Tác giả:

- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông…

Chương 6: Suy nghĩ

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… (Will: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của ta, có lỗi gì xin mọi người cứ nêu ra nhé chứ đừng bỏ rơi ta nhe nhe * đáng thương *)- Bác nói sao cơ ạ? - Ta nói nếu cháu muốn có một công việc tốt hơn ở đây, thì cứ liên lạc với taNgười phụ nữ mỉm cười lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Nhận tấm danh thiếp từ tay người phụ nữ cô kinh ngạc“ Hoàng Kim Liên”~~~~~~~~~~~~- Mày nhìn gì mà đăm chiêu thế vậy, bộ trúng thưởng hảTuệ Nhi đắp mặt nạ bên cạnh thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy gì đó thì tò mò hỏi. Nghe vậy cô thở dài nói một câu chẳng liên quan gì cả- Tao không hiểu- HiểuThấy cô vẫn không tả lòi mà ngồi ngây ra, nhỏ quyết định giật tờ giấy trên tay cô,i nhìn đi nhìn lại rồi bĩu môi-Có tấm danh thiếp thôi mà làm gì như thần kinh thế-Mày mới thần kinh, nhìn cho kĩ tên đi-Thì có gì đâu chỉ.... áĐang nói dở Tuệ Nhi bỗng bật dậy hét lên kinh ngạc. Cũng chẳng có gì bởi cái tên trên tấm danh thiếp rất nhiều người muốn có nó đấy...- Lan Hi, nói tại sao mày lại có tấm danh thiếp này, mày ăn trộm ở đâu thế hở-aiss... cái con nhỏ này mày nghĩ tao phải đi ăn cắp àCô lăm le nắm đấm muốn cho nhỏ một đấm vì dám phát biểu liều. Có ai nói bạn mình như thế không chứ (-_- will: có đấy bạn Tuệ Nhi nhà ta nè ^_^)-Thì tao cũng chỉ nghĩ ra cách này thôi, chứ cỡ như mày mà được tổng giám đốc công ty MIO lẫy lừng giới thiệu sao...- Bingo.... là như vậy đấy- HảNhìn mặt nhỏ thộn lại cô cười ra nước mắt. Đổi lại tư thế ngồi cô nói tiếp- Mày còn nhớ người hôm nọ suýt đâm phải tao không- Có- Đó chính là Hoàng Kim Liên – giám đốc công ty MIO- Thật sao, trời ơi không thể tin nổi ở con bạn mìnhDứt lời Tuệ Nhi nhảy vào ôm chầm lấy cô, lắc cô như một con rối, mồm không ngừng la hét ầm ĩ. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện chính cần hỏi nhỏ liền bỏ tay vẻ măt đầy tính hình sự nói- Nhưng mà sao bà ấy lại đưa mày danh thiếp quan trọng là có chuyện gì- Thì đó... bà mời tao đến làm bảo mẫu cho con gái bà ấy• Im lặng • rồi ahaaahaa- Mày... mày nói gì bà ấy mời mày ahaaaa- Có gì mà mày cười như dại thếCô thật sự không hiểu việc nà có gì đáng cười mà người trước mặt cô lại cười đến nỗi lăn xuống ghế thế này. Hết chịu nổi cô đập mạnh nhỏ một cái rồi quát- MÀY LÊN CƠN À...- Đúng ta..o đang lên cơn cười đây...ahahaThấy tình hình rất chi là bực bội cô gầm gừ- Agư... mày được đó, ở đây mà cười đến chết đi haaa....Đứng phắt dậy định đi vào phòng nhưng nghĩ thấy quá tức cô bồi thêm cho nhỏ một có vào mông không hề nhẹ. Bị cô đá nhỏ kêu lên đau nhưng vẫn không ngừng cười“ RẦM “Vào đến phòng cô vẫn tức tối, không ai như nhỏ điên kia cả. Nằm lại trên giường nghĩ ngợi. Điều kiện này cũng không tồi công việc bảo mẫu cũng không có gì nặng nhọc. Xem trên tivi cô thấy bảo mẫu cũng chỉ cho ăn, tắm giặt cho trẻ thôi.. có gì đâu (will: cô nương ơi tivi với ngoài đời là khác nhau đấy ạ. Động não dùm tôi chút đi * bị tông thẳng dép vào mặt* ahuhu) Với lại bà ta nói lương cao, nhìn vào gia thế chắc không phải kẻ lừa đảo, tin được.

