hăng hắc khiến Duy khó chịu mở mắt ra. Lúc này một cơ thể đang nằm trọn trong vòng tay Duy, ẻo lả rúc đầu vào ngực Duy.- Em trai chị yêu em mất rồi!- Phương.-...- Im lặng.Đôi mắt sâu hút lạnh lẽo chứa tia chết người nhìn ra phía bầu trời.- Em trai chị...- Phương.- Biến!- Duy.- Em... em.- Phương.- Biến!- Duy.- Mày!- Phương đứng thẳng lên trợn mắt nhìn Duy.-....- Im lặng.- Mày được lắm tao phải có được mày!-Phương.- Biến mau!- Duy nhìn Phương với tia lạnh lẽo đầy chết chóc.Phương sợ hãi lao ra khỏi phòng mà trong lòng không can tâm. Bước xuống cởi phăng chiếc áo sơ mi ném vào thùng rác, khẽ bước vào nhà tắt xả nước từ vòi hoa sen. Duy muốn xoá hết mùi bẩn thỉu của người làm chị kia.Ông Trần đang ngồi trên bàn cặm cụi đọc sấp tài liệu, lúc này ông thật hiền từ, đôi mắt to tròn không ẩn chứa sự tàn độc và nguy hiểm mà nó ôn nhu hơn, nét mặt có chút mệt mỏi. Khẽ đặt sấp tài liệu xuống bàn tự lưng ra ghế lấy tay ray ray thái dương. Liệu có ai biết rằng một ông trùm mafia lại có lúc mệt mỏi? Ngoài trời gió không ngừng thổi, không khí lúc này yên ắng, cái giá lạnh tràn vào phòng làm sấp tài liệt trên bàn bay tung. Gió vẫn thổi vẫn lùa vào căn phòng qua những ô cửa sổ làm cho cơ thể ông run lên vì lạnh. Đôi mắt to tròn tàn độc khẽ mở nhìn về phía cửa sổ, những ngôi sao nhỏ bé đang lấp lánh trên bầu trời chợt một nụ cười hiện lên giữa bầu trời với muôn vàn ngôi sao lấp lánh kia khiến cho ông giật mình với lấy chiếc điều khiển bấm cho các cửa sổ đóng lại và rèm cửa buông xuống. Cả căn phòng làm việc rộng lớn với những ánh đèn sáng rực, điều hoà đã được tự động bật nhưng cũng không xua tan đi được sự lạnh giá trong căn phòng. Ông khẽ thở dài, tựa lưng lên ghế nhắm mắt cảm nhận.Cộc... cộc.- Em mang món súp lên cho anh nè!- Bà Kim.- Vào đi.- Ông Trần.Tạch... tạch.Âm thanh khô khốc vang lên trong không gian vắng lặng, bà Kim bưng khay đựng bát súp bước vào phòng và đóng cửa lại tiến lại phía bàn làm việc khẽ đặt khay đựng bát súp lên bàn.- Em nói quản gia nấu cho anh đó. Anh ăn đi cho nóng.- Bà Kim.- Cứ để đó ra ngoài đi.- Ông Trần.- Anh... anh!- Bà Kim.- Còn gì nữa?- Ông Trần.- Anh tha cho con bé Phương nhé! Nó sẽ cẩn thận hơn lần sau.- Bà Kim.- Còn có lần sau?- Ông Trần.- Tuyệt đối không! Em xin anh tha cho nó.- Bà Kim.- Thôi ra ngoài đi.- Ông Trần.- Anh tha cho nó chỉ lần này thôi.- Bà Kim.- Ra ngoài!- Ông Trần tức giận quát.Khuôn mặt ông đầy vẻ tức giận, đôi mắt sâu chứa sự tàn độc đỏ ngầu. Bà Kim thấy vậy thì không khỏi run sợ, mặt tái nhợt.- Em sẽ... ra ngay.- Bà Kim.Tạch... tạch.Bà Kim bước ra ngoài tạo ra hàng loạt những âm thanh phá tan bầu không khí yên ắng. Ông Trần khẽ thở dài, đôi mắt tàn độc trở nên buồn rầu, khuôn mặt có chút xót xa. Không gian vẫn yên tĩnh chỉ còn ông trong căn phòng rộng này. Sự yên tĩnh đến đáng sợ khiến cho con người ta phải sợ hãi.