Tác giả:

Tôi tên là Chi Khanh, là một cô học sinh 17 tuổi vô ưu vô lo, ngày ngày đến trường rồi về nhà, cuộc sống cứ tĩnh lặng trôi qua một cách vui vẻ và êm dịu Cho đến một ngày, một sự việc đã diễn ra phá vỡ hết tất cả cuộc sống tĩnh lặng của tôi…… Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngày trời nắng vô cùng đẹp đẽ, ánh nắng chiếu rọi vào những bông hoa đầu tiên của mùa xuân….. Hôm ấy, lớp tôi có một trận đá bóng lớn với 11a6 và đã thắng cuộc. Trong men say chiến thắng, lớp chúng tôi quyết định sử dụng số quỹ lớp còn lại (mặc dù vô ùng ít ỏi) để tổ chức một bữa tiệc trong một Bar có tiếng trong thành phố. Chúng tôi hát hò, vui chơi với nhau một cách vô cùng tự do và sảng khoái. Phi Ảnh, con bạn thân nhất của tôi, cũng là một danh ca của lớp vô cùng tự tin mà nói với chúng tôi rằng: -Tao sẽ hát được 100 điểm- nó quay sang tôi, khẽ hất cằm lên- mày giám cá không??? Máu nóng của tôi xọc lên đầu. Từ bẩm sinh của tôi đã rất thích trò cá cược (mặc dù cho lần nào cũng thua TT-TT) và thường chơi cược rất mạo…

