Tác giả:

Trong làn sương mờ , một thân ảnh không rõ là thực hay ảo hiện lên. Dáng người vạm vỡ, cao trên tám thước, chắc hẳn đó là một nam nhân. Nhưng mà dáng vẻ thật đối lập. Mái tóc màu xanh đen buông thõng xuống. Còn dung mạo thì như tượng tạc tỉ mẩn vậy! Khuôn mặt thon dài, làn da trắng nõn không tì vết. Nét ngài rậm mà mảnh. Đôi mắt hoa đào dài màu tím biếc phủ đầy băng lãnh, tràn ngập hàm ý sâu sa khó lường. Dọc xuống theo ánh nhìn của các đại tiên là sống mũi thanh tú, chiếc cằm nhọn và làn môi căng mọng như trái chín, khẽ nhếch lên thành một nụ cười tựa có tựa không. Toàn thân hắn toát lên vẻ tà mị, huyễn hoặc, khiến cho kẻ khác khó lòng rời mắt. Ngay cả tiếng đàn réo rắt, tiếng chim líu lo cũng ngưng bặt… Duy chỉ có tiếng đàn và giọng hát tựa như suối trong khẽ ngân nga. Hắn liếc mắt về phía đó, muốn nhìn xem kẻ không để ý đến sự xuất hiện của mình là ai. Nàng bận xiêm y trắng, ngồi bên cạnh khóm hoa đang thời nở rộ. Khí chất thanh cao, khuôn mặt tuyệt trần khiến cho thứ vô tri vô…

Chương 11: Thiếu gia nhà họ lâm

Thần Tiên Cũng Biết Cuồng SiTác giả: KennijjTrong làn sương mờ , một thân ảnh không rõ là thực hay ảo hiện lên. Dáng người vạm vỡ, cao trên tám thước, chắc hẳn đó là một nam nhân. Nhưng mà dáng vẻ thật đối lập. Mái tóc màu xanh đen buông thõng xuống. Còn dung mạo thì như tượng tạc tỉ mẩn vậy! Khuôn mặt thon dài, làn da trắng nõn không tì vết. Nét ngài rậm mà mảnh. Đôi mắt hoa đào dài màu tím biếc phủ đầy băng lãnh, tràn ngập hàm ý sâu sa khó lường. Dọc xuống theo ánh nhìn của các đại tiên là sống mũi thanh tú, chiếc cằm nhọn và làn môi căng mọng như trái chín, khẽ nhếch lên thành một nụ cười tựa có tựa không. Toàn thân hắn toát lên vẻ tà mị, huyễn hoặc, khiến cho kẻ khác khó lòng rời mắt. Ngay cả tiếng đàn réo rắt, tiếng chim líu lo cũng ngưng bặt… Duy chỉ có tiếng đàn và giọng hát tựa như suối trong khẽ ngân nga. Hắn liếc mắt về phía đó, muốn nhìn xem kẻ không để ý đến sự xuất hiện của mình là ai. Nàng bận xiêm y trắng, ngồi bên cạnh khóm hoa đang thời nở rộ. Khí chất thanh cao, khuôn mặt tuyệt trần khiến cho thứ vô tri vô… Trưa, nhà chính yên ắng bỗng sôi nổi hẳn lên, nguyên nhân ngoài việc chào mừng hai thiếu gia yêu quý trở về thì còn cái gì nữa.Lâm Kiệt Phong băng lãnh như thường, hắn cao ngạo, tỏ vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thu hút, đặc biệt là khiến các cô hầu nữ chết mê chết mệt. Nhưng hắn nào quan tâm, thấy Tĩnh Nhi gật đầu coi như thông báo “anh đã về”, rồi mau chóng vào thư phòng ở khu cấm địa trên lầu hai - nhà chính, nơi này chỉ có ba anh em họ Lâm mới có thể bước vào.Lâm Kiệt Vũ thì khác, tâm trạng anh đang rất tốt bởi chuyến đi này mang về không ít lợi nhuận, anh cũng không quá thờ ơ, tính tình trái ngược hoàn toàn với anh cả, ngoại trừ sự tàn nhẫn khi làm việc. Thế nhưng, ở anh cũng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy khó thở.- Tĩnh, ở nhà không quậy phá gì chứ?- Anh Vũ, em không phải con nít đâu nhá. Nó bĩu môi.- Được rồi. Anh có mang quà về cho em này.- Là gì vậy?- Theo anh vào thư phòng rồi biết.- Tĩnh, nghe nói em đưa một người về? Lâm Kiệt Vũ hỏi.- Đúng vậy. Chị ấy tên là Băng Vân. Quả nhiên như cô đoán, không có quà, mà là gọi vào “tra khảo”.- Xuất thân?- Anh có thể hoàn toàn yên tâm.- Chắc chắn? Lâm Kiệt Phong đang nhàn nhã uống trà đột ngột lên tiếng.- Anh không tin em à?- Em vốn cũng biết gia thế nhà ta. Không chừng cô ta là người bang phái nào đó phái đến. Kiệt Vũ nói ra suy đoán.Lâm Tĩnh Nhi nhìn hai người này mà phiền muộn. Phòng thủ quá đáng, ngay cả nó cũng chưa từng vượt qua được bức tường kiên cố họ tự tạo ra. Kiệt Vũ đôi khi còn có thể cười đùa, anh cả Kiệt Phong thì tuyệt nhiên không.Cũng không thể trách họ. Gia thế hai anh tiếp nhận từ tay cha thuộc về hắc đạo, khó tránh được kẻ thù khắp nơi muốn tiêu diệt. Để bảo vệ nó và gia tộc, họ đã chịu biết bao điều cực nhọc, bàn tay nhuốm máu tanh, hi sinh cho nó được sống cuộc đời thanh bạch.- Hai người cứ gặp họ đi rồi quyết định nhé. Nhưng mà em tin tưởng chị ấy.Nó lặng lẽ rời đi, lòng thầm hi vọng rằng Băng Vân sẽ thay đổi được anh trai một chút ít.Có điều Lâm Tĩnh Nhi đã quên mất một điều quan trọng. Câu chuyện nào cũng chỉ có một nam chính và một nữ chính, nhân vật phụ khó tránh khỏi tổn thương.

