Tác giả:

Ở một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là…

Chương 6

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… Kể từ đó, Murtagh và nàng lúc nào cũng ở bên nhau như hình với bóng. Lúc này, nàng mới biết hắn mới đã làm việc trong vườn hoa đã lâu. Đã lâu, nàng thật sự suy nghĩ rất nhiều về cụm từ này. Lâu sao? Nàng thấy có gì đó thật kì lạ, giống như cái gì đó...phép thuật tạo kí ức trong những cuốn sách cổ. Theo truyền thuyết, loài ma mèo thượng cổ sống trong khu rừng Evelyn thuộc Vương Quốc Chân Mây - vương quốc ma mèo, là những sinh vật duy nhất có khả năng tạo kí ức giả và gây u mê cho người khác. Càng nghĩ nàng càng rối. Nàng nghĩ, không lẽ mình thật sự bị ảnh hưởng bởi lần hoá tà thần thất bại đó nên mới vậy, gặp chuyện gì cũng nghi ngờ rồi suy đoán. Bởi loài ma mèo thượng cổ đã biến mất từ lâu, gần như cùng một lúc với loài rồng. Nhưng suy nghĩ ấy vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng. Một ngày, nàng đã hỏi Murtagh. - Murtagh này! - Nàng nũng nịu.- Gì vậy công chúa? - Murtagh ôn nhu hỏi, giọng nói như có mị lực hút hồn người khác. Tay chàng vẫn nhanh nhảu loại bỏ những chiếc lá úa vàng của các nhánh cây.- Anh không phải tiên đúng không? - Selena thu hết can đảm để hỏi hắn. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng. Nàng nhẹ bặm môi lại.- Nếu là tiên thì sao? Nếu không là tiên thì sao? - Murtagh nhẹ bỏ tay ra khỏi những cành cây, nhẹ nhàng tiến đến chỗ nàng. Ghé sát khuôn mặt hoàn mỹ của mình vào mặt nàng, phà vào mặt nàng hơi thở thơm mùi thảo mộc.Nàng giật mình trước biểu hiện của hắn. Nhưng nàng lại không đủ can đảm để đẩy hắn ra. Nàng thật sự rất sợ, sợ rằng nếu nàng đẩy hắn ra, hắn sẽ bỏ đi, bỏ lại nàng một mình với một thế giới tàn khóc lạnh lẽo. Nàng mở to mắt nhìn hắn, các dây thần kinh của nàng căng như dây đàn, có cảm tưởng những sợi dây ấy sẽ đứt bất kì lúc nào.Ừ thì, nếu biết anh không phải là tiên mà là sinh vật khác thì thế nào chứ? Không lẽ nàng lại báo cho chính quyền biết rằng có một sinh vật "hạ cấp" sống trong cung điện của nàng à? Nàng không thể, hay nói đúng hơn là sống thiếu hắn, người bạn đầu tiên trong cuộc đời nàng. Dù chứa chấp những sinh vật như thế là có tội, có thể bị xử trảm, nhưng thế thì sao? Nàng không sợ! Một người từ cõi chết trở về như nàng còn sợ điều đó sao?

Kể từ đó, Murtagh và nàng lúc nào cũng ở bên nhau như hình với bóng. Lúc này, nàng mới biết hắn mới đã làm việc trong vườn hoa đã lâu. Đã lâu, nàng thật sự suy nghĩ rất nhiều về cụm từ này. Lâu sao? Nàng thấy có gì đó thật kì lạ, giống như cái gì đó...phép thuật tạo kí ức trong những cuốn sách cổ. Theo truyền thuyết, loài ma mèo thượng cổ sống trong khu rừng Evelyn thuộc Vương Quốc Chân Mây - vương quốc ma mèo, là những sinh vật duy nhất có khả năng tạo kí ức giả và gây u mê cho người khác. Càng nghĩ nàng càng rối. Nàng nghĩ, không lẽ mình thật sự bị ảnh hưởng bởi lần hoá tà thần thất bại đó nên mới vậy, gặp chuyện gì cũng nghi ngờ rồi suy đoán. Bởi loài ma mèo thượng cổ đã biến mất từ lâu, gần như cùng một lúc với loài rồng. Nhưng suy nghĩ ấy vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng. Một ngày, nàng đã hỏi Murtagh. - Murtagh này! - Nàng nũng nịu.

- Gì vậy công chúa? - Murtagh ôn nhu hỏi, giọng nói như có mị lực hút hồn người khác. Tay chàng vẫn nhanh nhảu loại bỏ những chiếc lá úa vàng của các nhánh cây.

