Tác giả:

Mọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi…

Chương 3: Nhập viện

Xú Nha Đầu... Đừng Quậy Nữa~!Tác giả: Nghi Sun ViiMọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi… ''Vậy...tôi..là...ai?''Nó nói xong, nhỏ Mỹ Nhi liền mắt tròn mắt dẹp, chồm tới lắc mạnh vai nó, khóc bù lu bù loa lên:''Bồ bị gì vậy? Tui hông có quỡn đâu à nghen! Tui hông muốn bồ quên tui một cách dễ dàng như vậy đâu! Oa Oa Oa....''Nó không kịp phản ứng, nhỏ liền gọi gã lúc nãy:''Anh Nguyên! Mau gọi xe cấp cứu đưa Nghi đi bệnh viện! Nghi bị mất trí nhớ rồi!''Gã ta liền chạy hì hục lên phòng nó, cầm theo cái điện thoại gọi 115. Sau đó là tiếng ò e, ò e, ò e,....Nhức hết cả đầu vang khắp con đường cao tốc của thành phố...~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~BỆNH VIỆN THIÊN MÃN~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phòng bệnh 208...''Không có..triệu..khụ..chứng..gì...khụ...bất...thường..Chỉ..là..khụ..mất..khụ..khụ..trí.khụ.nhớ..tạm..thời..Cần...được..thư...khụ.giãn..nhiều...khụ...Ngày.mai...khụ...có...thể...khụ...xuất..khụ...khụ..viện...''Cái giọng khản đặc của ông Bác Sĩ và mùi thuốc, mùi nước y tế là nó không tài nào ưa được! Thiệt là khó chịu!''Chúng tôi biết rồi nhưng hình như ông nên trị bệnh cho ông trước đi Bác Sĩ à...''-Gã vừa nói vừa nhìn nó''Ờ...khụ...khụ''Ông Bác Sĩ vừa đóng cửa ra khỏi căn phòng nhỏ, nhỏ Mỹ Nhi liền mừng cả lên:''Tốt quá rồi! Bồ được xuất viện sớm rồi!''''Tốt cái gì? Ở trong này có sướng sung gì đâu? Đừng có mà ham hố! Anh ra ngoài làm thủ tục đây!''Mặt gã nặng như cục chì rồi lạnh lùng ra khỏi phòngNó bĩu môi. Đợi gã đi khỏi rồi liền đào bới thân phận của mình từ Mỹ Nhi...Nó là Trần Phương Nghi, 15 tuổi. Học lớp 9VA trường THCS Bắc KinhTạm chấp nhận...ai sớm muộn gì cũng phải đi học...haizzzzBa nó là Trần Quang, nó là con của vợ lớn. Mà mẹ nó thì mất cách đây 3 năm rồi nên hiện tại nó sống với mẹ kế và một đứa con gái của mẹ kế-Trần Thiên Kỳ, cùng tuổi với nó...Cái gã mặt hầm hầm lì lì lúc nãy là anh ruột của nó...Nó tặc lưỡi, thâm tâm thầm xin lỗi ổng:Nó quay sang hỏi nhỏ Mỹ Nhi đang gọt trái cây cho nó ăn:''Vậy mai phải đi học luôn à?''''Ừa! Mai tui đem đồng phục của trường tới đây cho bồ. Còn việc học tập để tui nói với cô chủ nhiệm là được rồi!''Nó chỉ gật đầu rồi nằm xoay người ra chỗ khác. Trong đầu nó trống rỗng. Nó muốn sống ở thế giới này thật tốt để còn có cơ hội được tên Hồ Ly, í lộn...Hồ Di đem trở về... Rất là nhức đầu a!BIẾT ĐƯỢC THÂN PHẬN HIỆN TẠI. CÔNG CHÚA PHƯƠNG NGHI PHẢI SỐNG Ở THẾ GIỚI NÀY RA SAO? MỜI CHỜ XEMNGHI SUN VII CẢM MƠN CÁC BẠN ĐỌC GIẢ Ạ! (=^_^=)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE ENDA A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A Â A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â

''Vậy...tôi..là...ai?''Nó nói xong, nhỏ Mỹ Nhi liền mắt tròn mắt dẹp, chồm tới lắc mạnh vai nó, khóc bù lu bù loa lên:

''Bồ bị gì vậy? Tui hông có quỡn đâu à nghen! Tui hông muốn bồ quên tui một cách dễ dàng như vậy đâu! Oa Oa Oa....''