Chương 40: Bắt cóc 2

Em Là Nữ Hoàng Trái Tim AnhTác giả: Hạ ThanhTôi tên là Chi Khanh, là một cô học sinh 17 tuổi vô ưu vô lo, ngày ngày đến trường rồi về nhà, cuộc sống cứ tĩnh lặng trôi qua một cách vui vẻ và êm dịu Cho đến một ngày, một sự việc đã diễn ra phá vỡ hết tất cả cuộc sống tĩnh lặng của tôi…… Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngày trời nắng vô cùng đẹp đẽ, ánh nắng chiếu rọi vào những bông hoa đầu tiên của mùa xuân….. Hôm ấy, lớp tôi có một trận đá bóng lớn với 11a6 và đã thắng cuộc. Trong men say chiến thắng, lớp chúng tôi quyết định sử dụng số quỹ lớp còn lại (mặc dù vô ùng ít ỏi) để tổ chức một bữa tiệc trong một Bar có tiếng trong thành phố. Chúng tôi hát hò, vui chơi với nhau một cách vô cùng tự do và sảng khoái. Phi Ảnh, con bạn thân nhất của tôi, cũng là một danh ca của lớp vô cùng tự tin mà nói với chúng tôi rằng: -Tao sẽ hát được 100 điểm- nó quay sang tôi, khẽ hất cằm lên- mày giám cá không??? Máu nóng của tôi xọc lên đầu. Từ bẩm sinh của tôi đã rất thích trò cá cược (mặc dù cho lần nào cũng thua TT-TT) và thường chơi cược rất mạo… Chết tiệc thật….Khó chịu quá….Khó chịu quá …Hắn đã làm gì tôi thế này, thật quá sơ suất rồi..****Dương đập bàn “Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy con bé??”Chị Amor mới từ Ý bay sang không kiên nhẫn, khẽ xua tay “Mạng lưới của chị đã tỏa đi khắp nơi rồi, em kiên nhẫn thêm chút kiên nhẫn thêm chút”Rồi chị quay sang, khẽ hỏi Ảnh “ Alida, bên em đã có tin tức gì chưa??”Ảnh khẽ lắc đầu, khuông mặt lo lắng “Chưa ạ, em đã cho điều động rất nhiều người nhưng vẫn chưa có tí tin tức nào hết”Dương khẽ đứng dậy “Em ra ngoài tìm kiếm chung với mọi người, ngồi không như thế này em bất an lắm” rồi đẩy cửa ra ngoài. Chị Amor khẽ liếc mắt, Ryan và Dylan vội vã chạy theo. Để cha này ra ngoài một mình bây giờ dễ xảy ra chuyện lắm.****Tôi bước ra khỏi máy bay, bước vội đến bên cạnh chiếc xe được thuộc hạ chuẩn bị sẵn, nhanh chóng phóng đi. Đôi môi không thể nào ngăn được nụ cười. Chi Khanh, rốt cuộc anh cũng tìm thấy em rồi. Lần này anh sẽ bắt em giải thích rõ ràng cho anh mọi thứ, lý do em bỏ đi và lý do em tuyệt tình như vậy.****Tôi mơ màng tỉnh giấc, toàn thân đau nhức đến run rẩy. Những ngón tay tụ máu tím bầm khẽ run lên từng cơn vì lạnh. Tôi khẽ chống vai, cố gắng ngồi thẳng dậy để quan sát xung quanh. Có lẽ tôi đang nằm trong một chiếc xe chở cá đông lạnh vì xung quanh chất khá nhiều thùng xốp màu trắng và có mùi tanh của cá thoang thoảng. Tôi đói, đói vô cùng vì hai ngày nay chưa được miếng nào vào bụng, chỉ uống được tí nước có thuốc mê tối ngày hôm qua. Tôi dùng cằm cố gắng kéo chiếc áo lông lên sát cổ để tránh lạnh nhưng không thể, chỉ có thể kiệt sức mà nằm lại dưới sàn. Lạnh quá….****Tôi dừng xe trước cổng khách sạn, khẽ hé cửa sổ rôi châm một điếu thuốc để hút. Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất khó khăn, đi theo từ Madives đến đây nhưng bây giờ vẫn không có một chút dũng khí nào để đối mặt với cô ấy. Khi gặp được cô ấy, tôi nên phản ứng như thế nào bây giờ?? Mừng rỡ..hay tức giận?? Có lẽ là nên mừng rỡ đi, tôi cười giễu, vì tôi đã là gì của người ta đâu??Tôi khẽ lắc đầu, gặt tàn thuốc vào khay rồi khởi động xe. Thôi vậy, đã biết được nơi cô ấy đang ở thì tối nay kiếm chỗ ngủ chuẩn bị tinh thần rồi sáng mai đến cũng được.Tôi nhấn ga, chạy về phía trước để kiếm chỗ quay đầu xe thì bỗng một chiếc Cadila màu xám bạc bản hạn chế trông khá quen phóng qua. Hình như tôi biết người đi chiếc xe đó, là Rowan, thuộc h* th*n tín của mẹ tôi. Mà quái lạ, sao giờ này cậu ta lại ở đây nhỉ, đáng ra cậu ta nên ở Mexico với mẹ tôi chứ?? Thôi kệ, dù gì cũng không có việc gì làm, tôi cứ đi theo cậu ta vậy, tối rủ cậu ta đi uống rượu.****Tôi được hai người đàn ông lực lưỡng kéo ra khỏi xe, quăng vào một chiếc xe khác một cách không thương tiếc. Muốn đi đến đâu chứ, chẳng lẽ muốn chở thẳng tôi về tổng bộ của Arnol ở Mexico luôn sao???Tôi được tháo băng keo ra khỏi miệng, chúng nhét vào miệng tôi một miếng bánh mì nhỏ bằng bàn tay khiến tôi nghẹn ứ, mém tắc thở, sau đó đổ một chai nước (mà chắc chắn có thuốc mê) vào họng tôi khiến tôi ho sặc sụa. Tôi dần lịm đi, ngã thẳng trên băng ghế sau. Trước khi nhắm mắt, tôi chỉ lờ mờ nhận ra được mình đang nằm trên một chiếc xe cảnh sát khu vực nhỏ rồi ngủ mất.***Chin: Nam chính của chúng ta đã trở lại sau một thới gian dài chìm lỉm, chào mừng anh đã trở lại...."vỗ tay"

Chết tiệc thật….