- Anh không phải tiên đúng không? - Selena thu hết can đảm để hỏi hắn. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng. Nàng nhẹ bặm môi lại.

- Nếu là tiên thì sao? Nếu không là tiên thì sao? - Murtagh nhẹ bỏ tay ra khỏi những cành cây, nhẹ nhàng tiến đến chỗ nàng. Ghé sát khuôn mặt hoàn mỹ của mình vào mặt nàng, phà vào mặt nàng hơi thở thơm mùi thảo mộc.

Nàng giật mình trước biểu hiện của hắn. Nhưng nàng lại không đủ can đảm để đẩy hắn ra. Nàng thật sự rất sợ, sợ rằng nếu nàng đẩy hắn ra, hắn sẽ bỏ đi, bỏ lại nàng một mình với một thế giới tàn khóc lạnh lẽo. Nàng mở to mắt nhìn hắn, các dây thần kinh của nàng căng như dây đàn, có cảm tưởng những sợi dây ấy sẽ đứt bất kì lúc nào.

Ừ thì, nếu biết anh không phải là tiên mà là sinh vật khác thì thế nào chứ? Không lẽ nàng lại báo cho chính quyền biết rằng có một sinh vật "hạ cấp" sống trong cung điện của nàng à? Nàng không thể, hay nói đúng hơn là sống thiếu hắn, người bạn đầu tiên trong cuộc đời nàng. Dù chứa chấp những sinh vật như thế là có tội, có thể bị xử trảm, nhưng thế thì sao? Nàng không sợ! Một người từ cõi chết trở về như nàng còn sợ điều đó sao?

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… Kể từ đó, Murtagh và nàng lúc nào cũng ở bên nhau như hình với bóng. Lúc này, nàng mới biết hắn mới đã làm việc trong vườn hoa đã lâu. Đã lâu, nàng thật sự suy nghĩ rất nhiều về cụm từ này. Lâu sao? Nàng thấy có gì đó thật kì lạ, giống như cái gì đó...phép thuật tạo kí ức trong những cuốn sách cổ. Theo truyền thuyết, loài ma mèo thượng cổ sống trong khu rừng Evelyn thuộc Vương Quốc Chân Mây - vương quốc ma mèo, là những sinh vật duy nhất có khả năng tạo kí ức giả và gây u mê cho người khác. Càng nghĩ nàng càng rối. Nàng nghĩ, không lẽ mình thật sự bị ảnh hưởng bởi lần hoá tà thần thất bại đó nên mới vậy, gặp chuyện gì cũng nghi ngờ rồi suy đoán. Bởi loài ma mèo thượng cổ đã biến mất từ lâu, gần như cùng một lúc với loài rồng. Nhưng suy nghĩ ấy vẫn lẩn quẩn trong đầu nàng. Một ngày, nàng đã hỏi Murtagh. - Murtagh này! - Nàng nũng nịu.- Gì vậy công chúa? - Murtagh ôn nhu hỏi, giọng nói như có mị lực hút hồn người khác. Tay chàng vẫn nhanh nhảu loại bỏ những chiếc lá úa vàng của các nhánh cây.- Anh không phải tiên đúng không? - Selena thu hết can đảm để hỏi hắn. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng. Nàng nhẹ bặm môi lại.- Nếu là tiên thì sao? Nếu không là tiên thì sao? - Murtagh nhẹ bỏ tay ra khỏi những cành cây, nhẹ nhàng tiến đến chỗ nàng. Ghé sát khuôn mặt hoàn mỹ của mình vào mặt nàng, phà vào mặt nàng hơi thở thơm mùi thảo mộc.Nàng giật mình trước biểu hiện của hắn. Nhưng nàng lại không đủ can đảm để đẩy hắn ra. Nàng thật sự rất sợ, sợ rằng nếu nàng đẩy hắn ra, hắn sẽ bỏ đi, bỏ lại nàng một mình với một thế giới tàn khóc lạnh lẽo. Nàng mở to mắt nhìn hắn, các dây thần kinh của nàng căng như dây đàn, có cảm tưởng những sợi dây ấy sẽ đứt bất kì lúc nào.Ừ thì, nếu biết anh không phải là tiên mà là sinh vật khác thì thế nào chứ? Không lẽ nàng lại báo cho chính quyền biết rằng có một sinh vật "hạ cấp" sống trong cung điện của nàng à? Nàng không thể, hay nói đúng hơn là sống thiếu hắn, người bạn đầu tiên trong cuộc đời nàng. Dù chứa chấp những sinh vật như thế là có tội, có thể bị xử trảm, nhưng thế thì sao? Nàng không sợ! Một người từ cõi chết trở về như nàng còn sợ điều đó sao?

Chương 6