Tác giả:

- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông…

Chương 12: Nhận việc

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… Sau khi xác nhận cô đúng là người được thuê tới người phụ nữ tươi cười dẫn cô vào. Cánh cổng bằng đồng từ từ mơ ra cũng là lúc khung cảnh bên ngoài của căn biệt thự hiện ra trước mắt cô. Quá choáng ngợp, đằng trước là một đài phun nước,xung quanh là rất nhiều loại hoa đang đua nhau khoe sắc thắm. Theo lối vào lát bằng đá cuội cô được đưa đến cửa chính, cửa chính cũng không hề kém cạnh khi được trạm trổ hoa văn tinh tế. Đang quan sát xung quanh bỗng người phụ nữ gọi cô lại nói bà chủ đang ở bên trong, mời cô vàoVào đến trong nhà thì cô không còn lời nào để nói. Sự xa hoa hiện lên trong từng đồ vật, từ chiếc sôfa cho đến những lọ hoa... tất cả đều mang một nét rất hiên đại nhưng không mất đi vẻ cổ đại vốn có.- Cháu đến rồi đấy à, ngồi đi- A dạ cháu chào cô ạ- Cô thật sự rất vui khi cháu đồng ý đến đây làm- Dạ vâng- Tốt, để ta kêu người đưa cháu đi quanh nhà nhé. Bác HòaBà Liên kêu một ai đó, từ trong một bác gái chừng 45t đi ra, thái độ cung kính cúi đầu nói- Thưa bà chủ có gì sai bảo- Bác Hòa, bác đưa cô bé này đi tham quan căn nhà rồi giới thiệu với Lệ Nhan nhé- VângCô lấy làm ngạc nhiên, thứ nhất bây giờ là cái thời đại nào rồi mà còn bà chủ chứ, thứ hai nhìn bác ấy cũng chạc tuổi mà sao phải khép nép thế. Nhưng như cô quan sát thì đây không phải kiểu chủ bắt nạt tớ giống mấy mụ nhà giàu khác.Sau khi giao phó xong công việc, bà Liên quay sang cô vui vẻ nói- Cháu đi theo bác Hòa nhé bác ấy sẽ nói cho cháu nên làm gì- Dạ vâng ạĐi xung quanh mới thấy, nơi này rộng cỡ nào vậy mà chỉ có mấy người ở, đúng là trên đời này kẻ có tiền là có tất cả mà. Sau khi đi khắp mọi nơi người phụ nữ cũng là bác quản gia nơi này nói sẽ dẫn cô đến chào hỏi mọi người, cô nghĩ mọi người ở đây là người giúp việc. Quả không sai bác quản gia giới thiệu cô với tất cả người là trong nhà. Đầu tiên là cô Mĩ đảm nhận công việc giặt giũ, cô Huệ đảm nhận công việc lau chùi toàn căn nhà với chị Hương. Cuối cùng là chị Lan con gái bác quản gia đảm nhân công việc dọn dẹp phòng của cô chủ, bà chủ. Tuy nhiên mọi người đều giúp đỡ nhau trong công việc. Theo như lời bác quản gia nói thì các bữa ăn đều là do các đầu bếp nổi tiếng làm, và chỉ có bác quản gia và chị Lan ở đây còn những người khác đều là hết giờ làm thì về.- Bây giờ bác đưa cháu lên gặp cô chủ- Dạ, nhưng bác cô chủ là người như thế nào ạNghe cô hỏi vậy bác Hòa hơi khựng lại, sau đó mỉm cười nói- Cô chủ ấy à, cô ấy rất hoạt bát, hiếu thảo nhưng... vì một tai nạn mà tinh thần không được tỉnh táo, thường xuyên đập phá đồ đạc, haizz. Cô ấy lần nào đập phá cũng đòi anh trai mình- Anh trai ạ có nghĩa là cậu chủ ý ạ- Đúng, nhưng vì quá bận nên cậu chủ không hay về nhà, có về thì cũng chỉ thoáng qua rồi lại đi- Vậy sao, vậy thì quá vô tâm rồiBác Hòa nhìn cô bằng ánh mắt khó xử, vì đã đến nơi nên cô không tiện hỏi nữa đành im lặng. Làm gì có người anh nào lại chẳng quan tâm gì đến em mình như thế“ Cốc Cốc “ cánh cửa mở ra nhưng vì quá tối nên cô không nhìn thấy gì cả. Bác Hòa đi lên trước bật công tắc như đã quá quen thuộc với việc này rồi. Căn phòng bỗng bừng sáng, căn phòng mang một thiết kế khá đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế. Toàn bộ căn phòng được nhuộm bởi màu hồng đúng phong cách một căn phòng của công chúa.- Cô chủNgười được kêu cô chủ là một cô bé, gầy gò nhợt nhạt đang cầm một khung ảnh. Thấy có người vào cô bé giật lùi người lại chui vào trong chăn, cả người toát ra sự cảnh giác. Thấy vậy bác Hòa đành nhỏ nhẹ nói- Cô chủ, đây là cô Lan Hi sẽ là bảo mẫu của cô chủ một thời gian