Trưa, nhà chính yên ắng bỗng sôi nổi hẳn lên, nguyên nhân ngoài việc chào mừng hai thiếu gia yêu quý trở về thì còn cái gì nữa.

Lâm Kiệt Phong băng lãnh như thường, hắn cao ngạo, tỏ vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thu hút, đặc biệt là khiến các cô hầu nữ chết mê chết mệt. Nhưng hắn nào quan tâm, thấy Tĩnh Nhi gật đầu coi như thông báo “anh đã về”, rồi mau chóng vào thư phòng ở khu cấm địa trên lầu hai - nhà chính, nơi này chỉ có ba anh em họ Lâm mới có thể bước vào.

Lâm Kiệt Vũ thì khác, tâm trạng anh đang rất tốt bởi chuyến đi này mang về không ít lợi nhuận, anh cũng không quá thờ ơ, tính tình trái ngược hoàn toàn với anh cả, ngoại trừ sự tàn nhẫn khi làm việc. Thế nhưng, ở anh cũng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy khó thở.

- Tĩnh, ở nhà không quậy phá gì chứ?

- Anh Vũ, em không phải con nít đâu nhá. Nó bĩu môi.

- Được rồi. Anh có mang quà về cho em này.

- Là gì vậy?

- Theo anh vào thư phòng rồi biết.

- Tĩnh, nghe nói em đưa một người về? Lâm Kiệt Vũ hỏi.

- Đúng vậy. Chị ấy tên là Băng Vân. Quả nhiên như cô đoán, không có quà, mà là gọi vào “tra khảo”.

- Xuất thân?

- Anh có thể hoàn toàn yên tâm.

- Chắc chắn? Lâm Kiệt Phong đang nhàn nhã uống trà đột ngột lên tiếng.

- Anh không tin em à?

- Em vốn cũng biết gia thế nhà ta. Không chừng cô ta là người bang phái nào đó phái đến. Kiệt Vũ nói ra suy đoán.

Lâm Tĩnh Nhi nhìn hai người này mà phiền muộn. Phòng thủ quá đáng, ngay cả nó cũng chưa từng vượt qua được bức tường kiên cố họ tự tạo ra. Kiệt Vũ đôi khi còn có thể cười đùa, anh cả Kiệt Phong thì tuyệt nhiên không.

Cũng không thể trách họ. Gia thế hai anh tiếp nhận từ tay cha thuộc về hắc đạo, khó tránh được kẻ thù khắp nơi muốn tiêu diệt. Để bảo vệ nó và gia tộc, họ đã chịu biết bao điều cực nhọc, bàn tay nhuốm máu tanh, hi sinh cho nó được sống cuộc đời thanh bạch.

- Hai người cứ gặp họ đi rồi quyết định nhé. Nhưng mà em tin tưởng chị ấy.

Nó lặng lẽ rời đi, lòng thầm hi vọng rằng Băng Vân sẽ thay đổi được anh trai một chút ít.

Có điều Lâm Tĩnh Nhi đã quên mất một điều quan trọng. Câu chuyện nào cũng chỉ có một nam chính và một nữ chính, nhân vật phụ khó tránh khỏi tổn thương.

