Tác giả:

- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông…

Chương 2: Gặp lại oan gia

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… Ngẩng đầu lên và.... suýt chút nữa cô ngã nhào khỏi ghế -A.n.h.... anh Quang TrườngTrời ạ..ai thế này người hay quỷ vậy. Trước mắt cô là một người đàn ông rất đẹp trai cao khoảng 1m73 có làn da trắng và ngũ quan tinh sảo, đôi mắt anh sâu hút khiến mọi vật xung quanh như đắm chìm vào nóThấy cô ngơ ngác như vậy anh tiến lại ngồi, nhếch môi bỡn cợt-Sao nhìn thấy anh mà như thấy ma vậy? Đẹp trai quá chứ gì- Đâu có, em không thấy ma...Mỉm cười đáp trả nhưng cô đột ngột dừng lại,nụ cười trên môi cũng tắt ngấm-..... mà là thấy quỷ dạ xoa”😡😡Anh - Phương Quang Trường anh trai của nhỏ Tuệ Nhi đồng thời cũng là “oan gia ngõ hẹp” của cô. Nói là oan gia bởi vì cô và anh hễ gặp nhau ở đâu là đấu võ mồm ở đó,nếu không đấu ắt hôm ấy trời sẽ bão to....Ra nước ngoài sống được hơn 2 năm, lí do rất to lớn đó là vì trốn hàng trăm cuộc hẹn xem mắt từ bà Phương - mẹ của anh. Anh là con cháu của một dòng họ lớn, cái vấn đề sinh con nối dõi tông đường vô cùng quan trọng, anh lại là độc tôn cho nên không thoát khỏi sự thúc giục này. Hai năm cũng là khoảng thời gian anh học xong đại học nhưng cho dù mẹ anh có gọi như thế nào đi nữa anh cũng nhất quyết không về. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện lù lù ở đây ai mà không ngạc nhiên cho được...- Xì.. anh đây mà là quỷ thì em cũng là diêm vương- Vậy cho diêm vương hỏi quỷ về lúc nào mà không đến diện kiến ta hả?- Tại hạ vừa về nước, chưa có cơ hội đến diện kiến diêm vương đại nhân ạCùng với lời nói anh chắp tay cúi đầu thiếu điều quỳ xuống là giống hệt quan thời phong kiến rồi-Miễn lễ.... vậy quà của ta đâu- Thôi.. em thương cho cái thân phận hẩm hiu này của anh đi.. đừng đòi quà của anh nữa- Xí, em thương anh thì ai thương em – cô làm bộ lắc đầu nói - nhìn bộ dạng này của anh chắc là lại bị bác Liên lôi về lấy vợ chứ gìAnh nghe cô nói xong giả bộ ngạc nhiên-em đúng là diêm vương rồi,cái gì cũng biết- Quá khen, quá khen - cô lắc đầu miệng cười toe toét - Mà kể cũng lạ, anh năm nay cũng 27 tuổi rồi, ít ỏi gì nữa đâu mà không lấy vợ sinh con đi.... - đang nói đột nhiên cô dừng lại quay 175° về phía Quang Trường khiến anh giật nảy mình- Làm gì mà đang nói lại thôi..- Anh à.. anh nói thật đi hay là anh có vấn đề... – cô ngập ngừng làm anh sốt ruột chết đi được- Có gì thì em cứ nói đi... anh có vấn đề gìThấy anh ngây thơ vẫn không hiểu, cô hít một hơi thật sâu rồi nói- Anh có vấn đề về... sinh lí à?1s.2s.3s 4s... là một khoảng im lặng hoàn toàn sau câu nói của cô. Anh nhìn cô bằng con mắt nảy lửa>- HOÀNG LAN HI. em nói thế là có ý gì, anh đây là men chính công đấy %%%” - một giọng nói không hề nhỏ vang lên khiến các y tá quay đầu lại nhìn anh với con mắt như nhìn người điên- âyza... anh làm gì mà hét to thế bộ muốn làm Idol hả - cô vừa ngoáy tai vừa khó chịu nói- Em đừng thấy anh hiền mà bắt nạt - Quang Trường gằn từng tiếng biểu hiện sự tức đến tột độ trong khi cô vẫn duy trì vẻ mặt “ gì mà căng”