(Will: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của ta, có lỗi gì xin mọi người cứ nêu ra nhé chứ đừng bỏ rơi ta nhe nhe * đáng thương *)- Bác nói sao cơ ạ? - Ta nói nếu cháu muốn có một công việc tốt hơn ở đây, thì cứ liên lạc với ta

Người phụ nữ mỉm cười lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Nhận tấm danh thiếp từ tay người phụ nữ cô kinh ngạc

“ Hoàng Kim Liên”

~~~~~~~~~~~~

- Mày nhìn gì mà đăm chiêu thế vậy, bộ trúng thưởng hả

Tuệ Nhi đắp mặt nạ bên cạnh thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy gì đó thì tò mò hỏi. Nghe vậy cô thở dài nói một câu chẳng liên quan gì cả

- Tao không hiểu

- Hiểu

Thấy cô vẫn không tả lòi mà ngồi ngây ra, nhỏ quyết định giật tờ giấy trên tay cô,i nhìn đi nhìn lại rồi bĩu môi

-Có tấm danh thiếp thôi mà làm gì như thần kinh thế

-Mày mới thần kinh, nhìn cho kĩ tên đi

-Thì có gì đâu chỉ.... á

Đang nói dở Tuệ Nhi bỗng bật dậy hét lên kinh ngạc. Cũng chẳng có gì bởi cái tên trên tấm danh thiếp rất nhiều người muốn có nó đấy...

- Lan Hi, nói tại sao mày lại có tấm danh thiếp này, mày ăn trộm ở đâu thế hở

-aiss... cái con nhỏ này mày nghĩ tao phải đi ăn cắp à

Cô lăm le nắm đấm muốn cho nhỏ một đấm vì dám phát biểu liều. Có ai nói bạn mình như thế không chứ (-_- will: có đấy bạn Tuệ Nhi nhà ta nè ^_^)

-Thì tao cũng chỉ nghĩ ra cách này thôi, chứ cỡ như mày mà được tổng giám đốc công ty MIO lẫy lừng giới thiệu sao...

- Bingo.... là như vậy đấy

- Hả

Nhìn mặt nhỏ thộn lại cô cười ra nước mắt. Đổi lại tư thế ngồi cô nói tiếp

- Mày còn nhớ người hôm nọ suýt đâm phải tao không

- Có

- Đó chính là Hoàng Kim Liên – giám đốc công ty MIO

- Thật sao, trời ơi không thể tin nổi ở con bạn mình

Dứt lời Tuệ Nhi nhảy vào ôm chầm lấy cô, lắc cô như một con rối, mồm không ngừng la hét ầm ĩ. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện chính cần hỏi nhỏ liền bỏ tay vẻ măt đầy tính hình sự nói

- Nhưng mà sao bà ấy lại đưa mày danh thiếp quan trọng là có chuyện gì

- Thì đó... bà mời tao đến làm bảo mẫu cho con gái bà ấy

• Im lặng • rồi ahaaahaa

- Mày... mày nói gì bà ấy mời mày ahaaaa

- Có gì mà mày cười như dại thế

Cô thật sự không hiểu việc nà có gì đáng cười mà người trước mặt cô lại cười đến nỗi lăn xuống ghế thế này. Hết chịu nổi cô đập mạnh nhỏ một cái rồi quát

- MÀY LÊN CƠN À...

- Đúng ta..o đang lên cơn cười đây...ahaha

Thấy tình hình rất chi là bực bội cô gầm gừ

- Agư... mày được đó, ở đây mà cười đến chết đi haaa....

Đứng phắt dậy định đi vào phòng nhưng nghĩ thấy quá tức cô bồi thêm cho nhỏ một có vào mông không hề nhẹ. Bị cô đá nhỏ kêu lên đau nhưng vẫn không ngừng cười

“ RẦM “

Vào đến phòng cô vẫn tức tối, không ai như nhỏ điên kia cả. Nằm lại trên giường nghĩ ngợi. Điều kiện này cũng không tồi công việc bảo mẫu cũng không có gì nặng nhọc. Xem trên tivi cô thấy bảo mẫu cũng chỉ cho ăn, tắm giặt cho trẻ thôi.. có gì đâu (will: cô nương ơi tivi với ngoài đời là khác nhau đấy ạ. Động não dùm tôi chút đi * bị tông thẳng dép vào mặt* ahuhu) Với lại bà ta nói lương cao, nhìn vào gia thế chắc không phải kẻ lừa đảo, tin được.

