“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn…

Chương 16

Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...Tác giả: Dương Liễu Liễu“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn… Thế là xong, tôi và hắn phải ra sau trường chụp điệu vồ ếch 100 lần. Ôi cái chân của tôi đã xót xa nay lại càng thêm nhức nhối. Còn ông bảo vệ kia thì cứ đứng trơ ra, nở nụ cười đểu vì đã hành hạ được đứa học sinh mang danh hiệu cháu hư Bác Hồ của tôi. Chúa ơi! Sao Chúa lại sắp xếp cho đời con gặp hắn. Con hận… hận hắn…1…2…3… nhanh lên 99…100…Tôi thở không ra hơi nữa. Ông bảo vệ nhếch mép cười đểu ra về. Tôi quay sang tên Giang Hữu Thần đang cười toe toet kia mà nghiến răng:-Lần này cậu chết với tôi.-Em lại định làm gì nào?Tôi giơ tay định cho hắn một trận, ai dè hắn co chân lên chạy. Tôi đuổi theo, hét lên:-Đứng lại!-Haha… Đuổi theo anh đi!Tôi chạy, cố sưc chạy đuổi theo hắn. Dám thách thức tôi à? Hắn vừa chạy vừa ngoái cổ lại, đưa cái mặt đểu ra nhìn tôi. Tại ai mà tôi phải chịu phạt? Tại ai mà tôi biết chữ “ghen” viết như thế nào. Tôi bỗng thấy ghét hắn, ghét nụ cười của hắn với Lý Tâm Như, ghét hắn với bà cô già ban sáng, ghét hắn khiến tôi nói nhiều hơn, tức giận nhiều hơn=> tuổi thọ của tôi bị giảm. Ôi! Mình đang lạc đi đâu vậy? Điên thật rồi.Tôi khựng lại, mặt nhăn lên vì vết thương trở nên đau hơn. Thấy tôi vậy, hắn thu nụ cười đểu giả lại,ánh mắt trở nên lo lắng chạy lại, giọng như lo cho trẻ con:-Có sao không?-Không cần anh lo. Tôi về lớp đây!Tôi quay mặt đi, không nói thêm một lời nào, chân bươc tập tễnh. Ôi cái số tôi khổ. Lại mất mấy ngày không chạy nhảy được đây. Đột nhiên hắn tiến nhanh lại, bế xốc tôi lên. Định chỏi trò Hoàng Tử-Công Chúa à? Tôi giãy nảy:-Bỏ tôi xuống! Anh bị điên à?-Em còn kêu nữa là anh kiss đấy.-Anh dám!Hắn cứ bước đi anh dũng mặc dù người hắn phải chịu khá nhiều cú đấm của tôi. Đí qua dãy hành lang, bao nhiêu con mắt đỏ vào nhìn. Tôi thấy nóng ran mặt.Còn hắn thì cười toe, tỏ vẻ hài lòng. Tôi nghiến răng:-Bỏ tôi xuống! Nếu không cậu sẽ phải hối hận đấy.-…Cả mấy khu hành lang bỗng vỗ tay reo hò ầm ĩ. Hắn cứ bước tiếp. Tôi có thể camrnhaanj được tim hắn đang đạp loạn nhịp. Sao lại vậy? Bước qua khu cửa chính áo sâu khâu của trường, người ta đang dựng rạp, treo bóng bay. Tôi ngạc nhiên hỏi:-Có chương trình gì à?-Anh không biết.Hoàng Ân từ đâu chạy ra, mặt tỏ rõ sự thất vọng. Tôi từ từ gỡ những ngón tay của Hữu Thần ra. Hắn cúi xuống nhìn tôi. Hy vọng hắn hiểu tôi đang nghĩ gì. Thật ra thì hắn hiểu. Chính vì thế mà hắn không buông tôi xuống. Tôi lấy vẻ mặt hậm hực đá vào chân hắn. Hắn trố mắt nhìn tôi chằm chằm, tay xoa xoa chân.-Em làm gì vậy?-Anh còn giám làm thế với tôi?Hoàng Ân tươi cười chạy đến nhưng ánh mắt và giọng nói không dấu được sự lo lắng:-Cậu bị sao vậy? Chân tay sao lại thế này?-Cậu đừng quan tâm. Tại tôi bị ngôi sao chổi cgawms trúng thôi.-Để tớ dìu cậu về lớp.-Khỏi. Tớ tự đi được. Mà trường mình tổ chức gì vậy?-À! Tối nay có giao lưu văn nghệ cho học sinh toàn trường nhân mùa khai giảng mới.-Phiền phức.-Toàn bộ học sinh trong trường phải tham gia đó.Tôi tặc lưỡi đi về lớp. Chân mỏi nhừ, lại thấy đau đau vì phải chụp ếch tới 100 cái cơ mà. Hix. Đi về lớp mà tôi vẫn cảm nhận có ánh mắt đang dõi theo mình. Người tôi nóng ran. Ái lệ và Vi Diệp từ đâu phóng tới, miệng rôm rả bàn truyện nào là trang phục, quần áo, đầu tóc… cho buổi giao lưu văn ghệ tối nay. Đúng là con gái Jin 100% nữ tính. Ái Lệ kéo tay tôi nhưng có chút ngập ngừng vì gương mặt tôi tỏ rõ sự thờ ơ.-Đại ca dự định gì cho tối nay chưa?-Ngủ!Tôi thốt ra đúng một chữ. Vừa nhắc đến nó, tôi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Nghĩ mà thấy tức. Tại hắn mà mình thấp thỏm không ngủ được. Ái Lệ vẫn nheo nhéo:-Như thế đâu có được. Tối nay chị nhỏ sẽ qua đón đại ca. Đại ca nhớ ăn mặc cho thật đẹp đó nha.-Thử làm đì.Đại ca sẽ róc xương chị nhỏ đấy.-Tối nay phải làm cho đại ca lột xác. Chết cũng đáng đúng không Vi Diệp.-Ừ!Vi Diệp đáp trong khi mắt vẫn dán vào quyển sách. Công nhận nhỏ này ngoan dễ sợ. Ngồi trong lớp học, đầu tôi cứ bay bổng với những ý nghĩ vớ vẩn về tối nay. Nào là Lọ Lem đánh rơi giày, nào là cô Tấm đi dự hội…. Ôi! Tôi chả biết mình đang nghĩ gì nữa. Tôi không hề bị trúng độc bởi phim tình cảm nhưng hiện thời thì tôi uowcsminhf là công chúa. Hay tối nay tôi thử thay đổi xem sao? Một lần làm con người thật của mình. Ý nghĩ này cứ vương vấn trong đầu tôi cho đến khi về nhà.