Ngẩng đầu lên và.... suýt chút nữa cô ngã nhào khỏi ghế -A.n.h.... anh Quang Trường

Trời ạ..ai thế này người hay quỷ vậy. Trước mắt cô là một người đàn ông rất đẹp trai cao khoảng 1m73 có làn da trắng và ngũ quan tinh sảo, đôi mắt anh sâu hút khiến mọi vật xung quanh như đắm chìm vào nó

Thấy cô ngơ ngác như vậy anh tiến lại ngồi, nhếch môi bỡn cợt

-Sao nhìn thấy anh mà như thấy ma vậy? Đẹp trai quá chứ gì

- Đâu có, em không thấy ma...

Mỉm cười đáp trả nhưng cô đột ngột dừng lại,nụ cười trên môi cũng tắt ngấm

-..... mà là thấy quỷ dạ xoa”😡😡

Anh - Phương Quang Trường anh trai của nhỏ Tuệ Nhi đồng thời cũng là “oan gia ngõ hẹp” của cô. Nói là oan gia bởi vì cô và anh hễ gặp nhau ở đâu là đấu võ mồm ở đó,nếu không đấu ắt hôm ấy trời sẽ bão to....Ra nước ngoài sống được hơn 2 năm, lí do rất to lớn đó là vì trốn hàng trăm cuộc hẹn xem mắt từ bà Phương - mẹ của anh. Anh là con cháu của một dòng họ lớn, cái vấn đề sinh con nối dõi tông đường vô cùng quan trọng, anh lại là độc tôn cho nên không thoát khỏi sự thúc giục này. Hai năm cũng là khoảng thời gian anh học xong đại học nhưng cho dù mẹ anh có gọi như thế nào đi nữa anh cũng nhất quyết không về. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện lù lù ở đây ai mà không ngạc nhiên cho được...

- Xì.. anh đây mà là quỷ thì em cũng là diêm vương

- Vậy cho diêm vương hỏi quỷ về lúc nào mà không đến diện kiến ta hả?

- Tại hạ vừa về nước, chưa có cơ hội đến diện kiến diêm vương đại nhân ạ

Cùng với lời nói anh chắp tay cúi đầu thiếu điều quỳ xuống là giống hệt quan thời phong kiến rồi

-Miễn lễ.... vậy quà của ta đâu

- Thôi.. em thương cho cái thân phận hẩm hiu này của anh đi.. đừng đòi quà của anh nữa

- Xí, em thương anh thì ai thương em – cô làm bộ lắc đầu nói - nhìn bộ dạng này của anh chắc là lại bị bác Liên lôi về lấy vợ chứ gì

Anh nghe cô nói xong giả bộ ngạc nhiên-

em đúng là diêm vương rồi,cái gì cũng biết

- Quá khen, quá khen - cô lắc đầu miệng cười toe toét - Mà kể cũng lạ, anh năm nay cũng 27 tuổi rồi, ít ỏi gì nữa đâu mà không lấy vợ sinh con đi.... - đang nói đột nhiên cô dừng lại quay 175° về phía Quang Trường khiến anh giật nảy mình

- Làm gì mà đang nói lại thôi..

- Anh à.. anh nói thật đi hay là anh có vấn đề... – cô ngập ngừng làm anh sốt ruột chết đi được

- Có gì thì em cứ nói đi... anh có vấn đề gì

Thấy anh ngây thơ vẫn không hiểu, cô hít một hơi thật sâu rồi nói

- Anh có vấn đề về... sinh lí à?

1s.2s.3s 4s... là một khoảng im lặng hoàn toàn sau câu nói của cô. Anh nhìn cô bằng con mắt nảy lửa>

- HOÀNG LAN HI. em nói thế là có ý gì, anh đây là men chính công đấy %%%” - một giọng nói không hề nhỏ vang lên khiến các y tá quay đầu lại nhìn anh với con mắt như nhìn người điên

- âyza... anh làm gì mà hét to thế bộ muốn làm Idol hả - cô vừa ngoáy tai vừa khó chịu nói

- Em đừng thấy anh hiền mà bắt nạt - Quang Trường gằn từng tiếng biểu hiện sự tức đến tột độ trong khi cô vẫn duy trì vẻ mặt “ gì mà căng”