Nó không kịp phản ứng, nhỏ liền gọi gã lúc nãy:

''Anh Nguyên! Mau gọi xe cấp cứu đưa Nghi đi bệnh viện! Nghi bị mất trí nhớ rồi!''

Gã ta liền chạy hì hục lên phòng nó, cầm theo cái điện thoại gọi 115. Sau đó là tiếng ò e, ò e, ò e,....Nhức hết cả đầu vang khắp con đường cao tốc của thành phố...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~BỆNH VIỆN THIÊN MÃN~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Phòng bệnh 208...

''Không có..triệu..khụ..chứng..gì...khụ...bất...thường..Chỉ..là..khụ..mất..khụ..khụ..trí.khụ.nhớ..tạm..thời..Cần...được..thư...khụ.giãn..nhiều...khụ...Ngày.mai...khụ...có...thể...khụ...xuất..khụ...khụ..viện...''

Cái giọng khản đặc của ông Bác Sĩ và mùi thuốc, mùi nước y tế là nó không tài nào ưa được! Thiệt là khó chịu!

''Chúng tôi biết rồi nhưng hình như ông nên trị bệnh cho ông trước đi Bác Sĩ à...''-Gã vừa nói vừa nhìn nó

''Ờ...khụ...khụ''

Ông Bác Sĩ vừa đóng cửa ra khỏi căn phòng nhỏ, nhỏ Mỹ Nhi liền mừng cả lên:

''Tốt quá rồi! Bồ được xuất viện sớm rồi!''

''Tốt cái gì? Ở trong này có sướng sung gì đâu? Đừng có mà ham hố! Anh ra ngoài làm thủ tục đây!''

Mặt gã nặng như cục chì rồi lạnh lùng ra khỏi phòng

Nó bĩu môi. Đợi gã đi khỏi rồi liền đào bới thân phận của mình từ Mỹ Nhi...

Nó là Trần Phương Nghi, 15 tuổi. Học lớp 9VA trường THCS Bắc Kinh

Tạm chấp nhận...ai sớm muộn gì cũng phải đi học...haizzzz

Ba nó là Trần Quang, nó là con của vợ lớn. Mà mẹ nó thì mất cách đây 3 năm rồi nên hiện tại nó sống với mẹ kế và một đứa con gái của mẹ kế-Trần Thiên Kỳ, cùng tuổi với nó...Cái gã mặt hầm hầm lì lì lúc nãy là anh ruột của nó...

Nó tặc lưỡi, thâm tâm thầm xin lỗi ổng:

Nó quay sang hỏi nhỏ Mỹ Nhi đang gọt trái cây cho nó ăn:

''Vậy mai phải đi học luôn à?''

''Ừa! Mai tui đem đồng phục của trường tới đây cho bồ. Còn việc học tập để tui nói với cô chủ nhiệm là được rồi!''

Nó chỉ gật đầu rồi nằm xoay người ra chỗ khác. Trong đầu nó trống rỗng. Nó muốn sống ở thế giới này thật tốt để còn có cơ hội được tên Hồ Ly, í lộn...Hồ Di đem trở về... Rất là nhức đầu a!

