Tác giả:

Ở một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là…

Chương 16

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… Hai bên cãi nhau một trận ầm ĩ cho đến khi Hoàng Quân vào. Hoàng Quân là một đứa bạn thân của Mộc Miên. Tuy nhiên, do Hoàng Quân là con trai, nên hai người không thường nói chuyện cùng nhau. Nói đúng hơn là chỉ có Hoàng Quân là luôn giữ khoảng cách với Mộc Miên. Chứ cô nhóc thì cứ vô tư chơi đùa thôi, không để ý gì đến những lời đồn ngớ ngẩn của lũ bạn cùng lớp. Hoàng Quân là tổ trưởng tổ 2.- Ê thằng kia! Chọc con gái nhà người ta hoài! Thấy Mộc Miên hiền rồi làm tới hả? - Hoàng Quân hỏi, giọng khó chịu.- Ai? Ông nói ai là con gái? - Minh Hoàng rõ ràng không hiểu chuyện, còn vui vẻ chọc ghẹo Mộc Miên. - Đây là thằng chứ con gì?- Ông nói ai là thằng hả? - Mộc Miên rít lên, nhào tới đánh lộn với Minh Hoàng. Hoàng Quân nhìn họ với vẻ mặt khó chịu rồi lại bồn cây kiếm chỗ ngồi.Mộc Miên thấy vẻ mặt khó coi ấy của Hoàng Quân. Bèn đi lại ngồi kế bên. Lúc đó, Minh Hoàng cũng đi đâu mất.- Hôm qua về nhà có sao không? - Hoàng Quân hỏi, có chút lo lắng hiện ra trong câu chữ.- Có sao là có sao? - Mộc Miên nghịch tóc, mắt hấp háy ánh cười, hỏi.- Thì cái vụ cả đám lên bàn giám thị đó. Nghe đồn bữa nay sẽ bị viết bảng kiểm điểm cả lớp đó! - Hoàng Quân nói, với kiểu mặt bất cần khiến Mộc Miên ngạc nhiên. Thường thì Hoàng Quân luôn rất lo lắng trước mỗi lần bị phê bình kia mà.- Kệ! Viết thì viết! Sợ gì! - Mộc Miên nói. Khắp trường này ai chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm nay của cô là một bà chằn chứ!- Ừ! Tui cũng không quan tâm mấy! - Hoàng Quân gật gù trước câu nói của Mộc Miên.- Ê Miên! Đố bà đoán được tui ăn gì sáng nay! - Hoàng Quân chuyển sang chủ đề khác.- Cái gì ta? Hmm - Mộc Miên ra vẻ suy nghĩ.- Đố bà đoán ra đó! - Hoàng Quân đắc thắng.- Ông ăn bánh xèo chứ gì! - Mộc Miên chợt vui vẻ phán.- Sao bà biết? - Hoàng Quân lộ rõ vẻ kinh ngạc.- Không nói đâu! - Mộc Miên lè lưỡi chọc Hoàng Quân rồi bỏ đi chỗ khác. Không lẽ ở đó để khai ra mình thấy hắn đang ăn khi đi trên đường?!!

Hai bên cãi nhau một trận ầm ĩ cho đến khi Hoàng Quân vào. Hoàng Quân là một đứa bạn thân của Mộc Miên. Tuy nhiên, do Hoàng Quân là con trai, nên hai người không thường nói chuyện cùng nhau. Nói đúng hơn là chỉ có Hoàng Quân là luôn giữ khoảng cách với Mộc Miên. Chứ cô nhóc thì cứ vô tư chơi đùa thôi, không để ý gì đến những lời đồn ngớ ngẩn của lũ bạn cùng lớp. Hoàng Quân là tổ trưởng tổ 2.

- Ê thằng kia! Chọc con gái nhà người ta hoài! Thấy Mộc Miên hiền rồi làm tới hả? - Hoàng Quân hỏi, giọng khó chịu.

- Ai? Ông nói ai là con gái? - Minh Hoàng rõ ràng không hiểu chuyện, còn vui vẻ chọc ghẹo Mộc Miên. - Đây là thằng chứ con gì?

- Ông nói ai là thằng hả? - Mộc Miên rít lên, nhào tới đánh lộn với Minh Hoàng. Hoàng Quân nhìn họ với vẻ mặt khó chịu rồi lại bồn cây kiếm chỗ ngồi.

Mộc Miên thấy vẻ mặt khó coi ấy của Hoàng Quân. Bèn đi lại ngồi kế bên. Lúc đó, Minh Hoàng cũng đi đâu mất.

- Hôm qua về nhà có sao không? - Hoàng Quân hỏi, có chút lo lắng hiện ra trong câu chữ.

