Tác giả:

Xin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như…

Chương 7: Tôi ghét cậu!

Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất TríTác giả: Miu KunXin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như… _Bùm! Tiếng súng báo hiệu vang lên.Ngay lập tức tôi và Trọng Phi dồn lực rồi phóng tít mù._Zà hú!!!!!Cố lên!Cố lên!Mọi người hò reo cổ vũ.Hiện tại tôi và Trọng Phi đã đi được nửa chặng đường,cả hai chúng tôi đều dốc hết sức chạy về đích._Thêm chút nữa!.....Thêm một chút nữa thôi!....Tôi thều thào.Sắp đến đích,tôi cố chạy hết sức,dường như ông trời thương tôi hay sao ý?!Tôi...Tôi thắng rồi.....Tôi thực sự đã thắng rồi!......._Tốt quá______Tôi đưa mắt nhìn những tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người dành cho mình rồi ngã khuỵu.Tôi cứ thế lịm đi,máu đã thấm đẫm chiếc giày trắng.Cơ thể tôi dường như ko còn nghe lời nữa......._Tiểu Vãn?!Tiểu vãn?!Ai đó,ai đó đang gọi tôi?!Sao thân quen đến vậy?........................................_Đây...là đâu vậy?Tôi từ từ mở mắt thều thào rồi ngồi dậy._Phòng y tế!Bỗng có một giọng nói cất lên,tôi nghe mà thấy quen quen vội dụi mắt ngước lên nhìn._Trọng Phi?!Tôi thốt lên._Tốt!May ra còn nhận ra tôi,cứ tưởng cô mất trí rồi chứ?!Trọng Phi đưa tay gí đầu tôi càm ràm._Ăn nói cho hẳn hoi!Tôi hất tay hắn ra cáu._Cô muốn thắng tôi đến vậy sao?!Trọng Phi khép mắt nói._Đúng!Thì sao?!Tôi ko thể thua một tên như cậu!Tôi khoanh tay kênh kiệu nói._Tốt!Nhưng đổi lại cô ko thể đi trong 3 tuần,vui chưa?!Trọng Phi cười phì chỉ tay vào cái chân của tôi._Tôi ra sao ko cần cậu lo!À mà từ nãy đến giờ cậu gọi tôi là gì?Tôi bĩu môi,chợt nhận ra điều gì đó sai sai,tôi hỏi._Ô hay!Cô là con gái ko gọi là"Cô"thì gọi là gì?!Trọng Phi bất ngờ trước câu hỏi của tôi cười nói._Hả?!Tôi sốc.CÁI GIỀ!!!!!!!!!!!!!!Đừng...Đừng nói với tôi là hắn biết tôi là con gái rồi nhá?!!!!Nhưng...Nhưng tối hôm qua rõ ràng là hắn ko nhận ra tôi mà?!Sao...Sao có thể......_Ê sao zợ?Trọng Phi đẩy nhẹ vai tôi hỏi._Cậu...Cậu biết tôi là con gái từ khi nào?Tôi run run._Bữa tiệc tối qua!Trọng Phi tươi tắn nói.Vậy là những gì tôi lo sợ đã thành sự thật rồi!Hắn biết,hắn biết mà còn ra vẻ ngu ngơ ko thấy gì!Được lắm!hắn dám choi tôi một vố!_BIẾT SAO KO NÓI HẢ?!Tôi tóm lấy cổ áo hắn gầm lên trong tức giận._Thích lúc nào nói lúc ý!Cô cấm được tôi à?Trọng Phi thản nhiên nói._Hừ hừ....Thích thì nói chứ gì?được,cậu muốn nói cho ai biết thì tùy cậu,dù sao tôi cũng biết chắc chắn bí mật này của tôi sẽ ko giữ được lâu kể từ khi tôi gặp cậu.Cậu chỉ toàn mang những rắc rối vớ vẩn và xúi quẩy đến cho tôi thôi!TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!Tôi nhắm tịt mắt quát ầm lên.Tôi đang làm gì vậy?!Tại sao...Tại sao tôi lại cư xử như một đứa con nít vậy?!Tôi ko thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa rồi!

_Bùm! Tiếng súng báo hiệu vang lên.

