Mùa xuân tháng ba, mưa bụi chốn Giang Nam. Tiếng đàn văng vẳng trên sông Tần Hoài, những gốc hoa đào xanh tươi chớm nở bên bờ, thời tiết vốn rất tốt để ra ngoài đạp thanh, thế nhưng trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn! Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang ngã từ trên cây xuống mất trí nhớ! Tin này thật giật gân. Bàn dân thiên hạ đều nói rằng, tuy các môn phái võ lâm hiện nay tựa như quá giang chi tức (cá đổ ra sông – ý nói số lượng rất nhiều ~), nhưng thật sự có năng lực xưng bá, chỉ có Tứ đại môn phái mà thôi. Vô Tuyết môn ở Đông Bắc, Đoạn Tình cốc ở Tây Bắc, Đường Gia bảo ở Tây Nam và Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam. Mà Thẩm Thiên Lăng xui xẻo này lại là đứa con mà trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang Thẩm Phong yêu thương nhất, là công tử tuấn tú nổi tiếng khắp thiên hạ. “Lăng nhi số khổ của ta ơi!”. Trong tiểu viện hoa lệ của sơn trang, một mỹ phụ trung niên đang khóc lóc nỉ non, son phấn đầy mặt, cảnh tượng cực kì có lực sát thương. “Nương”. Một mỹ thiếu niên tiều tuỵ xuất hiện…
Chương 72: Hắc phong trại!
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì BaTác giả: Ngữ Tiếu Lan SanTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân tháng ba, mưa bụi chốn Giang Nam. Tiếng đàn văng vẳng trên sông Tần Hoài, những gốc hoa đào xanh tươi chớm nở bên bờ, thời tiết vốn rất tốt để ra ngoài đạp thanh, thế nhưng trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn! Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang ngã từ trên cây xuống mất trí nhớ! Tin này thật giật gân. Bàn dân thiên hạ đều nói rằng, tuy các môn phái võ lâm hiện nay tựa như quá giang chi tức (cá đổ ra sông – ý nói số lượng rất nhiều ~), nhưng thật sự có năng lực xưng bá, chỉ có Tứ đại môn phái mà thôi. Vô Tuyết môn ở Đông Bắc, Đoạn Tình cốc ở Tây Bắc, Đường Gia bảo ở Tây Nam và Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam. Mà Thẩm Thiên Lăng xui xẻo này lại là đứa con mà trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang Thẩm Phong yêu thương nhất, là công tử tuấn tú nổi tiếng khắp thiên hạ. “Lăng nhi số khổ của ta ơi!”. Trong tiểu viện hoa lệ của sơn trang, một mỹ phụ trung niên đang khóc lóc nỉ non, son phấn đầy mặt, cảnh tượng cực kì có lực sát thương. “Nương”. Một mỹ thiếu niên tiều tuỵ xuất hiện… Sau khi c** s*ch béo béo nhà mình, Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào thùng nước tắm, thỏa mãn thở ra một hơi.“Hay hôm nay chúng ta đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng tiều tụy đỡ trán. “Ta đột nhiên chóng mặt”. Cực kì yểu điệu!“Không”. Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.Thẩm Thiên Lăng yếu ớt ho khan, sau đó vô lực chỉ trích. “Ta khó chịu mà ngươi còn muốn làm sao!”. Quả thật điên mất thôi!“Khẩu thị tâm phi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.“Đương nhiên không phải!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Ai khẩu thị tâm phi chứ, quả thật ta không muốn làm! Loại chuyện xx này không thể làm quá nhiều, nếu không hoa túc sẽ tàn!“Thật ra ngươi rất giỏi diễn trò”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Cho nên nếu ngươi thật sự muốn giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không phát hiện sơ hở”Thẩm Thiên Lăng: …“Nếu đã phát hiện, chứng tỏ ngươi không muốn diễn”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai hắn. “Đã muốn còn bày đặt chống cự cho có tình thú”Thẩm tiểu thụ bình tĩnh đẩy hắn ra. “Thiếu hiệp ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta xin được diễn lại lần nữa”“Muộn rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt thẳng xuống, chuẩn xác cầm lấy “tiểu Lăng”.Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu qua ngực hắn giả chết.Tần Thiếu Vũ một tay ôm chặt hắn, tay kia nhẹ nhàng lộng, rất nhanh đã thấy độ cứng trong lòng bàn tay biến hóa.“Có cảm giác sao?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng lẩm bẩm. “Không hề có, kĩ thuật của ngươi rất kém”“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn cười khẽ. “Hay Lăng nhi dạy ta đi?”Thẩm Thiên Lăng: …Nhất định không thể, mơ đi!Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.Thẩm Thiên Lăng hơi ngẩng đầu lên, thè lưỡi l**m Tần Thiếu Vũ, mềm mềm cọ cọ như con mèo nhỏ.Mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, triền miên hôn sâu hơn.Ánh sáng lập lờ, không khí ấm áp, không còn nhớ rõ lên giường từ lúc nào. Hai chân Thẩm Thiên Lăng bị đè trước ngực, nhíu mày chịu đựng ngón tay Tần Thiếu Vũ đâm vào, bàn tay siết chặt lại.“Rất đau sao?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ.Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Nếu nói đau ngươi sẽ không làm sao?”Tần Thiếu Vũ gật đầu.…“Chỉ cho làm một lần thôi đó”. Thẩm Thiên Lăng uất ức không gì sánh được, vì rất đau, nhưng không nỡ khiến Tần Thiếu Vũ thất vọng!Tần Thiếu Vũ thở dài. “Dưa leo ngốc”Cho ngươi làm mà còn dám nói lão tử ngốc! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rưng rưng phẫn nộ nhìn hắn. Cái đồ Trần Thế Mỹ (nhân vật bội bạc trong kịch Trung Quốc ~) nhà ngươi có lương tâm không vậy?Tần Thiếu Vũ rút ngón tay ra ngoài, ôm hắn hôn một cái.Đây là muốn vào chủ đề sao! Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm chặt mắt.Tần Thiếu Vũ cầm một chiếc khăn lụa mềm lau thuốc mỡ cho hắn.Thẩm Thiên Lăng: …“Ngủ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Chúng ta không làm”Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_
Sau khi c** s*ch béo béo nhà mình, Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào thùng nước tắm, thỏa mãn thở ra một hơi.
“Hay hôm nay chúng ta đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng tiều tụy đỡ trán. “Ta đột nhiên chóng mặt”. Cực kì yểu điệu!
“Không”. Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.
Thẩm Thiên Lăng yếu ớt ho khan, sau đó vô lực chỉ trích. “Ta khó chịu mà ngươi còn muốn làm sao!”. Quả thật điên mất thôi!
“Khẩu thị tâm phi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.
“Đương nhiên không phải!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Ai khẩu thị tâm phi chứ, quả thật ta không muốn làm! Loại chuyện xx này không thể làm quá nhiều, nếu không hoa túc sẽ tàn!
“Thật ra ngươi rất giỏi diễn trò”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Cho nên nếu ngươi thật sự muốn giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không phát hiện sơ hở”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Nếu đã phát hiện, chứng tỏ ngươi không muốn diễn”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai hắn. “Đã muốn còn bày đặt chống cự cho có tình thú”
Thẩm tiểu thụ bình tĩnh đẩy hắn ra. “Thiếu hiệp ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta xin được diễn lại lần nữa”
“Muộn rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt thẳng xuống, chuẩn xác cầm lấy “tiểu Lăng”.
Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu qua ngực hắn giả chết.
Tần Thiếu Vũ một tay ôm chặt hắn, tay kia nhẹ nhàng lộng, rất nhanh đã thấy độ cứng trong lòng bàn tay biến hóa.