- Có sao là có sao? - Mộc Miên nghịch tóc, mắt hấp háy ánh cười, hỏi.

- Thì cái vụ cả đám lên bàn giám thị đó. Nghe đồn bữa nay sẽ bị viết bảng kiểm điểm cả lớp đó! - Hoàng Quân nói, với kiểu mặt bất cần khiến Mộc Miên ngạc nhiên. Thường thì Hoàng Quân luôn rất lo lắng trước mỗi lần bị phê bình kia mà.

- Kệ! Viết thì viết! Sợ gì! - Mộc Miên nói. Khắp trường này ai chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm nay của cô là một bà chằn chứ!

- Ừ! Tui cũng không quan tâm mấy! - Hoàng Quân gật gù trước câu nói của Mộc Miên.

- Ê Miên! Đố bà đoán được tui ăn gì sáng nay! - Hoàng Quân chuyển sang chủ đề khác.

- Cái gì ta? Hmm - Mộc Miên ra vẻ suy nghĩ.

- Đố bà đoán ra đó! - Hoàng Quân đắc thắng.

- Ông ăn bánh xèo chứ gì! - Mộc Miên chợt vui vẻ phán.

- Sao bà biết? - Hoàng Quân lộ rõ vẻ kinh ngạc.

- Không nói đâu! - Mộc Miên lè lưỡi chọc Hoàng Quân rồi bỏ đi chỗ khác. Không lẽ ở đó để khai ra mình thấy hắn đang ăn khi đi trên đường?!!

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… Hai bên cãi nhau một trận ầm ĩ cho đến khi Hoàng Quân vào. Hoàng Quân là một đứa bạn thân của Mộc Miên. Tuy nhiên, do Hoàng Quân là con trai, nên hai người không thường nói chuyện cùng nhau. Nói đúng hơn là chỉ có Hoàng Quân là luôn giữ khoảng cách với Mộc Miên. Chứ cô nhóc thì cứ vô tư chơi đùa thôi, không để ý gì đến những lời đồn ngớ ngẩn của lũ bạn cùng lớp. Hoàng Quân là tổ trưởng tổ 2.- Ê thằng kia! Chọc con gái nhà người ta hoài! Thấy Mộc Miên hiền rồi làm tới hả? - Hoàng Quân hỏi, giọng khó chịu.- Ai? Ông nói ai là con gái? - Minh Hoàng rõ ràng không hiểu chuyện, còn vui vẻ chọc ghẹo Mộc Miên. - Đây là thằng chứ con gì?- Ông nói ai là thằng hả? - Mộc Miên rít lên, nhào tới đánh lộn với Minh Hoàng. Hoàng Quân nhìn họ với vẻ mặt khó chịu rồi lại bồn cây kiếm chỗ ngồi.Mộc Miên thấy vẻ mặt khó coi ấy của Hoàng Quân. Bèn đi lại ngồi kế bên. Lúc đó, Minh Hoàng cũng đi đâu mất.- Hôm qua về nhà có sao không? - Hoàng Quân hỏi, có chút lo lắng hiện ra trong câu chữ.- Có sao là có sao? - Mộc Miên nghịch tóc, mắt hấp háy ánh cười, hỏi.- Thì cái vụ cả đám lên bàn giám thị đó. Nghe đồn bữa nay sẽ bị viết bảng kiểm điểm cả lớp đó! - Hoàng Quân nói, với kiểu mặt bất cần khiến Mộc Miên ngạc nhiên. Thường thì Hoàng Quân luôn rất lo lắng trước mỗi lần bị phê bình kia mà.- Kệ! Viết thì viết! Sợ gì! - Mộc Miên nói. Khắp trường này ai chẳng biết giáo viên chủ nhiệm năm nay của cô là một bà chằn chứ!- Ừ! Tui cũng không quan tâm mấy! - Hoàng Quân gật gù trước câu nói của Mộc Miên.- Ê Miên! Đố bà đoán được tui ăn gì sáng nay! - Hoàng Quân chuyển sang chủ đề khác.- Cái gì ta? Hmm - Mộc Miên ra vẻ suy nghĩ.- Đố bà đoán ra đó! - Hoàng Quân đắc thắng.- Ông ăn bánh xèo chứ gì! - Mộc Miên chợt vui vẻ phán.- Sao bà biết? - Hoàng Quân lộ rõ vẻ kinh ngạc.- Không nói đâu! - Mộc Miên lè lưỡi chọc Hoàng Quân rồi bỏ đi chỗ khác. Không lẽ ở đó để khai ra mình thấy hắn đang ăn khi đi trên đường?!!

Chương 16