“Bốp“... “Bốp“... Từng âm thanh đáng sợ, kinh dị và ghê rợn, vang lên, xé tan đi sự yên tĩnh của bầu trời buổi xế tà. -Con cẩu khốn nạn! Mày đừng có nghĩ mày là con của hiệu trưởng thì tao sẽ nhịn! Mày tưởng mày là trùm, mày là đầu gấu ở cái trường giàu có toàn bọn tiểu thư, công tử bột này mà tao sẽ tha cho mày hay sao? Đụng vào tao là mày xui rồi con ạ! Haha! Đáng đời đi con!! Từng tiếng chửi th* t*c, hung hãn, như muốn rạch tai người nghe. Sau mỗi câu chửi lại là một cú đánh như trời giáng hạ xuống người hắn. Tuy hắn khoẻ thật đấy, nhưng cũng là người, cũng biết cảm thấy đau chứ! - Mày nghĩ mày to con hơn tao là ngon sao? – Hắn mỉm cười khinh bỉ, lấy tay quệt vội vệt máu vẫn đang không ngừng rỉ ra nơi khoé miệng. Chống tay xuống đất, hắn gượng đứng dậy, lảo đảo bước về phía tên to con đang trố mắt ngạc nhiên. Từng bước, từng bước một, hắn dường như kéo lê đôi chân không còn chút sinh khí tiến tới làm tên to con hoảng sợ lùi lại vài bước, lúng túng trước đôi mắt lai xanh hằn lên tia…
Chương 14: Hôn ước và sự phản đối
Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!Tác giả: Đan Du Minh“Bốp“... “Bốp“... Từng âm thanh đáng sợ, kinh dị và ghê rợn, vang lên, xé tan đi sự yên tĩnh của bầu trời buổi xế tà. -Con cẩu khốn nạn! Mày đừng có nghĩ mày là con của hiệu trưởng thì tao sẽ nhịn! Mày tưởng mày là trùm, mày là đầu gấu ở cái trường giàu có toàn bọn tiểu thư, công tử bột này mà tao sẽ tha cho mày hay sao? Đụng vào tao là mày xui rồi con ạ! Haha! Đáng đời đi con!! Từng tiếng chửi th* t*c, hung hãn, như muốn rạch tai người nghe. Sau mỗi câu chửi lại là một cú đánh như trời giáng hạ xuống người hắn. Tuy hắn khoẻ thật đấy, nhưng cũng là người, cũng biết cảm thấy đau chứ! - Mày nghĩ mày to con hơn tao là ngon sao? – Hắn mỉm cười khinh bỉ, lấy tay quệt vội vệt máu vẫn đang không ngừng rỉ ra nơi khoé miệng. Chống tay xuống đất, hắn gượng đứng dậy, lảo đảo bước về phía tên to con đang trố mắt ngạc nhiên. Từng bước, từng bước một, hắn dường như kéo lê đôi chân không còn chút sinh khí tiến tới làm tên to con hoảng sợ lùi lại vài bước, lúng túng trước đôi mắt lai xanh hằn lên tia… Nó đang ngồi mơ màng thì hắn bước từ trong nhà ra.-Con xong rồi đây!- Hắn cười toả nắng làm nó ngớ người.Hắn mặc 1 bộ Âu phục cùng với áo sơ mi trắng. Mái tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt xanh ấm áp mà quyến rũ...Hmm... Nó ngẫm nghĩ 1 lúc..Giống mấy người làm đa cấp..?! =.=(Yu: Cô không thể lãng mạn hơn chút sao??Y Linh: Kệ tui! Tên đáng ghét đó thì có gì đẹp chứ??Hàn Dương: Em không khen tôi được 1 câu sao TvT)***Hắn, sáng nay là 1 con người khác- ma mị, lạnh lùng...Hắn, trưa nay cũng là 1 con người khác- kiêu ngạo, bồng bột, nóng tính...Chính hắn, bây giờ, trước mặt cô lại là 1 con người khác nữa...