Tại sân bay quốc tế Phố Đông - Thượng Hải, một cô gái đang từ từ chậm dãi kéo chiếc Vali màu hồng phấn ra cửa sân bay, đôi mắt hai mí to tròn nhưng không thể dấu được sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài đang khẩn trương tìm người đón mình, lão Trương vội chạy đến bên cô cung kính chào “ Tiểu thư, mừng cô về nước” Ánh Nguyệt hơi giật mình nhưng rất nhanh sau đó cô ôm chằm lấy lão Trương, miệng không ngừng nghỉ: Trương gia gia, cháu nhớ ông nhiều lắm, ông có nhớ cháu không?” “ Cha mẹ cháu đâu rồi, sao họ không ra đón cháu nhỉ” Lão Trương nhìn cô, thấy cô cao hơn nhiều, mới ngày nào còn bé xíu mà nay đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp, ông cười hiền đáp:“ Ông bà chủ đang đợi tiểu thư ở nhà đó, hôm nay đích thân bà chủ xuống bếp, ơi chủ phải phụ giúp bà chủ nhặt rau nên không ra đón cháu được“. Cô nghĩ đến cảnh baba nhặt rau mà không nhịn được cười, sau đó cô nhanh chóng cũng lão Trương lên chiếc Roll-royce nhanh chóng về nhà. Ngôi nhà của cô nằm trên khu vực đắc địa nhất chốn…
Chương 3: Bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ (tiếp)
Tình Yêu Của Anh Là Món Quà Lớn Nhất Mà Thượng Đế Ban Cho EmTác giả: Bách Lý Nhược ÂnTại sân bay quốc tế Phố Đông - Thượng Hải, một cô gái đang từ từ chậm dãi kéo chiếc Vali màu hồng phấn ra cửa sân bay, đôi mắt hai mí to tròn nhưng không thể dấu được sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài đang khẩn trương tìm người đón mình, lão Trương vội chạy đến bên cô cung kính chào “ Tiểu thư, mừng cô về nước” Ánh Nguyệt hơi giật mình nhưng rất nhanh sau đó cô ôm chằm lấy lão Trương, miệng không ngừng nghỉ: Trương gia gia, cháu nhớ ông nhiều lắm, ông có nhớ cháu không?” “ Cha mẹ cháu đâu rồi, sao họ không ra đón cháu nhỉ” Lão Trương nhìn cô, thấy cô cao hơn nhiều, mới ngày nào còn bé xíu mà nay đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp, ông cười hiền đáp:“ Ông bà chủ đang đợi tiểu thư ở nhà đó, hôm nay đích thân bà chủ xuống bếp, ơi chủ phải phụ giúp bà chủ nhặt rau nên không ra đón cháu được“. Cô nghĩ đến cảnh baba nhặt rau mà không nhịn được cười, sau đó cô nhanh chóng cũng lão Trương lên chiếc Roll-royce nhanh chóng về nhà. Ngôi nhà của cô nằm trên khu vực đắc địa nhất chốn… Cô đâu biết rằng trong lúc đọc truyện, cô đã thu hút được ánh nhìn của một người nào đó. Lãnh Phong vừa nhìn, tay lắc lắc ly rượu vang tựa như một đế vương, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy tính một điều gì đó.------------------1 tiếng sau-----------------------------Ông Nam Cung Lâm lên chúc mừng sinh nhật con gái và Diễm Diễm cùng lên để cắt bánh sinh nhật và nhận quà tặng. Cô rất ấn tượng với một món quà được bọc trông rất giản dị, nhưng nó lại gợi cho cô nhớ đến thời gian khi cô ở nước ngoài, cách bọc đặc biệt, cùng với cách gấp nơ rất độc đáo. Bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi:- Bà cô, nhớ tôi khôngCô quay phắt lại, cười tươi, hét