Khó chịu quá….Khó chịu quá …

Hắn đã làm gì tôi thế này, thật quá sơ suất rồi..

****

Dương đập bàn “Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy con bé??”

Chị Amor mới từ Ý bay sang không kiên nhẫn, khẽ xua tay “Mạng lưới của chị đã tỏa đi khắp nơi rồi, em kiên nhẫn thêm chút kiên nhẫn thêm chút”

Rồi chị quay sang, khẽ hỏi Ảnh “ Alida, bên em đã có tin tức gì chưa??”

Ảnh khẽ lắc đầu, khuông mặt lo lắng “Chưa ạ, em đã cho điều động rất nhiều người nhưng vẫn chưa có tí tin tức nào hết”

Dương khẽ đứng dậy “Em ra ngoài tìm kiếm chung với mọi người, ngồi không như thế này em bất an lắm” rồi đẩy cửa ra ngoài. Chị Amor khẽ liếc mắt, Ryan và Dylan vội vã chạy theo. Để cha này ra ngoài một mình bây giờ dễ xảy ra chuyện lắm.

****

Tôi bước ra khỏi máy bay, bước vội đến bên cạnh chiếc xe được thuộc hạ chuẩn bị sẵn, nhanh chóng phóng đi. Đôi môi không thể nào ngăn được nụ cười. Chi Khanh, rốt cuộc anh cũng tìm thấy em rồi. Lần này anh sẽ bắt em giải thích rõ ràng cho anh mọi thứ, lý do em bỏ đi và lý do em tuyệt tình như vậy.

****

Tôi mơ màng tỉnh giấc, toàn thân đau nhức đến run rẩy. Những ngón tay tụ máu tím bầm khẽ run lên từng cơn vì lạnh. Tôi khẽ chống vai, cố gắng ngồi thẳng dậy để quan sát xung quanh. Có lẽ tôi đang nằm trong một chiếc xe chở cá đông lạnh vì xung quanh chất khá nhiều thùng xốp màu trắng và có mùi tanh của cá thoang thoảng. Tôi đói, đói vô cùng vì hai ngày nay chưa được miếng nào vào bụng, chỉ uống được tí nước có thuốc mê tối ngày hôm qua. Tôi dùng cằm cố gắng kéo chiếc áo lông lên sát cổ để tránh lạnh nhưng không thể, chỉ có thể kiệt sức mà nằm lại dưới sàn. Lạnh quá….

****

Tôi dừng xe trước cổng khách sạn, khẽ hé cửa sổ rôi châm một điếu thuốc để hút. Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất khó khăn, đi theo từ Madives đến đây nhưng bây giờ vẫn không có một chút dũng khí nào để đối mặt với cô ấy. Khi gặp được cô ấy, tôi nên phản ứng như thế nào bây giờ?? Mừng rỡ..hay tức giận?? Có lẽ là nên mừng rỡ đi, tôi cười giễu, vì tôi đã là gì của người ta đâu??

Tôi khẽ lắc đầu, gặt tàn thuốc vào khay rồi khởi động xe. Thôi vậy, đã biết được nơi cô ấy đang ở thì tối nay kiếm chỗ ngủ chuẩn bị tinh thần rồi sáng mai đến cũng được.

Tôi nhấn ga, chạy về phía trước để kiếm chỗ quay đầu xe thì bỗng một chiếc Cadila màu xám bạc bản hạn chế trông khá quen phóng qua. Hình như tôi biết người đi chiếc xe đó, là Rowan, thuộc h* th*n tín của mẹ tôi. Mà quái lạ, sao giờ này cậu ta lại ở đây nhỉ, đáng ra cậu ta nên ở Mexico với mẹ tôi chứ?? Thôi kệ, dù gì cũng không có việc gì làm, tôi cứ đi theo cậu ta vậy, tối rủ cậu ta đi uống rượu.