Thế là xong, tôi và hắn phải ra sau trường chụp điệu vồ ếch 100 lần. Ôi cái chân của tôi đã xót xa nay lại càng thêm nhức nhối. Còn ông bảo vệ kia thì cứ đứng trơ ra, nở nụ cười đểu vì đã hành hạ được đứa học sinh mang danh hiệu cháu hư Bác Hồ của tôi. Chúa ơi! Sao Chúa lại sắp xếp cho đời con gặp hắn. Con hận… hận hắn…

1…2…3… nhanh lên 99…100…

Tôi thở không ra hơi nữa. Ông bảo vệ nhếch mép cười đểu ra về. Tôi quay sang tên Giang Hữu Thần đang cười toe toet kia mà nghiến răng:

-Lần này cậu chết với tôi.

-Em lại định làm gì nào?

Tôi giơ tay định cho hắn một trận, ai dè hắn co chân lên chạy. Tôi đuổi theo, hét lên:

-Đứng lại!

-Haha… Đuổi theo anh đi!

Tôi chạy, cố sưc chạy đuổi theo hắn. Dám thách thức tôi à? Hắn vừa chạy vừa ngoái cổ lại, đưa cái mặt đểu ra nhìn tôi. Tại ai mà tôi phải chịu phạt? Tại ai mà tôi biết chữ “ghen” viết như thế nào. Tôi bỗng thấy ghét hắn, ghét nụ cười của hắn với Lý Tâm Như, ghét hắn với bà cô già ban sáng, ghét hắn khiến tôi nói nhiều hơn, tức giận nhiều hơn=> tuổi thọ của tôi bị giảm. Ôi! Mình đang lạc đi đâu vậy? Điên thật rồi.

Tôi khựng lại, mặt nhăn lên vì vết thương trở nên đau hơn. Thấy tôi vậy, hắn thu nụ cười đểu giả lại,ánh mắt trở nên lo lắng chạy lại, giọng như lo cho trẻ con:

-Có sao không?

-Không cần anh lo. Tôi về lớp đây!

Tôi quay mặt đi, không nói thêm một lời nào, chân bươc tập tễnh. Ôi cái số tôi khổ. Lại mất mấy ngày không chạy nhảy được đây. Đột nhiên hắn tiến nhanh lại, bế xốc tôi lên. Định chỏi trò Hoàng Tử-Công Chúa à? Tôi giãy nảy:

-Bỏ tôi xuống! Anh bị điên à?

-Em còn kêu nữa là anh kiss đấy.

-Anh dám!

Hắn cứ bước đi anh dũng mặc dù người hắn phải chịu khá nhiều cú đấm của tôi. Đí qua dãy hành lang, bao nhiêu con mắt đỏ vào nhìn. Tôi thấy nóng ran mặt.Còn hắn thì cười toe, tỏ vẻ hài lòng. Tôi nghiến răng:

-Bỏ tôi xuống! Nếu không cậu sẽ phải hối hận đấy.

-…

Cả mấy khu hành lang bỗng vỗ tay reo hò ầm ĩ. Hắn cứ bước tiếp. Tôi có thể camrnhaanj được tim hắn đang đạp loạn nhịp. Sao lại vậy? Bước qua khu cửa chính áo sâu khâu của trường, người ta đang dựng rạp, treo bóng bay. Tôi ngạc nhiên hỏi:

-Có chương trình gì à?

-Anh không biết.

Hoàng Ân từ đâu chạy ra, mặt tỏ rõ sự thất vọng. Tôi từ từ gỡ những ngón tay của Hữu Thần ra. Hắn cúi xuống nhìn tôi. Hy vọng hắn hiểu tôi đang nghĩ gì. Thật ra thì hắn hiểu. Chính vì thế mà hắn không buông tôi xuống. Tôi lấy vẻ mặt hậm hực đá vào chân hắn. Hắn trố mắt nhìn tôi chằm chằm, tay xoa xoa chân.

-Em làm gì vậy?

-Anh còn giám làm thế với tôi?

Hoàng Ân tươi cười chạy đến nhưng ánh mắt và giọng nói không dấu được sự lo lắng:

-Cậu bị sao vậy? Chân tay sao lại thế này?

-Cậu đừng quan tâm. Tại tôi bị ngôi sao chổi cgawms trúng thôi.

-Để tớ dìu cậu về lớp.

-Khỏi. Tớ tự đi được. Mà trường mình tổ chức gì vậy?

-À! Tối nay có giao lưu văn nghệ cho học sinh toàn trường nhân mùa khai giảng mới.

-Phiền phức.

-Toàn bộ học sinh trong trường phải tham gia đó.

Tôi tặc lưỡi đi về lớp. Chân mỏi nhừ, lại thấy đau đau vì phải chụp ếch tới 100 cái cơ mà. Hix. Đi về lớp mà tôi vẫn cảm nhận có ánh mắt đang dõi theo mình. Người tôi nóng ran. Ái lệ và Vi Diệp từ đâu phóng tới, miệng rôm rả bàn truyện nào là trang phục, quần áo, đầu tóc… cho buổi giao lưu văn ghệ tối nay. Đúng là con gái Jin 100% nữ tính. Ái Lệ kéo tay tôi nhưng có chút ngập ngừng vì gương mặt tôi tỏ rõ sự thờ ơ.

-Đại ca dự định gì cho tối nay chưa?

-Ngủ!

