Anh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường…
Chương 24: Biết không thể thiếu nhau
Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… ( mình cảm thấy chương này mình viết hơi sến sẩm nên mong mọi người đừng ném gạch nhé. chương sau mình sẽ kết thúc tình tiết này nên mọi người hãy dự đoán xem mình giải quyết nó ra sao được không ạ? mình rất muốn xem ý tưởng của mình và các bạn có trùng nhau không? cảm ơn các bạn)Tại biệt thự của ông nó- con suy nghĩ kĩ chưa?/- ông nó hỏi nó- con không muốn sống trong bệnh viện quãng đời còn lại đâu, vả lại nếu có làn phẫu thuật thì con cũng có thể chết mà- nó tươi tỉnh nói để ông không phải bận tâm về nó.- Con định rời xa thiên lâm thật sao?- ông muốn biết quyết định của nó- Đợi tối nay khi con đi rồi ông hãy đưa cái này cho anh ấy.- vừa nói nó vừa rút ra một tờ đơn li dị. con muốn anh ấy có thể tìm được hạnh phúc mới- nó nhỏ hai hàng nước mắt. tim nó đau thắt lại khi nghĩ đến việc sẽ rời xa anh nhưng nó không thể không làm thế- Ta sẽ làm theo ý con. – ông nó không ép nó vì biết nếu nó đã chuẩn bị cả đơn li dị rồi thì chứng tỏ nó đã suy nghĩ rất kĩ. Ông cũng không ép nó làm phẫu thuật.Khi nó ra về, ông nó gọi cho thiên thanh, hai người nói với nhau chuyện gì đó nghe có vẻ nghiêm trọng lắm.Hôm nay anh đi làm về muộn do công việc từ hai hôm đi chơi với nó dồn vào. Về đến nơi thấy nó đang ngủ rồi, anh nhẹ nhàng hôn vào trán nó rồi đi tắm giặt. Tắt điện , lên giường ôm lấy nó thật nhẹ nhàng, hình như anh đang rất buồn và lo lắng việc gì đóĐến đêm, nó tỉnh dậy nhìn anh, nước mắt bất chợt lại tuôn rơi. Không hiểu sao khi ở gần anh nó lại mau nước mắt đến vậy. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra nó sửa soạn một chút rồi đến bên anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh rồi khóc,“ em xin lỗi, anh hãy coi em là một giấc mơ rồi quên em đi. Chúc anh hạnh phúc. Em sẽ chúc phúc cho anh dù em có ở đâu đi chăng nữa”- nó nói trong nước mắt. nó quay lưng bước đi- * pặt* tay nó bị một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy khiến nó giật mình.- Làm sao anh có thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh, làm sao anh có thể vui vẻ trong khi em phải chịu đau thương một mình. em bảo anh phải làm sao để coi em làm một giấc mơ khi mà anh đã quá yêu em, đã quá hạnh phúc khi ở bên em cơ chứ- thì ra anh không ngủ, từ nãy đến giờ anh đều biết nó làm gì .- Sao anh…- nó ngạc nhiên- Đừng hỏi anh vì sao. hãy nói tại sao em lại đối xử với anh như vậy?- anh nhìn nó- Em… em- nó không nói- Chẳng lẽ chỉ vì em bị bệnh thôi sao?- anh hỏi nó- Sao anh biết- nó sửng sốt ngạc nhiên- Thấy thái độ của em rất lạ, thiên thanh và ông cũng vậy nên khi về nước anh đã gọi bắt thiên thanh kể mọi chuyện cho anh biết? chẳng lẽ em định bỏ rơi anh sao?- anh đau lòng- Không phải…. -nó phản kháng- Thế sao em lại tạm biệt anh khi anh đang ngủ, nếu không phải anh tính được sẵn thì em đã bỏ anh mãi rồi đúng không?- anh hơi giận dữ do quá kích động.- Không phải bỏ rơi, là em không muốn làm gánh nặng cho anh, không muốn anh phiền lòng- nó khóc- Ngốc ạ- anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Hãy để anh được phiền lòng vì em, hãy để anh được là người san sẻ nỗi đau cùng em, chỉ xin em hãy ở bên anh để anh có thể nhìn thấy và yêu em. Anh sợ nếu em ra khỏi tầm mắt của anh thì anh sẽ điên lên mất, đừng bao giờ bỏ rơi anh- anh nói khiến nó vô cùng cảm động- Nhưng em sẽ chết, dù phẫu thuật thì em cũng có thể chết đó- nó mỉm cười lau nước mắt nhìn anh,- Vậy hãy cứ để em bên anh đến lúc đó đi, đừng bao giờ trốn khỏi anh. Anh sẽ không thể sống được nếu thiếu em- anh hôn lên trán nó.- Sau này rất có thể em sẽ không nhớ được anh là ai nữa- nó đã xem trước những biểu hiện của căn bệnh này.- Anh sẽ ở bên cạnh và nhắc cho em nhớ. em hãy nhớ người nói câu “ đừng gọi anh là chú nữa vì anh yêu em” chính là anh, chính là chồng của em là được.- Đừng bao giờ rời xa mà không được sự cho phép của anh vì anh rất cần em- anh ôm chặt lấy nó- Em cũng vậy,- nó cảm động nép vào ngực anh. Quả thực nó chưa từng nghĩ nếu không có anh thì cuộc sống của nó sẽ ra sao nữa. – nó khóc như được mùa- Ngốc! đừng khóc nữa sẽ xấu lắm đấy! em cười lau nước mắt cho nó nhưng trong lòng anh lúc này đau hơn lúc nào hết, người con gái mà anh yêu hết lại phải chịu căn bệnh quái ác này, anh không thể làm gì giúp cho nó cả. giờ việc duy nhất anh làm được là ở bên nó cùng nó trải qua những khó khăn sắp tới.Cuối cùng nó vẫn không thể rời xa anh được vì anh và nó không thể sống thiếu nhau.
( mình cảm thấy chương này mình viết hơi
sến sẩm nên mong mọi người đừng ném gạch nhé. chương sau mình sẽ kết
thúc tình tiết này nên mọi người hãy dự đoán xem mình giải quyết nó ra
sao được không ạ? mình rất muốn xem ý tưởng của mình và các bạn có trùng nhau không? cảm ơn các bạn)
Tại biệt thự của ông nó
-
con
suy nghĩ kĩ chưa?/- ông nó hỏi nó
-
con
không muốn sống trong bệnh viện quãng đời còn lại đâu, vả lại nếu có làn phẫu
thuật thì con cũng có thể chết mà- nó tươi tỉnh nói để ông không phải bận tâm
về nó.
-
Con
định rời xa thiên lâm thật sao?- ông muốn biết quyết định của nó
-
Đợi
tối nay khi con đi rồi ông hãy đưa cái này cho anh ấy.- vừa nói nó vừa rút ra
một tờ đơn li dị. con muốn anh ấy có thể tìm được hạnh phúc mới- nó nhỏ hai
hàng nước mắt. tim nó đau thắt lại khi nghĩ đến việc sẽ rời xa anh nhưng nó
không thể không làm thế
-
Ta
sẽ làm theo ý con. – ông nó không ép nó vì biết nếu nó đã chuẩn bị cả đơn li dị
rồi thì chứng tỏ nó đã suy nghĩ rất kĩ. Ông cũng không ép nó làm phẫu thuật.
Khi nó ra về, ông nó gọi cho thiên
thanh, hai người nói với nhau chuyện gì đó nghe có vẻ nghiêm trọng lắm.