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… (Will: Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của ta, có lỗi gì xin mọi người cứ nêu ra nhé chứ đừng bỏ rơi ta nhe nhe * đáng thương *)- Bác nói sao cơ ạ? - Ta nói nếu cháu muốn có một công việc tốt hơn ở đây, thì cứ liên lạc với taNgười phụ nữ mỉm cười lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho cô. Nhận tấm danh thiếp từ tay người phụ nữ cô kinh ngạc“ Hoàng Kim Liên”~~~~~~~~~~~~- Mày nhìn gì mà đăm chiêu thế vậy, bộ trúng thưởng hảTuệ Nhi đắp mặt nạ bên cạnh thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào tờ giấy gì đó thì tò mò hỏi. Nghe vậy cô thở dài nói một câu chẳng liên quan gì cả- Tao không hiểu- HiểuThấy cô vẫn không tả lòi mà ngồi ngây ra, nhỏ quyết định giật tờ giấy trên tay cô,i nhìn đi nhìn lại rồi bĩu môi-Có tấm danh thiếp thôi mà làm gì như thần kinh thế-Mày mới thần kinh, nhìn cho kĩ tên đi-Thì có gì đâu chỉ.... áĐang nói dở Tuệ Nhi bỗng bật dậy hét lên kinh ngạc. Cũng chẳng có gì bởi cái tên trên tấm danh thiếp rất nhiều người muốn có nó đấy...- Lan Hi, nói tại sao mày lại có tấm danh thiếp này, mày ăn trộm ở đâu thế hở-aiss... cái con nhỏ này mày nghĩ tao phải đi ăn cắp àCô lăm le nắm đấm muốn cho nhỏ một đấm vì dám phát biểu liều. Có ai nói bạn mình như thế không chứ (-_- will: có đấy bạn Tuệ Nhi nhà ta nè ^_^)-Thì tao cũng chỉ nghĩ ra cách này thôi, chứ cỡ như mày mà được tổng giám đốc công ty MIO lẫy lừng giới thiệu sao...- Bingo.... là như vậy đấy- HảNhìn mặt nhỏ thộn lại cô cười ra nước mắt. Đổi lại tư thế ngồi cô nói tiếp- Mày còn nhớ người hôm nọ suýt đâm phải tao không- Có- Đó chính là Hoàng Kim Liên – giám đốc công ty MIO- Thật sao, trời ơi không thể tin nổi ở con bạn mìnhDứt lời Tuệ Nhi nhảy vào ôm chầm lấy cô, lắc cô như một con rối, mồm không ngừng la hét ầm ĩ. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyện chính cần hỏi nhỏ liền bỏ tay vẻ măt đầy tính hình sự nói- Nhưng mà sao bà ấy lại đưa mày danh thiếp quan trọng là có chuyện gì- Thì đó... bà mời tao đến làm bảo mẫu cho con gái bà ấy• Im lặng • rồi ahaaahaa- Mày... mày nói gì bà ấy mời mày ahaaaa- Có gì mà mày cười như dại thếCô thật sự không hiểu việc nà có gì đáng cười mà người trước mặt cô lại cười đến nỗi lăn xuống ghế thế này. Hết chịu nổi cô đập mạnh nhỏ một cái rồi quát- MÀY LÊN CƠN À...- Đúng ta..o đang lên cơn cười đây...ahahaThấy tình hình rất chi là bực bội cô gầm gừ- Agư... mày được đó, ở đây mà cười đến chết đi haaa....Đứng phắt dậy định đi vào phòng nhưng nghĩ thấy quá tức cô bồi thêm cho nhỏ một có vào mông không hề nhẹ. Bị cô đá nhỏ kêu lên đau nhưng vẫn không ngừng cười“ RẦM “Vào đến phòng cô vẫn tức tối, không ai như nhỏ điên kia cả. Nằm lại trên giường nghĩ ngợi. Điều kiện này cũng không tồi công việc bảo mẫu cũng không có gì nặng nhọc. Xem trên tivi cô thấy bảo mẫu cũng chỉ cho ăn, tắm giặt cho trẻ thôi.. có gì đâu (will: cô nương ơi tivi với ngoài đời là khác nhau đấy ạ. Động não dùm tôi chút đi * bị tông thẳng dép vào mặt* ahuhu) Với lại bà ta nói lương cao, nhìn vào gia thế chắc không phải kẻ lừa đảo, tin được.

Chương 6: Suy nghĩ