Sau khi xác nhận cô đúng là người được thuê tới người phụ nữ tươi cười dẫn cô vào. Cánh cổng bằng đồng từ từ mơ ra cũng là lúc khung cảnh bên ngoài của căn biệt thự hiện ra trước mắt cô. Quá choáng ngợp, đằng trước là một đài phun nước,xung quanh là rất nhiều loại hoa đang đua nhau khoe sắc thắm. Theo lối vào lát bằng đá cuội cô được đưa đến cửa chính, cửa chính cũng không hề kém cạnh khi được trạm trổ hoa văn tinh tế. Đang quan sát xung quanh bỗng người phụ nữ gọi cô lại nói bà chủ đang ở bên trong, mời cô vàoVào đến trong nhà thì cô không còn lời nào để nói. Sự xa hoa hiện lên trong từng đồ vật, từ chiếc sôfa cho đến những lọ hoa... tất cả đều mang một nét rất hiên đại nhưng không mất đi vẻ cổ đại vốn có.

- Cháu đến rồi đấy à, ngồi đi

- A dạ cháu chào cô ạ

- Cô thật sự rất vui khi cháu đồng ý đến đây làm

- Dạ vâng

- Tốt, để ta kêu người đưa cháu đi quanh nhà nhé. Bác Hòa

Bà Liên kêu một ai đó, từ trong một bác gái chừng 45t đi ra, thái độ cung kính cúi đầu nói

- Thưa bà chủ có gì sai bảo

- Bác Hòa, bác đưa cô bé này đi tham quan căn nhà rồi giới thiệu với Lệ Nhan nhé

- Vâng

Cô lấy làm ngạc nhiên, thứ nhất bây giờ là cái thời đại nào rồi mà còn bà chủ chứ, thứ hai nhìn bác ấy cũng chạc tuổi mà sao phải khép nép thế. Nhưng như cô quan sát thì đây không phải kiểu chủ bắt nạt tớ giống mấy mụ nhà giàu khác.

Sau khi giao phó xong công việc, bà Liên quay sang cô vui vẻ nói

- Cháu đi theo bác Hòa nhé bác ấy sẽ nói cho cháu nên làm gì

- Dạ vâng ạ

Đi xung quanh mới thấy, nơi này rộng cỡ nào vậy mà chỉ có mấy người ở, đúng là trên đời này kẻ có tiền là có tất cả mà. Sau khi đi khắp mọi nơi người phụ nữ cũng là bác quản gia nơi này nói sẽ dẫn cô đến chào hỏi mọi người, cô nghĩ mọi người ở đây là người giúp việc. Quả không sai bác quản gia giới thiệu cô với tất cả người là trong nhà. Đầu tiên là cô Mĩ đảm nhận công việc giặt giũ, cô Huệ đảm nhận công việc lau chùi toàn căn nhà với chị Hương. Cuối cùng là chị Lan con gái bác quản gia đảm nhân công việc dọn dẹp phòng của cô chủ, bà chủ. Tuy nhiên mọi người đều giúp đỡ nhau trong công việc. Theo như lời bác quản gia nói thì các bữa ăn đều là do các đầu bếp nổi tiếng làm, và chỉ có bác quản gia và chị Lan ở đây còn những người khác đều là hết giờ làm thì về.