BIẾT ĐƯỢC THÂN PHẬN HIỆN TẠI. CÔNG CHÚA PHƯƠNG NGHI PHẢI SỐNG Ở THẾ GIỚI NÀY RA SAO? MỜI CHỜ XEM

NGHI SUN VII CẢM MƠN CÁC BẠN ĐỌC GIẢ Ạ! (=^_^=)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END

A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A Â A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â

Xú Nha Đầu... Đừng Quậy Nữa~!Tác giả: Nghi Sun ViiMọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi… ''Vậy...tôi..là...ai?''Nó nói xong, nhỏ Mỹ Nhi liền mắt tròn mắt dẹp, chồm tới lắc mạnh vai nó, khóc bù lu bù loa lên:''Bồ bị gì vậy? Tui hông có quỡn đâu à nghen! Tui hông muốn bồ quên tui một cách dễ dàng như vậy đâu! Oa Oa Oa....''Nó không kịp phản ứng, nhỏ liền gọi gã lúc nãy:''Anh Nguyên! Mau gọi xe cấp cứu đưa Nghi đi bệnh viện! Nghi bị mất trí nhớ rồi!''Gã ta liền chạy hì hục lên phòng nó, cầm theo cái điện thoại gọi 115. Sau đó là tiếng ò e, ò e, ò e,....Nhức hết cả đầu vang khắp con đường cao tốc của thành phố...~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~BỆNH VIỆN THIÊN MÃN~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Phòng bệnh 208...''Không có..triệu..khụ..chứng..gì...khụ...bất...thường..Chỉ..là..khụ..mất..khụ..khụ..trí.khụ.nhớ..tạm..thời..Cần...được..thư...khụ.giãn..nhiều...khụ...Ngày.mai...khụ...có...thể...khụ...xuất..khụ...khụ..viện...''Cái giọng khản đặc của ông Bác Sĩ và mùi thuốc, mùi nước y tế là nó không tài nào ưa được! Thiệt là khó chịu!''Chúng tôi biết rồi nhưng hình như ông nên trị bệnh cho ông trước đi Bác Sĩ à...''-Gã vừa nói vừa nhìn nó''Ờ...khụ...khụ''Ông Bác Sĩ vừa đóng cửa ra khỏi căn phòng nhỏ, nhỏ Mỹ Nhi liền mừng cả lên:''Tốt quá rồi! Bồ được xuất viện sớm rồi!''''Tốt cái gì? Ở trong này có sướng sung gì đâu? Đừng có mà ham hố! Anh ra ngoài làm thủ tục đây!''Mặt gã nặng như cục chì rồi lạnh lùng ra khỏi phòngNó bĩu môi. Đợi gã đi khỏi rồi liền đào bới thân phận của mình từ Mỹ Nhi...Nó là Trần Phương Nghi, 15 tuổi. Học lớp 9VA trường THCS Bắc KinhTạm chấp nhận...ai sớm muộn gì cũng phải đi học...haizzzzBa nó là Trần Quang, nó là con của vợ lớn. Mà mẹ nó thì mất cách đây 3 năm rồi nên hiện tại nó sống với mẹ kế và một đứa con gái của mẹ kế-Trần Thiên Kỳ, cùng tuổi với nó...Cái gã mặt hầm hầm lì lì lúc nãy là anh ruột của nó...Nó tặc lưỡi, thâm tâm thầm xin lỗi ổng:Nó quay sang hỏi nhỏ Mỹ Nhi đang gọt trái cây cho nó ăn:''Vậy mai phải đi học luôn à?''''Ừa! Mai tui đem đồng phục của trường tới đây cho bồ. Còn việc học tập để tui nói với cô chủ nhiệm là được rồi!''Nó chỉ gật đầu rồi nằm xoay người ra chỗ khác. Trong đầu nó trống rỗng. Nó muốn sống ở thế giới này thật tốt để còn có cơ hội được tên Hồ Ly, í lộn...Hồ Di đem trở về... Rất là nhức đầu a!BIẾT ĐƯỢC THÂN PHẬN HIỆN TẠI. CÔNG CHÚA PHƯƠNG NGHI PHẢI SỐNG Ở THẾ GIỚI NÀY RA SAO? MỜI CHỜ XEMNGHI SUN VII CẢM MƠN CÁC BẠN ĐỌC GIẢ Ạ! (=^_^=)~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE ENDA A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â A Â A A A A A A A A A A A Â A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A A Â

Chương 3: Nhập viện