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… Ngẩng đầu lên và.... suýt chút nữa cô ngã nhào khỏi ghế -A.n.h.... anh Quang TrườngTrời ạ..ai thế này người hay quỷ vậy. Trước mắt cô là một người đàn ông rất đẹp trai cao khoảng 1m73 có làn da trắng và ngũ quan tinh sảo, đôi mắt anh sâu hút khiến mọi vật xung quanh như đắm chìm vào nóThấy cô ngơ ngác như vậy anh tiến lại ngồi, nhếch môi bỡn cợt-Sao nhìn thấy anh mà như thấy ma vậy? Đẹp trai quá chứ gì- Đâu có, em không thấy ma...Mỉm cười đáp trả nhưng cô đột ngột dừng lại,nụ cười trên môi cũng tắt ngấm-..... mà là thấy quỷ dạ xoa”😡😡Anh - Phương Quang Trường anh trai của nhỏ Tuệ Nhi đồng thời cũng là “oan gia ngõ hẹp” của cô. Nói là oan gia bởi vì cô và anh hễ gặp nhau ở đâu là đấu võ mồm ở đó,nếu không đấu ắt hôm ấy trời sẽ bão to....Ra nước ngoài sống được hơn 2 năm, lí do rất to lớn đó là vì trốn hàng trăm cuộc hẹn xem mắt từ bà Phương - mẹ của anh. Anh là con cháu của một dòng họ lớn, cái vấn đề sinh con nối dõi tông đường vô cùng quan trọng, anh lại là độc tôn cho nên không thoát khỏi sự thúc giục này. Hai năm cũng là khoảng thời gian anh học xong đại học nhưng cho dù mẹ anh có gọi như thế nào đi nữa anh cũng nhất quyết không về. Vậy mà bây giờ lại xuất hiện lù lù ở đây ai mà không ngạc nhiên cho được...- Xì.. anh đây mà là quỷ thì em cũng là diêm vương- Vậy cho diêm vương hỏi quỷ về lúc nào mà không đến diện kiến ta hả?- Tại hạ vừa về nước, chưa có cơ hội đến diện kiến diêm vương đại nhân ạCùng với lời nói anh chắp tay cúi đầu thiếu điều quỳ xuống là giống hệt quan thời phong kiến rồi-Miễn lễ.... vậy quà của ta đâu- Thôi.. em thương cho cái thân phận hẩm hiu này của anh đi.. đừng đòi quà của anh nữa- Xí, em thương anh thì ai thương em – cô làm bộ lắc đầu nói - nhìn bộ dạng này của anh chắc là lại bị bác Liên lôi về lấy vợ chứ gìAnh nghe cô nói xong giả bộ ngạc nhiên-em đúng là diêm vương rồi,cái gì cũng biết- Quá khen, quá khen - cô lắc đầu miệng cười toe toét - Mà kể cũng lạ, anh năm nay cũng 27 tuổi rồi, ít ỏi gì nữa đâu mà không lấy vợ sinh con đi.... - đang nói đột nhiên cô dừng lại quay 175° về phía Quang Trường khiến anh giật nảy mình- Làm gì mà đang nói lại thôi..- Anh à.. anh nói thật đi hay là anh có vấn đề... – cô ngập ngừng làm anh sốt ruột chết đi được- Có gì thì em cứ nói đi... anh có vấn đề gìThấy anh ngây thơ vẫn không hiểu, cô hít một hơi thật sâu rồi nói- Anh có vấn đề về... sinh lí à?1s.2s.3s 4s... là một khoảng im lặng hoàn toàn sau câu nói của cô. Anh nhìn cô bằng con mắt nảy lửa>- HOÀNG LAN HI. em nói thế là có ý gì, anh đây là men chính công đấy %%%” - một giọng nói không hề nhỏ vang lên khiến các y tá quay đầu lại nhìn anh với con mắt như nhìn người điên- âyza... anh làm gì mà hét to thế bộ muốn làm Idol hả - cô vừa ngoáy tai vừa khó chịu nói- Em đừng thấy anh hiền mà bắt nạt - Quang Trường gằn từng tiếng biểu hiện sự tức đến tột độ trong khi cô vẫn duy trì vẻ mặt “ gì mà căng”

Chương 2: Gặp lại oan gia