Ngay lập tức tôi và Trọng Phi dồn lực rồi phóng tít mù.

_Zà hú!!!!!Cố lên!Cố lên!

Mọi người hò reo cổ vũ.

Hiện tại tôi và Trọng Phi đã đi được nửa chặng đường,cả hai chúng tôi đều dốc hết sức chạy về đích.

_Thêm chút nữa!.....Thêm một chút nữa thôi!....

Tôi thều thào.

Sắp đến đích,tôi cố chạy hết sức,dường như ông trời thương tôi hay sao ý?!Tôi...Tôi thắng rồi.....Tôi thực sự đã thắng rồi!.......

_Tốt quá______

Tôi đưa mắt nhìn những tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người dành cho mình rồi ngã khuỵu.Tôi cứ thế lịm đi,máu đã thấm đẫm chiếc giày trắng.Cơ thể tôi dường như ko còn nghe lời nữa.......

_Tiểu Vãn?!Tiểu vãn?!

Ai đó,ai đó đang gọi tôi?!Sao thân quen đến vậy?

........................................

_Đây...là đâu vậy?

Tôi từ từ mở mắt thều thào rồi ngồi dậy.

_Phòng y tế!

Bỗng có một giọng nói cất lên,tôi nghe mà thấy quen quen vội dụi mắt ngước lên nhìn.

_Trọng Phi?!

Tôi thốt lên.

_Tốt!May ra còn nhận ra tôi,cứ tưởng cô mất trí rồi chứ?!

Trọng Phi đưa tay gí đầu tôi càm ràm.

_Ăn nói cho hẳn hoi!

Tôi hất tay hắn ra cáu.

_Cô muốn thắng tôi đến vậy sao?!

Trọng Phi khép mắt nói.

_Đúng!Thì sao?!Tôi ko thể thua một tên như cậu!

Tôi khoanh tay kênh kiệu nói.

_Tốt!Nhưng đổi lại cô ko thể đi trong 3 tuần,vui chưa?!

Trọng Phi cười phì chỉ tay vào cái chân của tôi.

_Tôi ra sao ko cần cậu lo!À mà từ nãy đến giờ cậu gọi tôi là gì?

Tôi bĩu môi,chợt nhận ra điều gì đó sai sai,tôi hỏi.

_Ô hay!Cô là con gái ko gọi là"Cô"thì gọi là gì?!

Trọng Phi bất ngờ trước câu hỏi của tôi cười nói.

_Hả?!

Tôi sốc.

CÁI GIỀ!!!!!!!!!!!!!!Đừng...Đừng nói với tôi là hắn biết tôi là con gái rồi nhá?!!!!Nhưng...Nhưng tối hôm qua rõ ràng là hắn ko nhận ra tôi mà?!Sao...Sao có thể......

_Ê sao zợ?

Trọng Phi đẩy nhẹ vai tôi hỏi.

_Cậu...Cậu biết tôi là con gái từ khi nào?

Tôi run run.

_Bữa tiệc tối qua!

Trọng Phi tươi tắn nói.

Vậy là những gì tôi lo sợ đã thành sự thật rồi!Hắn biết,hắn biết mà còn ra vẻ ngu ngơ ko thấy gì!Được lắm!hắn dám choi tôi một vố!

_BIẾT SAO KO NÓI HẢ?!

Tôi tóm lấy cổ áo hắn gầm lên trong tức giận.

_Thích lúc nào nói lúc ý!Cô cấm được tôi à?

Trọng Phi thản nhiên nói.

_Hừ hừ....Thích thì nói chứ gì?được,cậu muốn nói cho ai biết thì tùy cậu,dù sao tôi cũng biết chắc chắn bí mật này của tôi sẽ ko giữ được lâu kể từ khi tôi gặp cậu.Cậu chỉ toàn mang những rắc rối vớ vẩn và xúi quẩy đến cho tôi thôi!TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!

Tôi nhắm tịt mắt quát ầm lên.Tôi đang làm gì vậy?!Tại sao...Tại sao tôi lại cư xử như một đứa con nít vậy?!Tôi ko thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa rồi!

Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất TríTác giả: Miu KunXin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như… _Bùm! Tiếng súng báo hiệu vang lên.Ngay lập tức tôi và Trọng Phi dồn lực rồi phóng tít mù._Zà hú!!!!!Cố lên!Cố lên!Mọi người hò reo cổ vũ.Hiện tại tôi và Trọng Phi đã đi được nửa chặng đường,cả hai chúng tôi đều dốc hết sức chạy về đích._Thêm chút nữa!.....Thêm một chút nữa thôi!....Tôi thều thào.Sắp đến đích,tôi cố chạy hết sức,dường như ông trời thương tôi hay sao ý?!Tôi...Tôi thắng rồi.....Tôi thực sự đã thắng rồi!......._Tốt quá______Tôi đưa mắt nhìn những tràng pháo tay nồng nhiệt của mọi người dành cho mình rồi ngã khuỵu.Tôi cứ thế lịm đi,máu đã thấm đẫm chiếc giày trắng.Cơ thể tôi dường như ko còn nghe lời nữa......._Tiểu Vãn?!Tiểu vãn?!Ai đó,ai đó đang gọi tôi?!Sao thân quen đến vậy?........................................_Đây...là đâu vậy?Tôi từ từ mở mắt thều thào rồi ngồi dậy._Phòng y tế!Bỗng có một giọng nói cất lên,tôi nghe mà thấy quen quen vội dụi mắt ngước lên nhìn._Trọng Phi?!Tôi thốt lên._Tốt!May ra còn nhận ra tôi,cứ tưởng cô mất trí rồi chứ?!Trọng Phi đưa tay gí đầu tôi càm ràm._Ăn nói cho hẳn hoi!Tôi hất tay hắn ra cáu._Cô muốn thắng tôi đến vậy sao?!Trọng Phi khép mắt nói._Đúng!Thì sao?!Tôi ko thể thua một tên như cậu!Tôi khoanh tay kênh kiệu nói._Tốt!Nhưng đổi lại cô ko thể đi trong 3 tuần,vui chưa?!Trọng Phi cười phì chỉ tay vào cái chân của tôi._Tôi ra sao ko cần cậu lo!À mà từ nãy đến giờ cậu gọi tôi là gì?Tôi bĩu môi,chợt nhận ra điều gì đó sai sai,tôi hỏi._Ô hay!Cô là con gái ko gọi là"Cô"thì gọi là gì?!Trọng Phi bất ngờ trước câu hỏi của tôi cười nói._Hả?!Tôi sốc.CÁI GIỀ!!!!!!!!!!!!!!Đừng...Đừng nói với tôi là hắn biết tôi là con gái rồi nhá?!!!!Nhưng...Nhưng tối hôm qua rõ ràng là hắn ko nhận ra tôi mà?!Sao...Sao có thể......_Ê sao zợ?Trọng Phi đẩy nhẹ vai tôi hỏi._Cậu...Cậu biết tôi là con gái từ khi nào?Tôi run run._Bữa tiệc tối qua!Trọng Phi tươi tắn nói.Vậy là những gì tôi lo sợ đã thành sự thật rồi!Hắn biết,hắn biết mà còn ra vẻ ngu ngơ ko thấy gì!Được lắm!hắn dám choi tôi một vố!_BIẾT SAO KO NÓI HẢ?!Tôi tóm lấy cổ áo hắn gầm lên trong tức giận._Thích lúc nào nói lúc ý!Cô cấm được tôi à?Trọng Phi thản nhiên nói._Hừ hừ....Thích thì nói chứ gì?được,cậu muốn nói cho ai biết thì tùy cậu,dù sao tôi cũng biết chắc chắn bí mật này của tôi sẽ ko giữ được lâu kể từ khi tôi gặp cậu.Cậu chỉ toàn mang những rắc rối vớ vẩn và xúi quẩy đến cho tôi thôi!TÔI GHÉT CẬU!!!!!!!!!!!Tôi nhắm tịt mắt quát ầm lên.Tôi đang làm gì vậy?!Tại sao...Tại sao tôi lại cư xử như một đứa con nít vậy?!Tôi ko thể hiểu nổi chính bản thân mình nữa rồi!

Chương 7: Tôi ghét cậu!