Xin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như…
Chương 13: Những kí ức mơ hồ. Tên anh là... Trọng Phi
Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất TríTác giả: Miu KunXin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như… _Có thật là vào đây ko?Trọng Phi nhẹ hỏi._Ơ...Ờ....Tôi ngây người rồi quay sang trả lời.Công nhận là cái nhà ma này trông ghê quá,đến tôi còn sởn gai ốc nói gì đến Trọng Phi._Thế thì vào thôi!Trọng Phi cười hớn hở rồi nhấc bổng tôi lên,bắt đầu bước vào thế giới âm u đáng sợ.“E he...Được lắm.......Nhận tiện vào đây tìm cách tống khứ ngươi đi.Sau đó ta phải trốn đi chơi một mình mới được!”Tôi cười nhảm nghĩ._woái!Trông ghê thí mồ!Tôi giật mình ôm chặt lấy Trọng Phi hét toáng lên.Tự nhiên có con dê đẫm máu được thả xuống trước mặt tôi,làm tôi giật cả mình....À mà khoan!Tôi đẻ năm con dê nhá!Chớ đưa dê ra trước mắt tôi kẻo tôi đánh sập tiệm nhá!Ôi,đồng loại đáng thương........_Sợ thế kia mà còn đòi làm đấng nam nhi à?Thôi quay về giới tính đi!Trọng Phi nhìn tôi nói mỉa._Ai...Ai bảo tôi sợ!Chẳng qua là tôi đang mải suy nghĩ,tự nhiên nó rơi xuống làm tôi giật mình chứ bộ!Tôi buông tay ra khỏi người Trọng Phi cãi lí._Thế à?Thế đang nghĩ gì mà trời phạt thế?Hay lại đang âm mưu làm gì tôi hả?Trọng Phi đưa con mắt dò hỏi nhìn tôi._Làm...Làm gì có!Tôi chối.“Dóc tổ!Sao hắn biết hay zậy!Hay hắn gắn máy đọc suy nghĩ vào người mình nhỉ?Thời đại này mà đã có loại máy như thế à?”Tôi nghĩ rồi vẹo vọ quanh người lục tìm cái máy.(Miu kun:Một phút ngây thơ.......:))))))_Ê làm gì đấy?!Đi thôi!Trọng Phi quay lại nhìn tôi phàn nàn._Ờ......Tôi kập kiễng chạy theo...................................................................................._Nè!_Gì?_Cô có thấy chán ko?_Có!_Có thấy đói ko?_Có!_Vậy thì đi mua gì ăn đi!_Ko!_............_............_Có...đi...ko?_Có!_Tốt!_Hừ!Tên đáng ghét!Đôi co dài dòng một hồi mới chịu phun ra câu cần nói,người ta ko đi thì phun ra câu ko để nói!Tên xấu xa!À mà khoan...Nhân lúc này trốn đi....là ok nhỉ.....AAAAAAAAAAAAAA!Sao hôm nay ngu zữ zậy trời!Lúc được giải thoát thì chả nhận ra,lúc nhận ra thì cứ chúi vào giọ!Ngu!Ngu!Ngu quá đi!Thôi chuồn lẹ!_ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tôi hớn hở nghĩ rồi tung tăng nhưng bỗng có một tiếng nổ lớn làm tôi ngã chúi._Cháy!Cháy to rồi!ĐOÀNG!ĐOÀNG!ĐOÀNG!Ngay sau đó là những tiếng sợ hãi thất thanh đi kèm với những tiếng nổ lớn hơn.Mọi người chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi.Tôi đưa tay bịt kín tai,trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng hỗn độn.Cái...Cái gì vậy?!......Cái gì đang hiện lên trong đầu tôi vậy?”Mau chạy đi!”,“Không kịp nữa rồi!”,“BỐ MẸ!!!!!“.Tiếng la đó là của tôi sao?!Những hình ảnh này là gì vậy?!Sao nó cứ hiện đi hiện lại trong đầu tôi?!Đau quá!Những bóng người mờ ảo chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi,những tiếng nổ,tiếng la hét quen thuộc không ngừng lặp lại.”Đừng lo!Anh sẽ bảo vệ em!“.Ai vậy?!Ai đang nói với tôi vậy?!Giọng nói thật quen thuộc....”Nắm lấy tay anh,anh sẽ đưa em đi!“.Tôi cố vươn tay đến con người ngày càng mờ ảo:“Muốn cứu tôi sao?!Hơ.....Đừng đi...Đừng đi mà......_TRỌNG PHI!!!!!!!!!
_Có thật là vào đây ko?
Trọng Phi nhẹ hỏi.
_Ơ...Ờ....
Tôi ngây người rồi quay sang trả lời.Công nhận là cái nhà ma này trông ghê quá,đến tôi còn sởn gai ốc nói gì đến Trọng Phi.
_Thế thì vào thôi!
Trọng Phi cười hớn hở rồi nhấc bổng tôi lên,bắt đầu bước vào thế giới âm u đáng sợ.