- Bây giờ bác đưa cháu lên gặp cô chủ

- Dạ, nhưng bác cô chủ là người như thế nào ạ

Nghe cô hỏi vậy bác Hòa hơi khựng lại, sau đó mỉm cười nói

- Cô chủ ấy à, cô ấy rất hoạt bát, hiếu thảo nhưng... vì một tai nạn mà tinh thần không được tỉnh táo, thường xuyên đập phá đồ đạc, haizz. Cô ấy lần nào đập phá cũng đòi anh trai mình

- Anh trai ạ có nghĩa là cậu chủ ý ạ

- Đúng, nhưng vì quá bận nên cậu chủ không hay về nhà, có về thì cũng chỉ thoáng qua rồi lại đi

- Vậy sao, vậy thì quá vô tâm rồi

Bác Hòa nhìn cô bằng ánh mắt khó xử, vì đã đến nơi nên cô không tiện hỏi nữa đành im lặng. Làm gì có người anh nào lại chẳng quan tâm gì đến em mình như thế

“ Cốc Cốc “ cánh cửa mở ra nhưng vì quá tối nên cô không nhìn thấy gì cả. Bác Hòa đi lên trước bật công tắc như đã quá quen thuộc với việc này rồi. Căn phòng bỗng bừng sáng, căn phòng mang một thiết kế khá đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế. Toàn bộ căn phòng được nhuộm bởi màu hồng đúng phong cách một căn phòng của công chúa.

- Cô chủ

Người được kêu cô chủ là một cô bé, gầy gò nhợt nhạt đang cầm một khung ảnh. Thấy có người vào cô bé giật lùi người lại chui vào trong chăn, cả người toát ra sự cảnh giác. Thấy vậy bác Hòa đành nhỏ nhẹ nói