Hôm nay anh đi làm về muộn do công việc từ hai hôm đi chơi với nó dồn vào. Về đến nơi thấy nó đang ngủ rồi, anh nhẹ
nhàng hôn vào trán nó rồi đi tắm giặt. Tắt điện , lên giường ôm lấy nó thật nhẹ
nhàng, hình như anh đang rất buồn và lo lắng việc gì đó
Đến đêm, nó tỉnh dậy nhìn anh, nước
mắt bất chợt lại tuôn rơi. Không hiểu sao khi ở gần anh nó lại mau nước mắt đến
vậy. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra nó sửa soạn một chút rồi đến bên anh, đặt một nụ
hôn nhẹ lên môi anh rồi khóc,
“ em xin lỗi, anh hãy coi em là một
giấc mơ rồi quên em đi. Chúc anh hạnh phúc. Em sẽ chúc phúc cho anh dù em có ở
đâu đi chăng nữa”- nó nói trong nước mắt. nó quay lưng bước đi
-
*
pặt* tay nó bị một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy khiến nó giật mình.
-
Làm
sao anh có thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh, làm sao anh có thể vui vẻ
trong khi em phải chịu đau thương một mình. em bảo anh phải làm sao để coi em
làm một giấc mơ khi mà anh đã quá yêu em, đã quá hạnh phúc khi ở bên em cơ chứ-
thì ra anh không ngủ, từ nãy đến giờ anh đều biết nó làm gì .
-
Sao
anh…- nó ngạc nhiên
-
Đừng
hỏi anh vì sao. hãy nói tại sao em lại đối xử với anh như vậy?- anh nhìn nó
-
Em…
em- nó không nói
-
Chẳng
lẽ chỉ vì em bị bệnh thôi sao?- anh hỏi nó
-
Sao
anh biết- nó sửng sốt ngạc nhiên
-
Thấy
thái độ của em rất lạ, thiên thanh và ông cũng vậy nên khi về nước anh đã gọi
bắt thiên thanh kể mọi chuyện cho anh biết? chẳng lẽ em định bỏ rơi anh sao?- anh
đau lòng
-
Không
phải…. -nó phản kháng
-
Thế
sao em lại tạm biệt anh khi anh đang ngủ, nếu không phải anh tính được sẵn thì
em đã bỏ anh mãi rồi đúng không?- anh hơi giận dữ do quá kích động.
-
Không
phải bỏ rơi, là em không muốn làm gánh nặng cho anh, không muốn anh phiền lòng-
nó khóc
-
Ngốc
ạ- anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Hãy để anh được phiền lòng vì em, hãy để anh
được là người san sẻ nỗi đau cùng em, chỉ xin em hãy ở bên anh để anh có thể
nhìn thấy và yêu em. Anh sợ nếu em ra khỏi tầm mắt của anh thì anh sẽ điên lên
mất, đừng bao giờ bỏ rơi anh- anh nói khiến nó vô cùng cảm động
-
Nhưng
em sẽ chết, dù phẫu thuật thì em cũng có thể chết đó- nó mỉm cười lau nước mắt
nhìn anh,
-
Vậy
hãy cứ để em bên anh đến lúc đó đi, đừng bao giờ trốn khỏi anh. Anh sẽ không
thể sống được nếu thiếu em- anh hôn lên trán nó.
-
Sau
này rất có thể em sẽ không nhớ được anh là ai nữa- nó đã xem trước những biểu
hiện của căn bệnh này.
-
Anh
sẽ ở bên cạnh và nhắc cho em nhớ. em hãy nhớ người nói câu “ đừng gọi anh là chú nữa vì anh yêu
em” chính là anh, chính là chồng của em là được.
-
Đừng
bao giờ rời xa mà không được sự cho phép của anh vì anh rất cần em- anh ôm chặt
lấy nó
-
Em
cũng vậy,- nó cảm động nép vào ngực anh. Quả thực nó chưa từng nghĩ nếu không
có anh thì cuộc sống của nó sẽ ra sao nữa. – nó khóc như được mùa
-
Ngốc!
đừng khóc nữa sẽ xấu lắm đấy! em cười lau nước mắt cho nó nhưng trong lòng anh
lúc này đau hơn lúc nào hết, người con gái mà anh yêu hết lại phải chịu căn
bệnh quái ác này, anh không thể làm gì giúp cho nó cả. giờ việc duy nhất anh
làm được là ở bên nó cùng nó trải qua những khó khăn sắp tới.