“E he...Được lắm.......Nhận tiện vào đây tìm cách tống khứ ngươi đi.Sau đó ta phải trốn đi chơi một mình mới được!”Tôi cười nhảm nghĩ.
_woái!Trông ghê thí mồ!
Tôi giật mình ôm chặt lấy Trọng Phi hét toáng lên.Tự nhiên có con dê đẫm máu được thả xuống trước mặt tôi,làm tôi giật cả mình....À mà khoan!Tôi đẻ năm con dê nhá!Chớ đưa dê ra trước mắt tôi kẻo tôi đánh sập tiệm nhá!Ôi,đồng loại đáng thương........
_Sợ thế kia mà còn đòi làm đấng nam nhi à?Thôi quay về giới tính đi!
Trọng Phi nhìn tôi nói mỉa.
_Ai...Ai bảo tôi sợ!Chẳng qua là tôi đang mải suy nghĩ,tự nhiên nó rơi xuống làm tôi giật mình chứ bộ!
Tôi buông tay ra khỏi người Trọng Phi cãi lí.
_Thế à?Thế đang nghĩ gì mà trời phạt thế?Hay lại đang âm mưu làm gì tôi hả?
Trọng Phi đưa con mắt dò hỏi nhìn tôi.
_Làm...Làm gì có!
Tôi chối.
“Dóc tổ!Sao hắn biết hay zậy!Hay hắn gắn máy đọc suy nghĩ vào người mình nhỉ?Thời đại này mà đã có loại máy như thế à?”Tôi nghĩ rồi vẹo vọ quanh người lục tìm cái máy.
(Miu kun:Một phút ngây thơ.......:))))))
_Ê làm gì đấy?!Đi thôi!
Trọng Phi quay lại nhìn tôi phàn nàn.
_Ờ......
Tôi kập kiễng chạy theo.
...................................................................................
_Nè!
_Gì?
_Cô có thấy chán ko?
_Có!
_Có thấy đói ko?
_Có!
_Vậy thì đi mua gì ăn đi!
_Ko!
_............
_............
_Có...đi...ko?
_Có!
_Tốt!
_Hừ!Tên đáng ghét!Đôi co dài dòng một hồi mới chịu phun ra câu cần nói,người ta ko đi thì phun ra câu ko để nói!Tên xấu xa!À mà khoan...Nhân lúc này trốn đi....là ok nhỉ.....AAAAAAAAAAAAAA!Sao hôm nay ngu zữ zậy trời!Lúc được giải thoát thì chả nhận ra,lúc nhận ra thì cứ chúi vào giọ!Ngu!Ngu!Ngu quá đi!Thôi chuồn lẹ!
_ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi hớn hở nghĩ rồi tung tăng nhưng bỗng có một tiếng nổ lớn làm tôi ngã chúi.
_Cháy!Cháy to rồi!ĐOÀNG!ĐOÀNG!ĐOÀNG!
Ngay sau đó là những tiếng sợ hãi thất thanh đi kèm với những tiếng nổ lớn hơn.
Mọi người chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi.Tôi đưa tay bịt kín tai,trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng hỗn độn.Cái...Cái gì vậy?!......Cái gì đang hiện lên trong đầu tôi vậy?”Mau chạy đi!”,“Không kịp nữa rồi!”,“BỐ MẸ!!!!!“.Tiếng la đó là của tôi sao?!Những hình ảnh này là gì vậy?!Sao nó cứ hiện đi hiện lại trong đầu tôi?!Đau quá!Những bóng người mờ ảo chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi,những tiếng nổ,tiếng la hét quen thuộc không ngừng lặp lại.”Đừng lo!Anh sẽ bảo vệ em!“.Ai vậy?!Ai đang nói với tôi vậy?!Giọng nói thật quen thuộc....”Nắm lấy tay anh,anh sẽ đưa em đi!“.Tôi cố vươn tay đến con người ngày càng mờ ảo:“Muốn cứu tôi sao?!Hơ.....Đừng đi...Đừng đi mà......
_TRỌNG PHI!!!!!!!!!
