Mọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi…
Chương 7: Câu hỏi
Xú Nha Đầu... Đừng Quậy Nữa~!Tác giả: Nghi Sun ViiMọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi… ''Thôi ngay cái trò đó đi, Tuấn Khải!!!!!'' Nó đơ cả người, rùng mình...chỉ vội quay đầu sang phía có giọng nói phát ra khi cái tay của gã trùm trường kia còn đang ngáng giữa đôi mắt của nó.Khải trông thấy thì buông đôi ta của mình xuống nhưng ngược lại, hắn nghiêng đầu về một phía, trợn mắt với Phong, bẻ cổ nghe răng rắc:''Chà...chà...Không ngờ cậu cũng hay đi lo chuyện bao đồng quá nhỉ?''''Chẳng qua thấy chuyện bất bình của kẻ tiểu nhân thì ra tay giúp đỡ thôi...Chứ thật ra tôi cũng không mấy quan tâm tới mấy chuyện của cậu đâu...''-Phong đáp''Cái gì??? Cậu bảo ai là kẻ tiểu nhân?''''Chứ chả phải cậu đang bắt nạt cô gái này hay sao? Không phải là trò tiểu nhân chứ là gì''Khải tức mình, ôm chặt nó vào người, lên giọng thách thức:''Đây vốn là nữ nhân của tôi! Không nhất thiết cậu phải xen vào?''Nó ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt:Không biết nghĩ thế nào mà ''PHẬP!!!!!!''Lúc sau hắn kêu lên một tiếng, vội đẩy nó ra:''Cô là người hay là cẩu vậy? Năm lần bảy lượt đều muốn ám sát tôi?!''Nó nguýt dài:''Xí! Ta đây thèm vào...Cái loại như ngươi là ta cho đi bổ củi''Học trưởng nhìn nó rồi bất giác mỉm cười, Phong nghĩ thầm:Dằng co một hồi lâu cả ba phía đã thấm mệt, Khải lôi điện thoại ra gọi gia nhân tới đón từ hồi lâu...Chỉ còn mỗi nó và học trưởng...''lộp bộp...lộp bộp'' mưa đổ như trút xuống sân trường vắng hoe, còn có cả gió lạnh và sấm chớp đầy trên trờiPhong bất ngờ ho lên khù khụ:''Khụ...khụ...khụ...''''Coi bộ ngươi bị cảm nặng rồi!''-Nó nhìn ra phía trước nói''Hả''-ngạc nhiên''Lấy 2/3 quả chanh vắt vào nửa chén nước ấm uống, tối về phải làm nóng người trước khi đi ngủ, tuyệt đối không được tắm với nước lạnh, không được hong gió...''''....''-Vẫn còn đang ngạc nhiên''....Đó là cách phụ hoàng...à nhầm...cha ta chăm sóc cho ta lúc ta bị cảm...Ngươi...à...huynh...cứ về làm như thế....sẽ khỏi nhanh thôi''-Nó quay mặt qua cười với Phong" Cô không phải là người của thế giới này phải không?"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa a. A. A a a a a Á a. A a a a a a a a a a a Á. A a a Á. A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a. Á. A a a a a a a a a a. A a a. A a. A a a a. A a s a a a a. A a a a a a. A a a a a a a a a. A a a a ấy a a. A a. A a a a a a a a a a sa a a. Sa a. A a a a. A a a a a a a. A a a a. A a a a. A a a a a a a. Á. Á. A a a a. A a. A a a a a a sa a. A a Á a a a. A a a a s a a a a a. A a a a a. A a a. A a sa sa a a a. A a sa a a. A a a a a a a a a a a. A a a a a a. A a a. A a sa a a. A sa a. A a a a. A a a s s a a. A a a a a. A a a s a a. A a s s a s. A a a s a. A a a a. A a a a a a a. A aA a a a. A sa a. A a a a a a. S.
''Thôi ngay cái trò đó đi, Tuấn Khải!!!!!'' Nó đơ cả người, rùng mình...chỉ vội quay đầu sang phía có giọng nói phát ra khi cái tay của gã trùm trường kia còn đang ngáng giữa đôi mắt của nó.
Khải trông thấy thì buông đôi ta của mình xuống nhưng ngược lại, hắn nghiêng đầu về một phía, trợn mắt với Phong, bẻ cổ nghe răng rắc:
''Chà...chà...Không ngờ cậu cũng hay đi lo chuyện bao đồng quá nhỉ?''
