Tác giả:

Ở một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là…

Chương 22

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… - Chào các em! - Cô nói, nhoẻn miệng cười. Một nụ cười "nguy hiểm".Mộc Miên nuốt nước miếng. Thật ra thì ấn tượng của cô nhóc và cô Quyên cũng khá "dễ thương".Đó là lần thực hành sinh học năm ngoái. Trường của Mộc Miên chỉ là một trường nhỏ, nên cơ sở vật chất không đầy đủ là mấy. Nên cả năm chỉ có một đợt thực tập sinh học duy nhất. Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Mộc Miên đụng tay vào cá và ếch. Mộc Miên biết làm hết mọi chuyện trong nhà, trừ việc bếp núc, vì không có ai dạy cho làm. Vì thế, Mộc Miên cũng hơi sợ, cô nhóc nghĩ vậy, vì khi nhìn chúng nó, cô nhóc lại không sợ một tí nào. Mộc Miên là một cô nhóc khá là gan lì, chuyện gì người ta nghĩ cô nhóc không làm được thì cô lại làm được. Còn chuyện người khác nghĩ Mộc Miên làm được thì đa phần nát bét.Kì đó, tuy Mộc Miên chỉ nhận vai mỗ phụ cho ếch, cuối cùng không rõ vì sao mà cô nhóc phải lãnh hết khâu mỗ của hai con vật "đáng sợ" trong mắt của nhóm cô nhóc. Đối với cô nhóc thì đó là một thành tích lẫy lừng, vậy mà cô Quyên lại nói một câu rất dễ thương:- Sát sinh!Nghĩ lại chuyện đó, Mộc Miên thật không nhịn được cười. Cô nhóc thật không hiểu sao một người luôn tỏa khí băng lãnh, mặt thì nghiêm nghiêm đến đáng sợ nhưng lại có thể nói những câu nói dễ thương đến vậy, chắc cô Quyên không đáng sợ như những gì cô thể hiện bên ngoài đâu nhỉ?- Ngồi đi! - Cô nói. Ánh mắt dịu đang nhìn những đứa học trò. Cô đang tìm kiếm một điều gì đó. Một cảm giác thân quen. Chợt lướt mắt qua bàn của lớp trưởng, hình ảnh lưu lại nhất trong tâm trí cô, là một cậu bé với đôi mắt cười.Lúc đó, nếu cô nhìn kĩ hơn nữa, cô sẽ còn ấn tượng với một hình ảnh vui tươi, trong sáng. Bởi lẽ khi ấy, dáng vẻ kia, lại đang tìm cây bút lỡ tay làm rơi dưới đất.

- Chào các em! - Cô nói, nhoẻn miệng cười. Một nụ cười "nguy hiểm".

Mộc Miên nuốt nước miếng. Thật ra thì ấn tượng của cô nhóc và cô Quyên cũng khá "dễ thương".

Đó là lần thực hành sinh học năm ngoái. Trường của Mộc Miên chỉ là một trường nhỏ, nên cơ sở vật chất không đầy đủ là mấy. Nên cả năm chỉ có một đợt thực tập sinh học duy nhất. Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Mộc Miên đụng tay vào cá và ếch. Mộc Miên biết làm hết mọi chuyện trong nhà, trừ việc bếp núc, vì không có ai dạy cho làm. Vì thế, Mộc Miên cũng hơi sợ, cô nhóc nghĩ vậy, vì khi nhìn chúng nó, cô nhóc lại không sợ một tí nào. Mộc Miên là một cô nhóc khá là gan lì, chuyện gì người ta nghĩ cô nhóc không làm được thì cô lại làm được. Còn chuyện người khác nghĩ Mộc Miên làm được thì đa phần nát bét.

Kì đó, tuy Mộc Miên chỉ nhận vai mỗ phụ cho ếch, cuối cùng không rõ vì sao mà cô nhóc phải lãnh hết khâu mỗ của hai con vật "đáng sợ" trong mắt của nhóm cô nhóc. Đối với cô nhóc thì đó là một thành tích lẫy lừng, vậy mà cô Quyên lại nói một câu rất dễ thương:

- Sát sinh!

Nghĩ lại chuyện đó, Mộc Miên thật không nhịn được cười. Cô nhóc thật không hiểu sao một người luôn tỏa khí băng lãnh, mặt thì nghiêm nghiêm đến đáng sợ nhưng lại có thể nói những câu nói dễ thương đến vậy, chắc cô Quyên không đáng sợ như những gì cô thể hiện bên ngoài đâu nhỉ?