Anh Yêu Em, Cô Ngốc Mất TríTác giả: Miu KunXin chào!Tôi là Phong Luyến Vãn.Năm nay tôi 17 tuổi,là học sinh năm hai của trường THPT Phúc Thái,giữ chức vụ hội trưởng hội học sinh.Tôi là một học sinh vô cùng gương mẫu của trường.Tôi luôn lỗ lực cố gắng học tập để tương lai trở thành người có ích cho xã hội và báo hiếu cho bố mẹ - người đã có công dưỡng dục tôi. _Tiểu Vãn!Cho tớ với! Bỗng có ai đó gọi tôi. _ Tiểu Trân? Tôi quay lại. *Bát Như Trân(17t):học giỏi,vui tính,là con gái nhà giàu, là bạn thân của tôi. _Dạo này sao rồi? Tiểu Trân hỏi tôi. _Hàizzzzz!Càng ngày càng khó chịu,nếu tiếp tục ép bản thân quá mức tớ e sẽ không chịu nổi! Tôi thở dài than ôi. _Thế càng tốt chứ sao?!Cậu là con gái mà,cứ giả trai thế ko ổn chút nào,kết thúc sớm đi! Tiểu Trân thúc giục tôi. _Kết thúc là kết thúc thế nào?!Đây là giấc mơ cả đời của tớ.Nhờ giả trai mà tớ mới được giữ chức vụ quan trọng trong trường,chứ là con gái thì mơ cũng chả được,tại ở trường này phân biệt nam nữ nên tớ mới phải giả trai,một người tài năng như tớ ko thể chui rúc như… _Có thật là vào đây ko?Trọng Phi nhẹ hỏi._Ơ...Ờ....Tôi ngây người rồi quay sang trả lời.Công nhận là cái nhà ma này trông ghê quá,đến tôi còn sởn gai ốc nói gì đến Trọng Phi._Thế thì vào thôi!Trọng Phi cười hớn hở rồi nhấc bổng tôi lên,bắt đầu bước vào thế giới âm u đáng sợ.“E he...Được lắm.......Nhận tiện vào đây tìm cách tống khứ ngươi đi.Sau đó ta phải trốn đi chơi một mình mới được!”Tôi cười nhảm nghĩ._woái!Trông ghê thí mồ!Tôi giật mình ôm chặt lấy Trọng Phi hét toáng lên.Tự nhiên có con dê đẫm máu được thả xuống trước mặt tôi,làm tôi giật cả mình....À mà khoan!Tôi đẻ năm con dê nhá!Chớ đưa dê ra trước mắt tôi kẻo tôi đánh sập tiệm nhá!Ôi,đồng loại đáng thương........_Sợ thế kia mà còn đòi làm đấng nam nhi à?Thôi quay về giới tính đi!Trọng Phi nhìn tôi nói mỉa._Ai...Ai bảo tôi sợ!Chẳng qua là tôi đang mải suy nghĩ,tự nhiên nó rơi xuống làm tôi giật mình chứ bộ!Tôi buông tay ra khỏi người Trọng Phi cãi lí._Thế à?Thế đang nghĩ gì mà trời phạt thế?Hay lại đang âm mưu làm gì tôi hả?Trọng Phi đưa con mắt dò hỏi nhìn tôi._Làm...Làm gì có!Tôi chối.“Dóc tổ!Sao hắn biết hay zậy!Hay hắn gắn máy đọc suy nghĩ vào người mình nhỉ?Thời đại này mà đã có loại máy như thế à?”Tôi nghĩ rồi vẹo vọ quanh người lục tìm cái máy.(Miu kun:Một phút ngây thơ.......:))))))_Ê làm gì đấy?!Đi thôi!Trọng Phi quay lại nhìn tôi phàn nàn._Ờ......Tôi kập kiễng chạy theo...................................................................................._Nè!_Gì?_Cô có thấy chán ko?_Có!_Có thấy đói ko?_Có!_Vậy thì đi mua gì ăn đi!_Ko!_............_............_Có...đi...ko?_Có!_Tốt!_Hừ!Tên đáng ghét!Đôi co dài dòng một hồi mới chịu phun ra câu cần nói,người ta ko đi thì phun ra câu ko để nói!Tên xấu xa!À mà khoan...Nhân lúc này trốn đi....là ok nhỉ.....AAAAAAAAAAAAAA!Sao hôm nay ngu zữ zậy trời!Lúc được giải thoát thì chả nhận ra,lúc nhận ra thì cứ chúi vào giọ!Ngu!Ngu!Ngu quá đi!Thôi chuồn lẹ!_ĐOÀNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Tôi hớn hở nghĩ rồi tung tăng nhưng bỗng có một tiếng nổ lớn làm tôi ngã chúi._Cháy!Cháy to rồi!ĐOÀNG!ĐOÀNG!ĐOÀNG!Ngay sau đó là những tiếng sợ hãi thất thanh đi kèm với những tiếng nổ lớn hơn.Mọi người chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi.Tôi đưa tay bịt kín tai,trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng hỗn độn.Cái...Cái gì vậy?!......Cái gì đang hiện lên trong đầu tôi vậy?”Mau chạy đi!”,“Không kịp nữa rồi!”,“BỐ MẸ!!!!!“.Tiếng la đó là của tôi sao?!Những hình ảnh này là gì vậy?!Sao nó cứ hiện đi hiện lại trong đầu tôi?!Đau quá!Những bóng người mờ ảo chạy toán loạn,khói bao trùm khắp nơi,những tiếng nổ,tiếng la hét quen thuộc không ngừng lặp lại.”Đừng lo!Anh sẽ bảo vệ em!“.Ai vậy?!Ai đang nói với tôi vậy?!Giọng nói thật quen thuộc....”Nắm lấy tay anh,anh sẽ đưa em đi!“.Tôi cố vươn tay đến con người ngày càng mờ ảo:“Muốn cứu tôi sao?!Hơ.....Đừng đi...Đừng đi mà......_TRỌNG PHI!!!!!!!!!