''Chẳng qua thấy chuyện bất bình của kẻ tiểu nhân thì ra tay giúp đỡ thôi...Chứ thật ra tôi cũng không mấy quan tâm tới mấy chuyện của cậu đâu...''-Phong đáp
''Cái gì??? Cậu bảo ai là kẻ tiểu nhân?''
''Chứ chả phải cậu đang bắt nạt cô gái này hay sao? Không phải là trò tiểu nhân chứ là gì''
Khải tức mình, ôm chặt nó vào người, lên giọng thách thức:
''Đây vốn là nữ nhân của tôi! Không nhất thiết cậu phải xen vào?''
Nó ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt:
Không biết nghĩ thế nào mà ''PHẬP!!!!!!''
Lúc sau hắn kêu lên một tiếng, vội đẩy nó ra:
''Cô là người hay là cẩu vậy? Năm lần bảy lượt đều muốn ám sát tôi?!''
Nó nguýt dài:
''Xí! Ta đây thèm vào...Cái loại như ngươi là ta cho đi bổ củi''
Học trưởng nhìn nó rồi bất giác mỉm cười, Phong nghĩ thầm:
Dằng co một hồi lâu cả ba phía đã thấm mệt, Khải lôi điện thoại ra gọi gia nhân tới đón từ hồi lâu...Chỉ còn mỗi nó và học trưởng...
''lộp bộp...lộp bộp'' mưa đổ như trút xuống sân trường vắng hoe, còn có cả gió lạnh và sấm chớp đầy trên trời
Phong bất ngờ ho lên khù khụ:
''Khụ...khụ...khụ...''
''Coi bộ ngươi bị cảm nặng rồi!''-Nó nhìn ra phía trước nói
''Hả''-ngạc nhiên
''Lấy 2/3 quả chanh vắt vào nửa chén nước ấm uống, tối về phải làm nóng người trước khi đi ngủ, tuyệt đối không được tắm với nước lạnh, không được hong gió...''
''....''-Vẫn còn đang ngạc nhiên
''....Đó là cách phụ hoàng...à nhầm...cha ta chăm sóc cho ta lúc ta bị cảm...Ngươi...à...huynh...cứ về làm như thế....sẽ khỏi nhanh thôi''-Nó quay mặt qua cười với Phong
" Cô không phải là người của thế giới này phải không?"
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa a. A. A a a a a Á a. A a a a a a a a a a a Á. A a a Á. A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a. Á. A a a a a a a a a a. A a a. A a. A a a a. A a s a a a a. A a a a a a. A a a a a a a a a. A a a a ấy a a. A a. A a a a a a a a a a sa a a. Sa a. A a a a. A a a a a a a. A a a a. A a a a. A a a a a a a. Á. Á. A a a a. A a. A a a a a a sa a. A a Á a a a. A a a a s a a a a a. A a a a a. A a a. A a sa sa a a a. A a sa a a. A a a a a a a a a a a. A a a a a a. A a a. A a sa a a. A sa a. A a a a. A a a s s a a. A a a a a. A a a s a a. A a s s a s. A a a s a. A a a a. A a a a a a a. A a
A a a a. A sa a. A a a a a a. S.
Xú Nha Đầu... Đừng Quậy Nữa~!Tác giả: Nghi Sun ViiMọi sự bắt đầu từ cuối triều nhà Thanh... Kinh Thành Trường An vốn nổi tiếng nhất thời đó, được xem là nơi xa hoa, náo nhiệt bậc nhất lúc bấy giờ. Không chỉ có nhà cao cửa rộng, dân chúng ấm no mà còn có nàng công chúa Phương Nghi mới chỉ 13,14 tuổi đã được xem là tiểu mỹ nữ, cầm kì thi họa thuần thục, được hoàng thượng hết mực cưng chiều. Công chúa còn.... ''Hôm nay ta nhất định phải phá bằng được cái cây Hoa Băng đại cổ thụ này! Hừ..'' À mà cũng không hẳn là như vậy..(-_-!!) '' Công chúa! Người đừng trèo lên cái cây cao như vậy! Nguy hiểm lắm a...'' Nó bỏ ngoài tai những lời mà Xuân Nhi-nha hoàn thân cận của mình nhắc... Lại tiếp tục trèo lên phá cho bằng được không thì nó thề là sẽ không xuống dù xảy ra chuyện gì! Nhưng bất chợt một giọng nói làm nó phải bỏ ngay cái ý định như đinh đã đóng cột ở trong đầu: ''Hồng Nhi* à~Con đừng quậy nữa!'' *Hồng Nhi là tên gọi quen của Phương Nghi* Nó phải quay đầu lại rồi vừa run vừa gọi: ''Phụ Hoàng...'' ''Con mau đáp xuống đất cho ta! Chỉ giỏi… ''Thôi ngay cái trò đó đi, Tuấn Khải!!!!!'' Nó đơ cả người, rùng mình...chỉ vội quay đầu sang phía có giọng nói phát ra khi cái tay của gã trùm trường kia còn đang ngáng giữa đôi mắt của nó.Khải trông thấy thì buông đôi ta của mình xuống nhưng ngược lại, hắn nghiêng đầu về một phía, trợn mắt với Phong, bẻ cổ nghe răng rắc:''Chà...chà...Không ngờ cậu cũng hay đi lo chuyện bao đồng quá nhỉ?''''Chẳng qua thấy chuyện bất bình của kẻ tiểu nhân thì ra tay giúp đỡ thôi...Chứ thật ra tôi cũng không mấy quan tâm tới mấy chuyện của cậu đâu...''-Phong đáp''Cái gì??? Cậu bảo ai là kẻ tiểu nhân?''''Chứ chả phải cậu đang bắt nạt cô gái này hay sao? Không phải là trò tiểu nhân chứ là gì''Khải tức mình, ôm chặt nó vào người, lên giọng thách thức:''Đây vốn là nữ nhân của tôi! Không nhất thiết cậu phải xen vào?''Nó ngạc nhiên, trợn tròn hai mắt:Không biết nghĩ thế nào mà ''PHẬP!!!!!!''Lúc sau hắn kêu lên một tiếng, vội đẩy nó ra:''Cô là người hay là cẩu vậy? Năm lần bảy lượt đều muốn ám sát tôi?!''Nó nguýt dài:''Xí! Ta đây thèm vào...Cái loại như ngươi là ta cho đi bổ củi''Học trưởng nhìn nó rồi bất giác mỉm cười, Phong nghĩ thầm:Dằng co một hồi lâu cả ba phía đã thấm mệt, Khải lôi điện thoại ra gọi gia nhân tới đón từ hồi lâu...Chỉ còn mỗi nó và học trưởng...''lộp bộp...lộp bộp'' mưa đổ như trút xuống sân trường vắng hoe, còn có cả gió lạnh và sấm chớp đầy trên trờiPhong bất ngờ ho lên khù khụ:''Khụ...khụ...khụ...''''Coi bộ ngươi bị cảm nặng rồi!''-Nó nhìn ra phía trước nói''Hả''-ngạc nhiên''Lấy 2/3 quả chanh vắt vào nửa chén nước ấm uống, tối về phải làm nóng người trước khi đi ngủ, tuyệt đối không được tắm với nước lạnh, không được hong gió...''''....''-Vẫn còn đang ngạc nhiên''....Đó là cách phụ hoàng...à nhầm...cha ta chăm sóc cho ta lúc ta bị cảm...Ngươi...à...huynh...cứ về làm như thế....sẽ khỏi nhanh thôi''-Nó quay mặt qua cười với Phong" Cô không phải là người của thế giới này phải không?"Aaaaaaaaaaaaaaaaaa a. A. A a a a a Á a. A a a a a a a a a a a Á. A a a Á. A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a. Á. A a a a a a a a a a. A a a. A a. A a a a. A a s a a a a. A a a a a a. A a a a a a a a a. A a a a ấy a a. A a. A a a a a a a a a a sa a a. Sa a. A a a a. A a a a a a a. A a a a. A a a a. A a a a a a a. Á. Á. A a a a. A a. A a a a a a sa a. A a Á a a a. A a a a s a a a a a. A a a a a. A a a. A a sa sa a a a. A a sa a a. A a a a a a a a a a a. A a a a a a. A a a. A a sa a a. A sa a. A a a a. A a a s s a a. A a a a a. A a a s a a. A a s s a s. A a a s a. A a a a. A a a a a a a. A aA a a a. A sa a. A a a a a a. S.