“Có cảm giác sao?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.
Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng lẩm bẩm. “Không hề có, kĩ thuật của ngươi rất kém”
“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn cười khẽ. “Hay Lăng nhi dạy ta đi?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Nhất định không thể, mơ đi!
Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.
Thẩm Thiên Lăng hơi ngẩng đầu lên, thè lưỡi l**m Tần Thiếu Vũ, mềm mềm cọ cọ như con mèo nhỏ.
Mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, triền miên hôn sâu hơn.
Ánh sáng lập lờ, không khí ấm áp, không còn nhớ rõ lên giường từ lúc nào. Hai chân Thẩm Thiên Lăng bị đè trước ngực, nhíu mày chịu đựng ngón tay Tần Thiếu Vũ đâm vào, bàn tay siết chặt lại.
“Rất đau sao?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ.
Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Nếu nói đau ngươi sẽ không làm sao?”
Tần Thiếu Vũ gật đầu.
…
“Chỉ cho làm một lần thôi đó”. Thẩm Thiên Lăng uất ức không gì sánh được, vì rất đau, nhưng không nỡ khiến Tần Thiếu Vũ thất vọng!
Tần Thiếu Vũ thở dài. “Dưa leo ngốc”
Cho ngươi làm mà còn dám nói lão tử ngốc! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rưng rưng phẫn nộ nhìn hắn. Cái đồ Trần Thế Mỹ (nhân vật bội bạc trong kịch Trung Quốc ~) nhà ngươi có lương tâm không vậy?
Tần Thiếu Vũ rút ngón tay ra ngoài, ôm hắn hôn một cái.
Đây là muốn vào chủ đề sao! Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm chặt mắt.
Tần Thiếu Vũ cầm một chiếc khăn lụa mềm lau thuốc mỡ cho hắn.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Ngủ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Chúng ta không làm”
Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_
Giang Hồ Biến Địa Thị Kì BaTác giả: Ngữ Tiếu Lan SanTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Xuyên KhôngMùa xuân tháng ba, mưa bụi chốn Giang Nam. Tiếng đàn văng vẳng trên sông Tần Hoài, những gốc hoa đào xanh tươi chớm nở bên bờ, thời tiết vốn rất tốt để ra ngoài đạp thanh, thế nhưng trên giang hồ lại xảy ra chuyện lớn! Thẩm Thiên Lăng của Nhật Nguyệt sơn trang ngã từ trên cây xuống mất trí nhớ! Tin này thật giật gân. Bàn dân thiên hạ đều nói rằng, tuy các môn phái võ lâm hiện nay tựa như quá giang chi tức (cá đổ ra sông – ý nói số lượng rất nhiều ~), nhưng thật sự có năng lực xưng bá, chỉ có Tứ đại môn phái mà thôi. Vô Tuyết môn ở Đông Bắc, Đoạn Tình cốc ở Tây Bắc, Đường Gia bảo ở Tây Nam và Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam. Mà Thẩm Thiên Lăng xui xẻo này lại là đứa con mà trang chủ Nhật Nguyệt sơn trang Thẩm Phong yêu thương nhất, là công tử tuấn tú nổi tiếng khắp thiên hạ. “Lăng nhi số khổ của ta ơi!”. Trong tiểu viện hoa lệ của sơn trang, một mỹ phụ trung niên đang khóc lóc nỉ non, son phấn đầy mặt, cảnh tượng cực kì có lực sát thương. “Nương”. Một mỹ thiếu niên tiều tuỵ xuất hiện… Sau khi c** s*ch béo béo nhà mình, Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào thùng nước tắm, thỏa mãn thở ra một hơi.