Tôi thốt ra đúng một chữ. Vừa nhắc đến nó, tôi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Nghĩ mà thấy tức. Tại hắn mà mình thấp thỏm không ngủ được. Ái Lệ vẫn nheo nhéo:

-Như thế đâu có được. Tối nay chị nhỏ sẽ qua đón đại ca. Đại ca nhớ ăn mặc cho thật đẹp đó nha.

-Thử làm đì.Đại ca sẽ róc xương chị nhỏ đấy.

-Tối nay phải làm cho đại ca lột xác. Chết cũng đáng đúng không Vi Diệp.

-Ừ!

Vi Diệp đáp trong khi mắt vẫn dán vào quyển sách. Công nhận nhỏ này ngoan dễ sợ. Ngồi trong lớp học, đầu tôi cứ bay bổng với những ý nghĩ vớ vẩn về tối nay. Nào là Lọ Lem đánh rơi giày, nào là cô Tấm đi dự hội…. Ôi! Tôi chả biết mình đang nghĩ gì nữa. Tôi không hề bị trúng độc bởi phim tình cảm nhưng hiện thời thì tôi uowcsminhf là công chúa. Hay tối nay tôi thử thay đổi xem sao? Một lần làm con người thật của mình. Ý nghĩ này cứ vương vấn trong đầu tôi cho đến khi về nhà.

Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...Tác giả: Dương Liễu Liễu“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn… Thế là xong, tôi và hắn phải ra sau trường chụp điệu vồ ếch 100 lần. Ôi cái chân của tôi đã xót xa nay lại càng thêm nhức nhối. Còn ông bảo vệ kia thì cứ đứng trơ ra, nở nụ cười đểu vì đã hành hạ được đứa học sinh mang danh hiệu cháu hư Bác Hồ của tôi. Chúa ơi! Sao Chúa lại sắp xếp cho đời con gặp hắn. Con hận… hận hắn…1…2…3… nhanh lên 99…100…Tôi thở không ra hơi nữa. Ông bảo vệ nhếch mép cười đểu ra về. Tôi quay sang tên Giang Hữu Thần đang cười toe toet kia mà nghiến răng:-Lần này cậu chết với tôi.-Em lại định làm gì nào?Tôi giơ tay định cho hắn một trận, ai dè hắn co chân lên chạy. Tôi đuổi theo, hét lên:-Đứng lại!-Haha… Đuổi theo anh đi!Tôi chạy, cố sưc chạy đuổi theo hắn. Dám thách thức tôi à? Hắn vừa chạy vừa ngoái cổ lại, đưa cái mặt đểu ra nhìn tôi. Tại ai mà tôi phải chịu phạt? Tại ai mà tôi biết chữ “ghen” viết như thế nào. Tôi bỗng thấy ghét hắn, ghét nụ cười của hắn với Lý Tâm Như, ghét hắn với bà cô già ban sáng, ghét hắn khiến tôi nói nhiều hơn, tức giận nhiều hơn=> tuổi thọ của tôi bị giảm. Ôi! Mình đang lạc đi đâu vậy? Điên thật rồi.Tôi khựng lại, mặt nhăn lên vì vết thương trở nên đau hơn. Thấy tôi vậy, hắn thu nụ cười đểu giả lại,ánh mắt trở nên lo lắng chạy lại, giọng như lo cho trẻ con:-Có sao không?-Không cần anh lo. Tôi về lớp đây!Tôi quay mặt đi, không nói thêm một lời nào, chân bươc tập tễnh. Ôi cái số tôi khổ. Lại mất mấy ngày không chạy nhảy được đây. Đột nhiên hắn tiến nhanh lại, bế xốc tôi lên. Định chỏi trò Hoàng Tử-Công Chúa à? Tôi giãy nảy:-Bỏ tôi xuống! Anh bị điên à?-Em còn kêu nữa là anh kiss đấy.-Anh dám!Hắn cứ bước đi anh dũng mặc dù người hắn phải chịu khá nhiều cú đấm của tôi. Đí qua dãy hành lang, bao nhiêu con mắt đỏ vào nhìn. Tôi thấy nóng ran mặt.Còn hắn thì cười toe, tỏ vẻ hài lòng. Tôi nghiến răng:-Bỏ tôi xuống! Nếu không cậu sẽ phải hối hận đấy.-…Cả mấy khu hành lang bỗng vỗ tay reo hò ầm ĩ. Hắn cứ bước tiếp. Tôi có thể camrnhaanj được tim hắn đang đạp loạn nhịp. Sao lại vậy? Bước qua khu cửa chính áo sâu khâu của trường, người ta đang dựng rạp, treo bóng bay. Tôi ngạc nhiên hỏi:-Có chương trình gì à?