lên: " Liên Kiệt, ông về nước rồi sao, welcome...welcome". Thì ra đó là Lý Liên Kiệt, một ngừoi đồng hương, một người bạn rất thân của cô ở Anh, và Liên Kiệt cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quá trình học tập"Cô đâu biết rằng những hành động thân mật của cô với chàng trai Liên Kiệt đã làm người nào đó nhíu mày, khuôn mặt đen lại. Lãnh Phong đứng dậy khỏi ghế với phong thái đầy tao nhã cùng trợ lí của anh đi cùng anh ra chỗ của chủ tịch Nam Cung. Lãnh Phong quay sang nhìn Diễm Diễm rồi cất lời- Em 15 tuổi đúng không nhỉ? Chúc mừng sinh nhật em rồi gọi Cao Vân (trợ lí của anh) mang đến một hộp quà khá tinh xảoDiễm Diễm trả lời cho có lệ: " Cảm ơn anh" rồi mau chóng chạy ra chỗ khác. Cô nghĩ rằng đó là một sự lựa chọn sáng suốt vì nhìn ngừoi đàn ông này quá nguy hiểm----------Sau khi chúc mừng sinh nhật cô, Lãnh Phong bước ra về, ông Nam Cung Lâm thấy thế vội chạy theo tiễn vị khách quý này, hi vọng anh không bị phật lòng.Lãnh Phong bước lên chiếc xe sang trọng của mình, khuôn mặt như đang tính toán điều gì đó, khoé miệng nhếch nhếch. Cao Vân như hiểu ý anh, dò hỏi: "Lão đại, có cần nói thẳng với chủ tịch Nam Cung không ạ"Lãnh Phong khoát tay, giọng lạnh lùng: "Cái gì thuộc về ta thì sẽ vĩnh viễn thuộc về Lãnh Phong này"
Cô đâu biết rằng trong lúc đọc truyện, cô đã thu hút được ánh nhìn của một người nào đó. Lãnh Phong vừa nhìn, tay lắc lắc ly rượu vang tựa như một đế vương, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy tính một điều gì đó.
------------------1 tiếng sau-----------------------------
Ông Nam Cung Lâm lên chúc mừng sinh nhật con gái và Diễm Diễm cùng lên để cắt bánh sinh nhật và nhận quà tặng. Cô rất ấn tượng với một món quà được bọc trông rất giản dị, nhưng nó lại gợi cho cô nhớ đến thời gian khi cô ở nước ngoài, cách bọc đặc biệt, cùng với cách gấp nơ rất độc đáo. Bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi:
- Bà cô, nhớ tôi không
Cô quay phắt lại, cười tươi, hét lên: " Liên Kiệt, ông về nước rồi sao, welcome...welcome". Thì ra đó là Lý Liên Kiệt, một ngừoi đồng hương, một người bạn rất thân của cô ở Anh, và Liên Kiệt cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quá trình học tập"
Cô đâu biết rằng những hành động thân mật của cô với chàng trai Liên Kiệt đã làm người nào đó nhíu mày, khuôn mặt đen lại. Lãnh Phong đứng dậy khỏi ghế với phong thái đầy tao nhã cùng trợ lí của anh đi cùng anh ra chỗ của chủ tịch Nam Cung. Lãnh Phong quay sang nhìn Diễm Diễm rồi cất lời
- Em 15 tuổi đúng không nhỉ? Chúc mừng sinh nhật em rồi gọi Cao Vân (trợ lí của anh) mang đến một hộp quà khá tinh xảo
Diễm Diễm trả lời cho có lệ: " Cảm ơn anh" rồi mau chóng chạy ra chỗ khác. Cô nghĩ rằng đó là một sự lựa chọn sáng suốt vì nhìn ngừoi đàn ông này quá nguy hiểm
----------
Sau khi chúc mừng sinh nhật cô, Lãnh Phong bước ra về, ông Nam Cung Lâm thấy thế vội chạy theo tiễn vị khách quý này, hi vọng anh không bị phật lòng.