“Hay hôm nay chúng ta đừng làm”. Thẩm Thiên Lăng tiều tụy đỡ trán. “Ta đột nhiên chóng mặt”. Cực kì yểu điệu!“Không”. Tần Thiếu Vũ sờ bụng mỡ của hắn.Thẩm Thiên Lăng yếu ớt ho khan, sau đó vô lực chỉ trích. “Ta khó chịu mà ngươi còn muốn làm sao!”. Quả thật điên mất thôi!“Khẩu thị tâm phi”. Tần Thiếu Vũ nhéo mũi hắn.“Đương nhiên không phải!”. Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc. Ai khẩu thị tâm phi chứ, quả thật ta không muốn làm! Loại chuyện xx này không thể làm quá nhiều, nếu không hoa túc sẽ tàn!“Thật ra ngươi rất giỏi diễn trò”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Cho nên nếu ngươi thật sự muốn giả bệnh, ta tuyệt đối sẽ không phát hiện sơ hở”Thẩm Thiên Lăng: …“Nếu đã phát hiện, chứng tỏ ngươi không muốn diễn”. Tần Thiếu Vũ cắn cắn vành tai hắn. “Đã muốn còn bày đặt chống cự cho có tình thú”Thẩm tiểu thụ bình tĩnh đẩy hắn ra. “Thiếu hiệp ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta xin được diễn lại lần nữa”“Muộn rồi”. Tay Tần Thiếu Vũ lướt thẳng xuống, chuẩn xác cầm lấy “tiểu Lăng”.Thẩm Thiên Lăng nghiêng đầu qua ngực hắn giả chết.Tần Thiếu Vũ một tay ôm chặt hắn, tay kia nhẹ nhàng lộng, rất nhanh đã thấy độ cứng trong lòng bàn tay biến hóa.“Có cảm giác sao?”. Tần Thiếu Vũ kề vào tai hắn hỏi.Thẩm Thiên Lăng mạnh miệng lẩm bẩm. “Không hề có, kĩ thuật của ngươi rất kém”“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ không giận, ngược lại còn cười khẽ. “Hay Lăng nhi dạy ta đi?”Thẩm Thiên Lăng: …Nhất định không thể, mơ đi!Tần Thiếu Vũ ôm chặt hắn vào lòng, cúi đầu hôn lên môi hắn.Thẩm Thiên Lăng hơi ngẩng đầu lên, thè lưỡi l**m Tần Thiếu Vũ, mềm mềm cọ cọ như con mèo nhỏ.Mắt Tần Thiếu Vũ tối sầm, triền miên hôn sâu hơn.Ánh sáng lập lờ, không khí ấm áp, không còn nhớ rõ lên giường từ lúc nào. Hai chân Thẩm Thiên Lăng bị đè trước ngực, nhíu mày chịu đựng ngón tay Tần Thiếu Vũ đâm vào, bàn tay siết chặt lại.“Rất đau sao?”. Tần Thiếu Vũ không nỡ.Viền mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Nếu nói đau ngươi sẽ không làm sao?”Tần Thiếu Vũ gật đầu.…“Chỉ cho làm một lần thôi đó”. Thẩm Thiên Lăng uất ức không gì sánh được, vì rất đau, nhưng không nỡ khiến Tần Thiếu Vũ thất vọng!Tần Thiếu Vũ thở dài. “Dưa leo ngốc”Cho ngươi làm mà còn dám nói lão tử ngốc! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt rưng rưng phẫn nộ nhìn hắn. Cái đồ Trần Thế Mỹ (nhân vật bội bạc trong kịch Trung Quốc ~) nhà ngươi có lương tâm không vậy?Tần Thiếu Vũ rút ngón tay ra ngoài, ôm hắn hôn một cái.Đây là muốn vào chủ đề sao! Thẩm Thiên Lăng bi tráng nhắm chặt mắt.Tần Thiếu Vũ cầm một chiếc khăn lụa mềm lau thuốc mỡ cho hắn.Thẩm Thiên Lăng: …“Ngủ đi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Chúng ta không làm”Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt >_