“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn…

Chương 21

Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...Tác giả: Dương Liễu Liễu“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn… Lần này tôi lại như sét đánh khi nghe hắn nói: “tháng sau phải phẫu thuật thay tim”. Choáng quá, tôi lặp bặp:-Anh không đùa tôi đấy chứ?-Anh lấy sinh mạng của mình ra đùa với em sao?-Anh định làm gì?Hắn nở nụ cười đểu tiến lại gần tôi. Hắn lại muốn ăn đòn nữa hả? Cái tên ôn thần này. Giờ thì hắn chỉ cách tôi khoảng hai bước chân. Tôi hếch cái mặt câng caangleen xem hắn định làm gì. Hắn đưa tay lên gãi gãi cái mũi như kiểu có ccau hỏi nhưng còn khó xử. Chờ đợi câu nói của hắn sao mà bực mình vậy?-Này! Em cũng yêu anh đúng không?Trời! sao hắn lại hỏi một câu sến thế không biết. Nhìn cái mặt hắn đâu đến nỗi. Nhưng phải công nhận nhìn hắn bây giờ rất buồn cười. Mà hắn có óc không vậy? Qua bao hành động, lời nói, ngôn ngữ, cử chỉ của tôi mà hắn không đoán được sao? Tôi xì một cái rồi quay đầu:-Anh đúng là ngốc, siêu ngốc luôn.-Này…Hắn kéo tôi lại, bất thình lình bị mất đà. Tôi cảm nhận mặt hắn chỉ cách tôi khoảng 2cm.“pinh-poong… cô chủ đáng yêu nghe mấy đi nào…”-Tôi có điện thoại.Hắn buông tôi ra, vẻ cau có lộ rõ. Đúng là đáng yêu. Mà ai vậy không biết? Gọi đúng lúc ghê. Nụ cười của tôi biến mất khi nhìn sdt trên màn hình. tôi run run. Máy ddienj thoại rơi xuống đất, lật cả vỏ pin ra. Hắn nhanh tay nhặt lên hỏi tôi:-Ai vậy?Tôi giằng lấy điện thoại trên tya hắn, quay đầu ra về. Trước thái độ của tôi, hắn có vẻ lúng túng, đuổi theo:-Em về hả? Vậy để anh đưa em về.-Tôi có chân, có mắt, tự về được. Khỏi cần anh.Hắn đứng sững lại ở đó, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi. Bỏ đi một đoạn xa, đầu tôi tràn ngập bao cảm xúc khó tả. Sdt này là của người đó. Đã 3 năm rồi,sao người đó lại… Cơn phẫn nộ của tôi trào lên.Là do hồi tôi còn bé, lon ton chạy ra đường, một chiếc xe gắn mày phóng vù tới và… Rầm… Người đó đã lao ra cứu tôi. Và sau tai nạn đó, đôi chân của người đó đã bị cướp đi, vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn.Ngồi trên taxi, tôi lấy tay xoa trán, thở dài, nghĩ về quá khứ.***-Này! Tôi đã cứu em, mất đi đôi chân cũng vì em. Giờ em phải ở bên cạnh tôi, mãi mãi là người hầu cho tôi…***

Lần này tôi lại như sét đánh khi nghe hắn nói: “tháng sau phải phẫu thuật thay tim”. Choáng quá, tôi lặp bặp:

-Anh không đùa tôi đấy chứ?

-Anh lấy sinh mạng của mình ra đùa với em sao?

-Anh định làm gì?

Hắn nở nụ cười đểu tiến lại gần tôi. Hắn lại muốn ăn đòn nữa hả? Cái tên ôn thần này. Giờ thì hắn chỉ cách tôi khoảng hai bước chân. Tôi hếch cái mặt câng caangleen xem hắn định làm gì. Hắn đưa tay lên gãi gãi cái mũi như kiểu có ccau hỏi nhưng còn khó xử. Chờ đợi câu nói của hắn sao mà bực mình vậy?

-Này! Em cũng yêu anh đúng không?

Trời! sao hắn lại hỏi một câu sến thế không biết. Nhìn cái mặt hắn đâu đến nỗi. Nhưng phải công nhận nhìn hắn bây giờ rất buồn cười. Mà hắn có óc không vậy? Qua bao hành động, lời nói, ngôn ngữ, cử chỉ của tôi mà hắn không đoán được sao? Tôi xì một cái rồi quay đầu:

-Anh đúng là ngốc, siêu ngốc luôn.

-Này…

Hắn kéo tôi lại, bất thình lình bị mất đà. Tôi cảm nhận mặt hắn chỉ cách tôi khoảng 2cm.

“pinh-poong… cô chủ đáng yêu nghe mấy đi nào…”

-Tôi có điện thoại.

Hắn buông tôi ra, vẻ cau có lộ rõ. Đúng là đáng yêu. Mà ai vậy không biết? Gọi đúng lúc ghê. Nụ cười của tôi biến mất khi nhìn sdt trên màn hình. tôi run run. Máy ddienj thoại rơi xuống đất, lật cả vỏ pin ra. Hắn nhanh tay nhặt lên hỏi tôi:-Ai vậy?

Tôi giằng lấy điện thoại trên tya hắn, quay đầu ra về. Trước thái độ của tôi, hắn có vẻ lúng túng, đuổi theo:

-Em về hả? Vậy để anh đưa em về.

-Tôi có chân, có mắt, tự về được. Khỏi cần anh.

Hắn đứng sững lại ở đó, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi. Bỏ đi một đoạn xa, đầu tôi tràn ngập bao cảm xúc khó tả. Sdt này là của người đó. Đã 3 năm rồi,sao người đó lại… Cơn phẫn nộ của tôi trào lên.

Là do hồi tôi còn bé, lon ton chạy ra đường, một chiếc xe gắn mày phóng vù tới và… Rầm… Người đó đã lao ra cứu tôi. Và sau tai nạn đó, đôi chân của người đó đã bị cướp đi, vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn.

Ngồi trên taxi, tôi lấy tay xoa trán, thở dài, nghĩ về quá khứ.

***

-Này! Tôi đã cứu em, mất đi đôi chân cũng vì em. Giờ em phải ở bên cạnh tôi, mãi mãi là người hầu cho tôi…

***

Duyên Có Rồi... Phận Em Giữ Đó...Tác giả: Dương Liễu Liễu“Tôi sẽ thay đổi nhưng theo một cách khác. Đơn giản tôi thay đổi không để vì nổi bật trước đám đông hay vì một ai đó đang lặng thầm quan sát tôi. Mà sự thay đổi này là vì tôi, vì cuộc sống mà tôi đã lựa chọn…” -Giờ thì bó mẹ có thể đi những con đường mà hai người đã lựa chọn, không cần lo ắng, không phải quan tâm đứa con gái ngốc nghếch này. Hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho hai người… -Liễu! Liễu con! (mẹ tôi nói) –Con nói thế là sao? Bố mẹ sao lại không quan tâm đến con? Nếu con không chọn sống giữa bố hoặc mẹ thì con có thể ra sống riêng, mẹ sẽ thuê người chăm sóc con… -Thôi đi! –Tôi gắt lên –Con ghê tởm cái sự quan tâm của hai người rồi. Trước thái đọ của tôi, người bố kia không có thái độ gì, mắt vẫn đắm đuối với người phụ nữ trẻ bên cạnh. Tôi nhếch mép cười, tiến lại gần cô ta: -Dì nhớ chăm sóc ba con cẩn thận nhé! Ba, con đi đây! -Ừ! Đi thì đi đi, phiền phức. Trước câu nói đó, tôi ho nhẹ một cái rồi gượng cười, tay cầm chiếc vali. Cảm xúc như chết lặng. Giờ thì tôi muốn chạy trốn… Lần này tôi lại như sét đánh khi nghe hắn nói: “tháng sau phải phẫu thuật thay tim”. Choáng quá, tôi lặp bặp:-Anh không đùa tôi đấy chứ?-Anh lấy sinh mạng của mình ra đùa với em sao?-Anh định làm gì?Hắn nở nụ cười đểu tiến lại gần tôi. Hắn lại muốn ăn đòn nữa hả? Cái tên ôn thần này. Giờ thì hắn chỉ cách tôi khoảng hai bước chân. Tôi hếch cái mặt câng caangleen xem hắn định làm gì. Hắn đưa tay lên gãi gãi cái mũi như kiểu có ccau hỏi nhưng còn khó xử. Chờ đợi câu nói của hắn sao mà bực mình vậy?-Này! Em cũng yêu anh đúng không?Trời! sao hắn lại hỏi một câu sến thế không biết. Nhìn cái mặt hắn đâu đến nỗi. Nhưng phải công nhận nhìn hắn bây giờ rất buồn cười. Mà hắn có óc không vậy? Qua bao hành động, lời nói, ngôn ngữ, cử chỉ của tôi mà hắn không đoán được sao? Tôi xì một cái rồi quay đầu:-Anh đúng là ngốc, siêu ngốc luôn.-Này…Hắn kéo tôi lại, bất thình lình bị mất đà. Tôi cảm nhận mặt hắn chỉ cách tôi khoảng 2cm.“pinh-poong… cô chủ đáng yêu nghe mấy đi nào…”-Tôi có điện thoại.Hắn buông tôi ra, vẻ cau có lộ rõ. Đúng là đáng yêu. Mà ai vậy không biết? Gọi đúng lúc ghê. Nụ cười của tôi biến mất khi nhìn sdt trên màn hình. tôi run run. Máy ddienj thoại rơi xuống đất, lật cả vỏ pin ra. Hắn nhanh tay nhặt lên hỏi tôi:-Ai vậy?Tôi giằng lấy điện thoại trên tya hắn, quay đầu ra về. Trước thái độ của tôi, hắn có vẻ lúng túng, đuổi theo:-Em về hả? Vậy để anh đưa em về.-Tôi có chân, có mắt, tự về được. Khỏi cần anh.Hắn đứng sững lại ở đó, ánh mắt đầy thất vọng nhìn tôi. Bỏ đi một đoạn xa, đầu tôi tràn ngập bao cảm xúc khó tả. Sdt này là của người đó. Đã 3 năm rồi,sao người đó lại… Cơn phẫn nộ của tôi trào lên.Là do hồi tôi còn bé, lon ton chạy ra đường, một chiếc xe gắn mày phóng vù tới và… Rầm… Người đó đã lao ra cứu tôi. Và sau tai nạn đó, đôi chân của người đó đã bị cướp đi, vĩnh viễn phải ngồi trên xe lăn.Ngồi trên taxi, tôi lấy tay xoa trán, thở dài, nghĩ về quá khứ.***-Này! Tôi đã cứu em, mất đi đôi chân cũng vì em. Giờ em phải ở bên cạnh tôi, mãi mãi là người hầu cho tôi…***

Chương 21