Thần Tiên Cũng Biết Cuồng SiTác giả: KennijjTrong làn sương mờ , một thân ảnh không rõ là thực hay ảo hiện lên. Dáng người vạm vỡ, cao trên tám thước, chắc hẳn đó là một nam nhân. Nhưng mà dáng vẻ thật đối lập. Mái tóc màu xanh đen buông thõng xuống. Còn dung mạo thì như tượng tạc tỉ mẩn vậy! Khuôn mặt thon dài, làn da trắng nõn không tì vết. Nét ngài rậm mà mảnh. Đôi mắt hoa đào dài màu tím biếc phủ đầy băng lãnh, tràn ngập hàm ý sâu sa khó lường. Dọc xuống theo ánh nhìn của các đại tiên là sống mũi thanh tú, chiếc cằm nhọn và làn môi căng mọng như trái chín, khẽ nhếch lên thành một nụ cười tựa có tựa không. Toàn thân hắn toát lên vẻ tà mị, huyễn hoặc, khiến cho kẻ khác khó lòng rời mắt. Ngay cả tiếng đàn réo rắt, tiếng chim líu lo cũng ngưng bặt… Duy chỉ có tiếng đàn và giọng hát tựa như suối trong khẽ ngân nga. Hắn liếc mắt về phía đó, muốn nhìn xem kẻ không để ý đến sự xuất hiện của mình là ai. Nàng bận xiêm y trắng, ngồi bên cạnh khóm hoa đang thời nở rộ. Khí chất thanh cao, khuôn mặt tuyệt trần khiến cho thứ vô tri vô… Trưa, nhà chính yên ắng bỗng sôi nổi hẳn lên, nguyên nhân ngoài việc chào mừng hai thiếu gia yêu quý trở về thì còn cái gì nữa.Lâm Kiệt Phong băng lãnh như thường, hắn cao ngạo, tỏ vẻ khó gần, nhưng lại vô cùng thu hút, đặc biệt là khiến các cô hầu nữ chết mê chết mệt. Nhưng hắn nào quan tâm, thấy Tĩnh Nhi gật đầu coi như thông báo “anh đã về”, rồi mau chóng vào thư phòng ở khu cấm địa trên lầu hai - nhà chính, nơi này chỉ có ba anh em họ Lâm mới có thể bước vào.Lâm Kiệt Vũ thì khác, tâm trạng anh đang rất tốt bởi chuyến đi này mang về không ít lợi nhuận, anh cũng không quá thờ ơ, tính tình trái ngược hoàn toàn với anh cả, ngoại trừ sự tàn nhẫn khi làm việc. Thế nhưng, ở anh cũng có cái gì đó khiến cho người ta cảm thấy khó thở.- Tĩnh, ở nhà không quậy phá gì chứ?- Anh Vũ, em không phải con nít đâu nhá. Nó bĩu môi.- Được rồi. Anh có mang quà về cho em này.- Là gì vậy?- Theo anh vào thư phòng rồi biết.- Tĩnh, nghe nói em đưa một người về? Lâm Kiệt Vũ hỏi.- Đúng vậy. Chị ấy tên là Băng Vân. Quả nhiên như cô đoán, không có quà, mà là gọi vào “tra khảo”.- Xuất thân?- Anh có thể hoàn toàn yên tâm.- Chắc chắn? Lâm Kiệt Phong đang nhàn nhã uống trà đột ngột lên tiếng.- Anh không tin em à?- Em vốn cũng biết gia thế nhà ta. Không chừng cô ta là người bang phái nào đó phái đến. Kiệt Vũ nói ra suy đoán.Lâm Tĩnh Nhi nhìn hai người này mà phiền muộn. Phòng thủ quá đáng, ngay cả nó cũng chưa từng vượt qua được bức tường kiên cố họ tự tạo ra. Kiệt Vũ đôi khi còn có thể cười đùa, anh cả Kiệt Phong thì tuyệt nhiên không.Cũng không thể trách họ. Gia thế hai anh tiếp nhận từ tay cha thuộc về hắc đạo, khó tránh được kẻ thù khắp nơi muốn tiêu diệt. Để bảo vệ nó và gia tộc, họ đã chịu biết bao điều cực nhọc, bàn tay nhuốm máu tanh, hi sinh cho nó được sống cuộc đời thanh bạch.- Hai người cứ gặp họ đi rồi quyết định nhé. Nhưng mà em tin tưởng chị ấy.Nó lặng lẽ rời đi, lòng thầm hi vọng rằng Băng Vân sẽ thay đổi được anh trai một chút ít.Có điều Lâm Tĩnh Nhi đã quên mất một điều quan trọng. Câu chuyện nào cũng chỉ có một nam chính và một nữ chính, nhân vật phụ khó tránh khỏi tổn thương.

Chương 11: Thiếu gia nhà họ lâm