Điên cả cái đầu.-Chúng ta đi thôi!- ÔNg Mạc cười.***2 chiếc xe hơi đỗ trước cửa 1 nhà hàng Âu cao cấp và sang trọng. Gia đình nó và hắn bước xuống.Người trong nhà hàng ngưỡng mộ thậm chí là e sợ trước vẻ quyền quý của 2 gia đình.Mấy cô gái trong đây mắt dường như hoá trái tim khi thấy hắn. Còn các chàng trai thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp dễ thương mà quyến rũ của nó.Bọn họ ngồi xuống 1 chỗ ở ngay giữa nhà hàng, những ánh mắt như đổ dồn về họ. Ông bà Mạc và ông bà Lam bắt đầu gọi món. Nó và anh thì chăm chú vào cái điện thoại, còn hắn thì nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.”-Con không quen cậu ta!”Nhận thấy ánh mắt của hắn, nó bực mình:-Trong này ngột ngạt quá, con xin phép ra ngoài hóng gió 1 chút.- Nó đứng dậy.-Con cứ đi đi- Ông Lam cười.-Có cần anh đi cùng không?-Không sao đâu ạ!- Nó cười. Mồ hôi vã ra trên khuôn mặt xinh đẹp mặc dù bây giờ đang là tháng 2, thời tiết khá mát mẻ.Nói rồi nó bước ra ngoài.”Ơ.., đây chẳng phải cơ hội để giải thích với cô ta sao..?”-Con xin phép, con cũng ra ngoài 1 chút!- Hắn bật dậy, chạy theo nó.Bóng hắn khuất dần, ông Mạc mới bắt đầu lên tiếng:-Tôi hy vọng 2 đứa có thể hợp nhau!-Chuyện hôn ước...- Bà Lam ngập ngừng.- Tôi nghĩ chưa nên cho chúng nó biết.-Hôn ước đã có từ khi chúng nó còn trứng nước cơ mà! 2 gia đình ta lúc đó đã giúp nhau rất nhiều nhỉ!- Ông Lam tiếp lời.-Tôi cũng nghĩ chưa nên nói. Để 2 đứa phát triển tình cảm tự nhiên sẽ tốt hơn.- Bà Mạc cười.-Dù sao thì hôn ước cũng sẽ được thực hiện thôi mà!- Ông Lam hiền hậu.Bỗng,...”RẦM!!!“. Bàn ăn rung chuyển.-KHÔNG ĐƯỢC!!!-Vũ Hoàng...?!***Yu: Chương này có vẻ hơi chán nhỉ... Nhưng Yu sẽ cố viết phần tiếp hay hơnMong các bạn ủng hộ ~^^~
Nó đang ngồi mơ màng thì hắn bước từ trong nhà ra.
-Con xong rồi đây!- Hắn cười toả nắng làm nó ngớ người.
Hắn mặc 1 bộ Âu phục cùng với áo sơ mi trắng. Mái tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt xanh ấm áp mà quyến rũ...
Hmm... Nó ngẫm nghĩ 1 lúc..
Giống mấy người làm đa cấp..?! =.=
(Yu: Cô không thể lãng mạn hơn chút sao??
Y Linh: Kệ tui! Tên đáng ghét đó thì có gì đẹp chứ??
Hàn Dương: Em không khen tôi được 1 câu sao TvT)
***
Hắn, sáng nay là 1 con người khác- ma mị, lạnh lùng...
Hắn, trưa nay cũng là 1 con người khác- kiêu ngạo, bồng bột, nóng tính...
Chính hắn, bây giờ, trước mặt cô lại là 1 con người khác nữa...
Điên cả cái đầu.
-Chúng ta đi thôi!- ÔNg Mạc cười.
***
2 chiếc xe hơi đỗ trước cửa 1 nhà hàng Âu cao cấp và sang trọng. Gia đình nó và hắn bước xuống.