- Ngồi đi! - Cô nói. Ánh mắt dịu đang nhìn những đứa học trò. Cô đang tìm kiếm một điều gì đó. Một cảm giác thân quen. Chợt lướt mắt qua bàn của lớp trưởng, hình ảnh lưu lại nhất trong tâm trí cô, là một cậu bé với đôi mắt cười.

Lúc đó, nếu cô nhìn kĩ hơn nữa, cô sẽ còn ấn tượng với một hình ảnh vui tươi, trong sáng. Bởi lẽ khi ấy, dáng vẻ kia, lại đang tìm cây bút lỡ tay làm rơi dưới đất.

Cuộc Chạy Trốn Của Những Kẻ Tội ĐồTác giả: Scarlet KittenTruyện Dị Giới, Truyện Huyền HuyễnỞ một căn phòng hoa lệ, có một cô gái mang vẻ đẹp Á Đông xinh đẹp khó ai sánh bằng. Khuôn mặt tuyệt đẹp kia trông thật băng lãnh và kiêu ngạo biết bao. Làn da nàng trắng như bạch ngọc. Đôi môi son hồng lấp lánh như pha lê dưới ánh đèn sang trọng. Mái tóc đen nhánh dài mượt mà dài đến đầu gối được thắt bím một cách tỉ mỉ, với những bông hoa quý ngắt từ khu vườn phía Đông vương quốc này điểm thêm rực rỡ. Đôi mắt to khép hờ càng khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.Nàng mặc một chiếc áo đầm dài dành cho những ngày dạ hội. Chiếc đầm lộng lẫy như thế này mới có thể xứng đáng với nàng. Nàng ngồi trước gương một cách im lìm. Đôi mắt to tự ngắm mình trong gương. Đôi mắt ấy tự nhiên lại vô hồn biết bao. Đúng vậy, tuy những trang phục xinh đẹp, lớp trang điểm hoàn hảo, nhưng nó vẫn không thể che giấu đi sự khô héo từng giờ từng phút của nàng. Nàng nhìn khuôn mặt mình trong gương. Nàng thật sự rất muốn phá nát nó. Thình lình, nàng úp mặt xuống bàn khóc lên nức nở. Hãy nói với nàng đây không phải là… - Chào các em! - Cô nói, nhoẻn miệng cười. Một nụ cười "nguy hiểm".Mộc Miên nuốt nước miếng. Thật ra thì ấn tượng của cô nhóc và cô Quyên cũng khá "dễ thương".Đó là lần thực hành sinh học năm ngoái. Trường của Mộc Miên chỉ là một trường nhỏ, nên cơ sở vật chất không đầy đủ là mấy. Nên cả năm chỉ có một đợt thực tập sinh học duy nhất. Ngày hôm đó cũng là lần đầu tiên Mộc Miên đụng tay vào cá và ếch. Mộc Miên biết làm hết mọi chuyện trong nhà, trừ việc bếp núc, vì không có ai dạy cho làm. Vì thế, Mộc Miên cũng hơi sợ, cô nhóc nghĩ vậy, vì khi nhìn chúng nó, cô nhóc lại không sợ một tí nào. Mộc Miên là một cô nhóc khá là gan lì, chuyện gì người ta nghĩ cô nhóc không làm được thì cô lại làm được. Còn chuyện người khác nghĩ Mộc Miên làm được thì đa phần nát bét.Kì đó, tuy Mộc Miên chỉ nhận vai mỗ phụ cho ếch, cuối cùng không rõ vì sao mà cô nhóc phải lãnh hết khâu mỗ của hai con vật "đáng sợ" trong mắt của nhóm cô nhóc. Đối với cô nhóc thì đó là một thành tích lẫy lừng, vậy mà cô Quyên lại nói một câu rất dễ thương:- Sát sinh!Nghĩ lại chuyện đó, Mộc Miên thật không nhịn được cười. Cô nhóc thật không hiểu sao một người luôn tỏa khí băng lãnh, mặt thì nghiêm nghiêm đến đáng sợ nhưng lại có thể nói những câu nói dễ thương đến vậy, chắc cô Quyên không đáng sợ như những gì cô thể hiện bên ngoài đâu nhỉ?- Ngồi đi! - Cô nói. Ánh mắt dịu đang nhìn những đứa học trò. Cô đang tìm kiếm một điều gì đó. Một cảm giác thân quen. Chợt lướt mắt qua bàn của lớp trưởng, hình ảnh lưu lại nhất trong tâm trí cô, là một cậu bé với đôi mắt cười.Lúc đó, nếu cô nhìn kĩ hơn nữa, cô sẽ còn ấn tượng với một hình ảnh vui tươi, trong sáng. Bởi lẽ khi ấy, dáng vẻ kia, lại đang tìm cây bút lỡ tay làm rơi dưới đất.

Chương 22