****

Tôi được hai người đàn ông lực lưỡng kéo ra khỏi xe, quăng vào một chiếc xe khác một cách không thương tiếc. Muốn đi đến đâu chứ, chẳng lẽ muốn chở thẳng tôi về tổng bộ của Arnol ở Mexico luôn sao???

Tôi được tháo băng keo ra khỏi miệng, chúng nhét vào miệng tôi một miếng bánh mì nhỏ bằng bàn tay khiến tôi nghẹn ứ, mém tắc thở, sau đó đổ một chai nước (mà chắc chắn có thuốc mê) vào họng tôi khiến tôi ho sặc sụa. Tôi dần lịm đi, ngã thẳng trên băng ghế sau. Trước khi nhắm mắt, tôi chỉ lờ mờ nhận ra được mình đang nằm trên một chiếc xe cảnh sát khu vực nhỏ rồi ngủ mất.

***

Chin: Nam chính của chúng ta đã trở lại sau một thới gian dài chìm lỉm, chào mừng anh đã trở lại...."vỗ tay"

Em Là Nữ Hoàng Trái Tim AnhTác giả: Hạ ThanhTôi tên là Chi Khanh, là một cô học sinh 17 tuổi vô ưu vô lo, ngày ngày đến trường rồi về nhà, cuộc sống cứ tĩnh lặng trôi qua một cách vui vẻ và êm dịu Cho đến một ngày, một sự việc đã diễn ra phá vỡ hết tất cả cuộc sống tĩnh lặng của tôi…… Tôi còn nhớ, hôm ấy là một ngày trời nắng vô cùng đẹp đẽ, ánh nắng chiếu rọi vào những bông hoa đầu tiên của mùa xuân….. Hôm ấy, lớp tôi có một trận đá bóng lớn với 11a6 và đã thắng cuộc. Trong men say chiến thắng, lớp chúng tôi quyết định sử dụng số quỹ lớp còn lại (mặc dù vô ùng ít ỏi) để tổ chức một bữa tiệc trong một Bar có tiếng trong thành phố. Chúng tôi hát hò, vui chơi với nhau một cách vô cùng tự do và sảng khoái. Phi Ảnh, con bạn thân nhất của tôi, cũng là một danh ca của lớp vô cùng tự tin mà nói với chúng tôi rằng: -Tao sẽ hát được 100 điểm- nó quay sang tôi, khẽ hất cằm lên- mày giám cá không??? Máu nóng của tôi xọc lên đầu. Từ bẩm sinh của tôi đã rất thích trò cá cược (mặc dù cho lần nào cũng thua TT-TT) và thường chơi cược rất mạo… Chết tiệc thật….Khó chịu quá….Khó chịu quá …Hắn đã làm gì tôi thế này, thật quá sơ suất rồi..****Dương đập bàn “Sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tìm thấy con bé??”Chị Amor mới từ Ý bay sang không kiên nhẫn, khẽ xua tay “Mạng lưới của chị đã tỏa đi khắp nơi rồi, em kiên nhẫn thêm chút kiên nhẫn thêm chút”Rồi chị quay sang, khẽ hỏi Ảnh “ Alida, bên em đã có tin tức gì chưa??”Ảnh khẽ lắc đầu, khuông mặt lo lắng “Chưa ạ, em đã cho điều động rất nhiều người nhưng vẫn chưa có tí tin tức nào hết”Dương khẽ đứng dậy “Em ra ngoài tìm kiếm chung với mọi người, ngồi không như thế này em bất an lắm” rồi đẩy cửa ra ngoài. Chị Amor khẽ liếc mắt, Ryan và Dylan vội vã chạy theo. Để cha này ra ngoài một mình bây giờ dễ xảy ra chuyện lắm.