Người trong nhà hàng ngưỡng mộ thậm chí là e sợ trước vẻ quyền quý của 2 gia đình.
Mấy cô gái trong đây mắt dường như hoá trái tim khi thấy hắn. Còn các chàng trai thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp dễ thương mà quyến rũ của nó.
Bọn họ ngồi xuống 1 chỗ ở ngay giữa nhà hàng, những ánh mắt như đổ dồn về
họ. Ông bà Mạc và ông bà Lam bắt đầu gọi món. Nó và anh thì chăm chú vào cái điện thoại, còn hắn thì nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.
”-Con không quen cậu ta!”
Nhận thấy ánh mắt của hắn, nó bực mình:
-Trong này ngột ngạt quá, con xin phép ra ngoài hóng gió 1 chút.- Nó đứng dậy.
-Con cứ đi đi- Ông Lam cười.
-Có cần anh đi cùng không?
-Không sao đâu ạ!- Nó cười. Mồ hôi vã ra trên khuôn mặt xinh đẹp mặc dù bây giờ đang là tháng 2, thời tiết khá mát mẻ.
Nói rồi nó bước ra ngoài.
”Ơ.., đây chẳng phải cơ hội để giải thích với cô ta sao..?”
-Con xin phép, con cũng ra ngoài 1 chút!- Hắn bật dậy, chạy theo nó.
Bóng hắn khuất dần, ông Mạc mới bắt đầu lên tiếng:
-Tôi hy vọng 2 đứa có thể hợp nhau!
-Chuyện hôn ước...- Bà Lam ngập ngừng.- Tôi nghĩ chưa nên cho chúng nó biết.
-Hôn ước đã có từ khi chúng nó còn trứng nước cơ mà! 2 gia đình ta lúc đó đã giúp nhau rất nhiều nhỉ!- Ông Lam tiếp lời.
-Tôi cũng nghĩ chưa nên nói. Để 2 đứa phát triển tình cảm tự nhiên sẽ tốt hơn.- Bà Mạc cười.
-Dù sao thì hôn ước cũng sẽ được thực hiện thôi mà!- Ông Lam hiền hậu.
Bỗng,...
”RẦM!!!“. Bàn ăn rung chuyển.
-KHÔNG ĐƯỢC!!!
-Vũ Hoàng...?!
***
Yu: Chương này có vẻ hơi chán nhỉ... Nhưng Yu sẽ cố viết phần tiếp hay hơn
Mong các bạn ủng hộ ~^^~
Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!Tác giả: Đan Du Minh“Bốp“... “Bốp“... Từng âm thanh đáng sợ, kinh dị và ghê rợn, vang lên, xé tan đi sự yên tĩnh của bầu trời buổi xế tà. -Con cẩu khốn nạn! Mày đừng có nghĩ mày là con của hiệu trưởng thì tao sẽ nhịn! Mày tưởng mày là trùm, mày là đầu gấu ở cái trường giàu có toàn bọn tiểu thư, công tử bột này mà tao sẽ tha cho mày hay sao? Đụng vào tao là mày xui rồi con ạ! Haha! Đáng đời đi con!! Từng tiếng chửi th* t*c, hung hãn, như muốn rạch tai người nghe. Sau mỗi câu chửi lại là một cú đánh như trời giáng hạ xuống người hắn. Tuy hắn khoẻ thật đấy, nhưng cũng là người, cũng biết cảm thấy đau chứ! - Mày nghĩ mày to con hơn tao là ngon sao? – Hắn mỉm cười khinh bỉ, lấy tay quệt vội vệt máu vẫn đang không ngừng rỉ ra nơi khoé miệng. Chống tay xuống đất, hắn gượng đứng dậy, lảo đảo bước về phía tên to con đang trố mắt ngạc nhiên. Từng bước, từng bước một, hắn dường như kéo lê đôi chân không còn chút sinh khí tiến tới làm tên to con hoảng sợ lùi lại vài bước, lúng túng trước đôi mắt lai xanh hằn lên tia… Nó đang ngồi mơ màng thì hắn bước từ trong nhà ra.