Lãnh Phong bước lên chiếc xe sang trọng của mình, khuôn mặt như đang tính toán điều gì đó, khoé miệng nhếch nhếch. Cao Vân như hiểu ý anh, dò hỏi: "Lão đại, có cần nói thẳng với chủ tịch Nam Cung không ạ"
Lãnh Phong khoát tay, giọng lạnh lùng: "Cái gì thuộc về ta thì sẽ vĩnh viễn thuộc về Lãnh Phong này"
Tình Yêu Của Anh Là Món Quà Lớn Nhất Mà Thượng Đế Ban Cho EmTác giả: Bách Lý Nhược ÂnTại sân bay quốc tế Phố Đông - Thượng Hải, một cô gái đang từ từ chậm dãi kéo chiếc Vali màu hồng phấn ra cửa sân bay, đôi mắt hai mí to tròn nhưng không thể dấu được sự mệt mỏi sau một chuyến bay dài đang khẩn trương tìm người đón mình, lão Trương vội chạy đến bên cô cung kính chào “ Tiểu thư, mừng cô về nước” Ánh Nguyệt hơi giật mình nhưng rất nhanh sau đó cô ôm chằm lấy lão Trương, miệng không ngừng nghỉ: Trương gia gia, cháu nhớ ông nhiều lắm, ông có nhớ cháu không?” “ Cha mẹ cháu đâu rồi, sao họ không ra đón cháu nhỉ” Lão Trương nhìn cô, thấy cô cao hơn nhiều, mới ngày nào còn bé xíu mà nay đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng, xinh đẹp, ông cười hiền đáp:“ Ông bà chủ đang đợi tiểu thư ở nhà đó, hôm nay đích thân bà chủ xuống bếp, ơi chủ phải phụ giúp bà chủ nhặt rau nên không ra đón cháu được“. Cô nghĩ đến cảnh baba nhặt rau mà không nhịn được cười, sau đó cô nhanh chóng cũng lão Trương lên chiếc Roll-royce nhanh chóng về nhà. Ngôi nhà của cô nằm trên khu vực đắc địa nhất chốn… Cô đâu biết rằng trong lúc đọc truyện, cô đã thu hút được ánh nhìn của một người nào đó. Lãnh Phong vừa nhìn, tay lắc lắc ly rượu vang tựa như một đế vương, khuôn mặt trầm ngâm như đang suy tính một điều gì đó.------------------1 tiếng sau-----------------------------Ông Nam Cung Lâm lên chúc mừng sinh nhật con gái và Diễm Diễm cùng lên để cắt bánh sinh nhật và nhận quà tặng. Cô rất ấn tượng với một món quà được bọc trông rất giản dị, nhưng nó lại gợi cho cô nhớ đến thời gian khi cô ở nước ngoài, cách bọc đặc biệt, cùng với cách gấp nơ rất độc đáo. Bỗng cô nghe thấy một tiếng gọi:- Bà cô, nhớ tôi khôngCô quay phắt lại, cười tươi, hét lên: " Liên Kiệt, ông về nước rồi sao, welcome...welcome". Thì ra đó là Lý Liên Kiệt, một ngừoi đồng hương, một người bạn rất thân của cô ở Anh, và Liên Kiệt cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều trong quá trình học tập"Cô đâu biết rằng những hành động thân mật của cô với chàng trai Liên Kiệt đã làm người nào đó nhíu mày, khuôn mặt đen lại. Lãnh Phong đứng dậy khỏi ghế với phong thái đầy tao nhã cùng trợ lí của anh đi cùng anh ra chỗ của chủ tịch Nam Cung. Lãnh Phong quay sang nhìn Diễm Diễm rồi cất lời- Em 15 tuổi đúng không nhỉ? Chúc mừng sinh nhật em rồi gọi Cao Vân (trợ lí của anh) mang đến một hộp quà khá tinh xảoDiễm Diễm trả lời cho có lệ: " Cảm ơn anh" rồi mau chóng chạy ra chỗ khác. Cô nghĩ rằng đó là một sự lựa chọn sáng suốt vì nhìn ngừoi đàn ông này quá nguy hiểm----------Sau khi chúc mừng sinh nhật cô, Lãnh Phong bước ra về, ông Nam Cung Lâm thấy thế vội chạy theo tiễn vị khách quý này, hi vọng anh không bị phật lòng.Lãnh Phong bước lên chiếc xe sang trọng của mình, khuôn mặt như đang tính toán điều gì đó, khoé miệng nhếch nhếch. Cao Vân như hiểu ý anh, dò hỏi: "Lão đại, có cần nói thẳng với chủ tịch Nam Cung không ạ"Lãnh Phong khoát tay, giọng lạnh lùng: "Cái gì thuộc về ta thì sẽ vĩnh viễn thuộc về Lãnh Phong này"