****Tôi bước ra khỏi máy bay, bước vội đến bên cạnh chiếc xe được thuộc hạ chuẩn bị sẵn, nhanh chóng phóng đi. Đôi môi không thể nào ngăn được nụ cười. Chi Khanh, rốt cuộc anh cũng tìm thấy em rồi. Lần này anh sẽ bắt em giải thích rõ ràng cho anh mọi thứ, lý do em bỏ đi và lý do em tuyệt tình như vậy.****Tôi mơ màng tỉnh giấc, toàn thân đau nhức đến run rẩy. Những ngón tay tụ máu tím bầm khẽ run lên từng cơn vì lạnh. Tôi khẽ chống vai, cố gắng ngồi thẳng dậy để quan sát xung quanh. Có lẽ tôi đang nằm trong một chiếc xe chở cá đông lạnh vì xung quanh chất khá nhiều thùng xốp màu trắng và có mùi tanh của cá thoang thoảng. Tôi đói, đói vô cùng vì hai ngày nay chưa được miếng nào vào bụng, chỉ uống được tí nước có thuốc mê tối ngày hôm qua. Tôi dùng cằm cố gắng kéo chiếc áo lông lên sát cổ để tránh lạnh nhưng không thể, chỉ có thể kiệt sức mà nằm lại dưới sàn. Lạnh quá….****Tôi dừng xe trước cổng khách sạn, khẽ hé cửa sổ rôi châm một điếu thuốc để hút. Tôi đã tìm kiếm cô ấy rất khó khăn, đi theo từ Madives đến đây nhưng bây giờ vẫn không có một chút dũng khí nào để đối mặt với cô ấy. Khi gặp được cô ấy, tôi nên phản ứng như thế nào bây giờ?? Mừng rỡ..hay tức giận?? Có lẽ là nên mừng rỡ đi, tôi cười giễu, vì tôi đã là gì của người ta đâu??Tôi khẽ lắc đầu, gặt tàn thuốc vào khay rồi khởi động xe. Thôi vậy, đã biết được nơi cô ấy đang ở thì tối nay kiếm chỗ ngủ chuẩn bị tinh thần rồi sáng mai đến cũng được.Tôi nhấn ga, chạy về phía trước để kiếm chỗ quay đầu xe thì bỗng một chiếc Cadila màu xám bạc bản hạn chế trông khá quen phóng qua. Hình như tôi biết người đi chiếc xe đó, là Rowan, thuộc h* th*n tín của mẹ tôi. Mà quái lạ, sao giờ này cậu ta lại ở đây nhỉ, đáng ra cậu ta nên ở Mexico với mẹ tôi chứ?? Thôi kệ, dù gì cũng không có việc gì làm, tôi cứ đi theo cậu ta vậy, tối rủ cậu ta đi uống rượu.****Tôi được hai người đàn ông lực lưỡng kéo ra khỏi xe, quăng vào một chiếc xe khác một cách không thương tiếc. Muốn đi đến đâu chứ, chẳng lẽ muốn chở thẳng tôi về tổng bộ của Arnol ở Mexico luôn sao???Tôi được tháo băng keo ra khỏi miệng, chúng nhét vào miệng tôi một miếng bánh mì nhỏ bằng bàn tay khiến tôi nghẹn ứ, mém tắc thở, sau đó đổ một chai nước (mà chắc chắn có thuốc mê) vào họng tôi khiến tôi ho sặc sụa. Tôi dần lịm đi, ngã thẳng trên băng ghế sau. Trước khi nhắm mắt, tôi chỉ lờ mờ nhận ra được mình đang nằm trên một chiếc xe cảnh sát khu vực nhỏ rồi ngủ mất.***Chin: Nam chính của chúng ta đã trở lại sau một thới gian dài chìm lỉm, chào mừng anh đã trở lại...."vỗ tay"

Chương 40: Bắt cóc 2