- Cô chủ, đây là cô Lan Hi sẽ là bảo mẫu của cô chủ một thời gian

Buông Tay Anh... Em Vui Nổi Sao?Tác giả: will- alo...- đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo - Mày về chưa? - Chưa... -Mày làm cái quái gì mà lâu thế, cả ngày rồi tao đói muốn lả rồi đây này - Đến tối tao mới về được mày chịu khó ăn mì tôm đi, tối về tao nấu cho - CÁI GÌ?- tiếng hét từ đầu dây bên này làm người đi đường xung quanh chú ý. Nhận thấy sự thất thố của mình cô gái giảm volum - Sao lại không về, rõ ràng nói trưa về mà bây giờ 1h rồi - Tao không có thời gian dài dòng với mày, chịu khó đi tối về có quà, thế nhé... “ tút... tút... tút” - alo... alo ơ con nhỏ này – Lan Hi bực bội dậm chân xuống đường – tao cần quà của mày chắc, đồ vô tâm... lại để tao ăn mì gói Cái người vừa dám cúp điện thoại là Tuệ Nhi – con bạn chí cốt của cô từ hồi còn học phổ thông. Khi ấy cô được nhận một xuất học bổng vào trường mà bao nhiêu người hằng mơ ước. Nhưng đâu ai biết rằng ngôi trường mà bao người mơ ước đó chỉ là vỏ bọc mà thôi! Sống trong môi trường toàn những cô chiêu cậu ấm, cô như một con cá nhỏ trong đại dương mênh mông… Sau khi xác nhận cô đúng là người được thuê tới người phụ nữ tươi cười dẫn cô vào. Cánh cổng bằng đồng từ từ mơ ra cũng là lúc khung cảnh bên ngoài của căn biệt thự hiện ra trước mắt cô. Quá choáng ngợp, đằng trước là một đài phun nước,xung quanh là rất nhiều loại hoa đang đua nhau khoe sắc thắm. Theo lối vào lát bằng đá cuội cô được đưa đến cửa chính, cửa chính cũng không hề kém cạnh khi được trạm trổ hoa văn tinh tế. Đang quan sát xung quanh bỗng người phụ nữ gọi cô lại nói bà chủ đang ở bên trong, mời cô vàoVào đến trong nhà thì cô không còn lời nào để nói. Sự xa hoa hiện lên trong từng đồ vật, từ chiếc sôfa cho đến những lọ hoa... tất cả đều mang một nét rất hiên đại nhưng không mất đi vẻ cổ đại vốn có.- Cháu đến rồi đấy à, ngồi đi- A dạ cháu chào cô ạ- Cô thật sự rất vui khi cháu đồng ý đến đây làm- Dạ vâng- Tốt, để ta kêu người đưa cháu đi quanh nhà nhé. Bác HòaBà Liên kêu một ai đó, từ trong một bác gái chừng 45t đi ra, thái độ cung kính cúi đầu nói- Thưa bà chủ có gì sai bảo- Bác Hòa, bác đưa cô bé này đi tham quan căn nhà rồi giới thiệu với Lệ Nhan nhé- VângCô lấy làm ngạc nhiên, thứ nhất bây giờ là cái thời đại nào rồi mà còn bà chủ chứ, thứ hai nhìn bác ấy cũng chạc tuổi mà sao phải khép nép thế. Nhưng như cô quan sát thì đây không phải kiểu chủ bắt nạt tớ giống mấy mụ nhà giàu khác.Sau khi giao phó xong công việc, bà Liên quay sang cô vui vẻ nói- Cháu đi theo bác Hòa nhé bác ấy sẽ nói cho cháu nên làm gì- Dạ vâng ạĐi xung quanh mới thấy, nơi này rộng cỡ nào vậy mà chỉ có mấy người ở, đúng là trên đời này kẻ có tiền là có tất cả mà. Sau khi đi khắp mọi nơi người phụ nữ cũng là bác quản gia nơi này nói sẽ dẫn cô đến chào hỏi mọi người, cô nghĩ mọi người ở đây là người giúp việc. Quả không sai bác quản gia giới thiệu cô với tất cả người là trong nhà. Đầu tiên là cô Mĩ đảm nhận công việc giặt giũ, cô Huệ đảm nhận công việc lau chùi toàn căn nhà với chị Hương. Cuối cùng là chị Lan con gái bác quản gia đảm nhân công việc dọn dẹp phòng của cô chủ, bà chủ. Tuy nhiên mọi người đều giúp đỡ nhau trong công việc. Theo như lời bác quản gia nói thì các bữa ăn đều là do các đầu bếp nổi tiếng làm, và chỉ có bác quản gia và chị Lan ở đây còn những người khác đều là hết giờ làm thì về.- Bây giờ bác đưa cháu lên gặp cô chủ- Dạ, nhưng bác cô chủ là người như thế nào ạNghe cô hỏi vậy bác Hòa hơi khựng lại, sau đó mỉm cười nói- Cô chủ ấy à, cô ấy rất hoạt bát, hiếu thảo nhưng... vì một tai nạn mà tinh thần không được tỉnh táo, thường xuyên đập phá đồ đạc, haizz. Cô ấy lần nào đập phá cũng đòi anh trai mình- Anh trai ạ có nghĩa là cậu chủ ý ạ- Đúng, nhưng vì quá bận nên cậu chủ không hay về nhà, có về thì cũng chỉ thoáng qua rồi lại đi- Vậy sao, vậy thì quá vô tâm rồiBác Hòa nhìn cô bằng ánh mắt khó xử, vì đã đến nơi nên cô không tiện hỏi nữa đành im lặng. Làm gì có người anh nào lại chẳng quan tâm gì đến em mình như thế“ Cốc Cốc “ cánh cửa mở ra nhưng vì quá tối nên cô không nhìn thấy gì cả. Bác Hòa đi lên trước bật công tắc như đã quá quen thuộc với việc này rồi. Căn phòng bỗng bừng sáng, căn phòng mang một thiết kế khá đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế. Toàn bộ căn phòng được nhuộm bởi màu hồng đúng phong cách một căn phòng của công chúa.- Cô chủNgười được kêu cô chủ là một cô bé, gầy gò nhợt nhạt đang cầm một khung ảnh. Thấy có người vào cô bé giật lùi người lại chui vào trong chăn, cả người toát ra sự cảnh giác. Thấy vậy bác Hòa đành nhỏ nhẹ nói- Cô chủ, đây là cô Lan Hi sẽ là bảo mẫu của cô chủ một thời gian

Chương 12: Nhận việc