-Anh không biết.Hoàng Ân từ đâu chạy ra, mặt tỏ rõ sự thất vọng. Tôi từ từ gỡ những ngón tay của Hữu Thần ra. Hắn cúi xuống nhìn tôi. Hy vọng hắn hiểu tôi đang nghĩ gì. Thật ra thì hắn hiểu. Chính vì thế mà hắn không buông tôi xuống. Tôi lấy vẻ mặt hậm hực đá vào chân hắn. Hắn trố mắt nhìn tôi chằm chằm, tay xoa xoa chân.-Em làm gì vậy?-Anh còn giám làm thế với tôi?Hoàng Ân tươi cười chạy đến nhưng ánh mắt và giọng nói không dấu được sự lo lắng:-Cậu bị sao vậy? Chân tay sao lại thế này?-Cậu đừng quan tâm. Tại tôi bị ngôi sao chổi cgawms trúng thôi.-Để tớ dìu cậu về lớp.-Khỏi. Tớ tự đi được. Mà trường mình tổ chức gì vậy?-À! Tối nay có giao lưu văn nghệ cho học sinh toàn trường nhân mùa khai giảng mới.-Phiền phức.-Toàn bộ học sinh trong trường phải tham gia đó.Tôi tặc lưỡi đi về lớp. Chân mỏi nhừ, lại thấy đau đau vì phải chụp ếch tới 100 cái cơ mà. Hix. Đi về lớp mà tôi vẫn cảm nhận có ánh mắt đang dõi theo mình. Người tôi nóng ran. Ái lệ và Vi Diệp từ đâu phóng tới, miệng rôm rả bàn truyện nào là trang phục, quần áo, đầu tóc… cho buổi giao lưu văn ghệ tối nay. Đúng là con gái Jin 100% nữ tính. Ái Lệ kéo tay tôi nhưng có chút ngập ngừng vì gương mặt tôi tỏ rõ sự thờ ơ.-Đại ca dự định gì cho tối nay chưa?-Ngủ!Tôi thốt ra đúng một chữ. Vừa nhắc đến nó, tôi đã ngáp ngắn ngáp dài rồi. Nghĩ mà thấy tức. Tại hắn mà mình thấp thỏm không ngủ được. Ái Lệ vẫn nheo nhéo:-Như thế đâu có được. Tối nay chị nhỏ sẽ qua đón đại ca. Đại ca nhớ ăn mặc cho thật đẹp đó nha.-Thử làm đì.Đại ca sẽ róc xương chị nhỏ đấy.-Tối nay phải làm cho đại ca lột xác. Chết cũng đáng đúng không Vi Diệp.-Ừ!Vi Diệp đáp trong khi mắt vẫn dán vào quyển sách. Công nhận nhỏ này ngoan dễ sợ. Ngồi trong lớp học, đầu tôi cứ bay bổng với những ý nghĩ vớ vẩn về tối nay. Nào là Lọ Lem đánh rơi giày, nào là cô Tấm đi dự hội…. Ôi! Tôi chả biết mình đang nghĩ gì nữa. Tôi không hề bị trúng độc bởi phim tình cảm nhưng hiện thời thì tôi uowcsminhf là công chúa. Hay tối nay tôi thử thay đổi xem sao? Một lần làm con người thật của mình. Ý nghĩ này cứ vương vấn trong đầu tôi cho đến khi về nhà.

Chương 16