-Con xong rồi đây!- Hắn cười toả nắng làm nó ngớ người.Hắn mặc 1 bộ Âu phục cùng với áo sơ mi trắng. Mái tóc vàng tung bay trong gió, đôi mắt xanh ấm áp mà quyến rũ...Hmm... Nó ngẫm nghĩ 1 lúc..Giống mấy người làm đa cấp..?! =.=(Yu: Cô không thể lãng mạn hơn chút sao??Y Linh: Kệ tui! Tên đáng ghét đó thì có gì đẹp chứ??Hàn Dương: Em không khen tôi được 1 câu sao TvT)***Hắn, sáng nay là 1 con người khác- ma mị, lạnh lùng...Hắn, trưa nay cũng là 1 con người khác- kiêu ngạo, bồng bột, nóng tính...Chính hắn, bây giờ, trước mặt cô lại là 1 con người khác nữa...Điên cả cái đầu.-Chúng ta đi thôi!- ÔNg Mạc cười.***2 chiếc xe hơi đỗ trước cửa 1 nhà hàng Âu cao cấp và sang trọng. Gia đình nó và hắn bước xuống.Người trong nhà hàng ngưỡng mộ thậm chí là e sợ trước vẻ quyền quý của 2 gia đình.Mấy cô gái trong đây mắt dường như hoá trái tim khi thấy hắn. Còn các chàng trai thì ngẩn ngơ trước vẻ đẹp dễ thương mà quyến rũ của nó.Bọn họ ngồi xuống 1 chỗ ở ngay giữa nhà hàng, những ánh mắt như đổ dồn về họ. Ông bà Mạc và ông bà Lam bắt đầu gọi món. Nó và anh thì chăm chú vào cái điện thoại, còn hắn thì nhìn nó với ánh mắt khó hiểu.”-Con không quen cậu ta!”Nhận thấy ánh mắt của hắn, nó bực mình:-Trong này ngột ngạt quá, con xin phép ra ngoài hóng gió 1 chút.- Nó đứng dậy.-Con cứ đi đi- Ông Lam cười.-Có cần anh đi cùng không?-Không sao đâu ạ!- Nó cười. Mồ hôi vã ra trên khuôn mặt xinh đẹp mặc dù bây giờ đang là tháng 2, thời tiết khá mát mẻ.Nói rồi nó bước ra ngoài.”Ơ.., đây chẳng phải cơ hội để giải thích với cô ta sao..?”-Con xin phép, con cũng ra ngoài 1 chút!- Hắn bật dậy, chạy theo nó.Bóng hắn khuất dần, ông Mạc mới bắt đầu lên tiếng:-Tôi hy vọng 2 đứa có thể hợp nhau!-Chuyện hôn ước...- Bà Lam ngập ngừng.- Tôi nghĩ chưa nên cho chúng nó biết.-Hôn ước đã có từ khi chúng nó còn trứng nước cơ mà! 2 gia đình ta lúc đó đã giúp nhau rất nhiều nhỉ!- Ông Lam tiếp lời.-Tôi cũng nghĩ chưa nên nói. Để 2 đứa phát triển tình cảm tự nhiên sẽ tốt hơn.- Bà Mạc cười.-Dù sao thì hôn ước cũng sẽ được thực hiện thôi mà!- Ông Lam hiền hậu.Bỗng,...”RẦM!!!“. Bàn ăn rung chuyển.-KHÔNG ĐƯỢC!!!-Vũ Hoàng...?!***Yu: Chương này có vẻ hơi chán nhỉ... Nhưng Yu sẽ cố viết phần tiếp hay hơnMong các bạn ủng hộ ~^^~