Cuối cùng nó vẫn không thể rời xa anh
được vì anh và nó không thể sống thiếu nhau.
Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu EmTác giả: muathubuonAnh – Hoàng Thiên Lâm con trai tập đoàn Thanh Loan lớn nhất châu á đồng thời là chủ tịch tập đoàn WIND chuyên về nữ trang lớn nhất châu á. Đã 30 tuổi nhưng chưa kết hôn. Là một người chín chắn lạnh lùng trong công việc nhưng rất ấm áp với gia đình. Đặc biệt yêu quý em gái và không hiểu sao lại cãi nhau với nó như trẻ con. Là chồng được chỉ định của nó theo hôn ước của 2 gia đình. Nó – Phương Ngọc Bảo - con gái duy nhất của tập đoàn Long Phụng. Mới 18 tuổi đang học phổ thông ( thực ra đã có mấy bằng quản trị kinh doanh nhưng đi học để kiếm bạn ấy mà). Kiến thức thì vô biên nhưng những điều cần thiết về tình cảm lại là “ zero” .Xinh đẹp có thừa.Tính tình: ngây thơ, trong sáng, tốt bụng rất hay đấu khẩu với anh. Là vị hôn thê của anh đặc biệt thân với em gái anh. Cô – Hoàng Thiên Thanh- 18 tuổi là em gái của hắn, bạn thân của nó. Xinh đẹp, tài năng, tốt bụng. Rất hợp gu với chị dâu( là nó) vào hùa bắt nạt anh trai. Hai nhà Hoàng- Phương từ lâu đã thân thiết với nhau. Trên thương trường… ( mình cảm thấy chương này mình viết hơi sến sẩm nên mong mọi người đừng ném gạch nhé. chương sau mình sẽ kết thúc tình tiết này nên mọi người hãy dự đoán xem mình giải quyết nó ra sao được không ạ? mình rất muốn xem ý tưởng của mình và các bạn có trùng nhau không? cảm ơn các bạn)Tại biệt thự của ông nó- con suy nghĩ kĩ chưa?/- ông nó hỏi nó- con không muốn sống trong bệnh viện quãng đời còn lại đâu, vả lại nếu có làn phẫu thuật thì con cũng có thể chết mà- nó tươi tỉnh nói để ông không phải bận tâm về nó.- Con định rời xa thiên lâm thật sao?- ông muốn biết quyết định của nó- Đợi tối nay khi con đi rồi ông hãy đưa cái này cho anh ấy.- vừa nói nó vừa rút ra một tờ đơn li dị. con muốn anh ấy có thể tìm được hạnh phúc mới- nó nhỏ hai hàng nước mắt. tim nó đau thắt lại khi nghĩ đến việc sẽ rời xa anh nhưng nó không thể không làm thế- Ta sẽ làm theo ý con. – ông nó không ép nó vì biết nếu nó đã chuẩn bị cả đơn li dị rồi thì chứng tỏ nó đã suy nghĩ rất kĩ. Ông cũng không ép nó làm phẫu thuật.Khi nó ra về, ông nó gọi cho thiên thanh, hai người nói với nhau chuyện gì đó nghe có vẻ nghiêm trọng lắm.Hôm nay anh đi làm về muộn do công việc từ hai hôm đi chơi với nó dồn vào. Về đến nơi thấy nó đang ngủ rồi, anh nhẹ nhàng hôn vào trán nó rồi đi tắm giặt. Tắt điện , lên giường ôm lấy nó thật nhẹ nhàng, hình như anh đang rất buồn và lo lắng việc gì đóĐến đêm, nó tỉnh dậy nhìn anh, nước mắt bất chợt lại tuôn rơi. Không hiểu sao khi ở gần anh nó lại mau nước mắt đến vậy. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra nó sửa soạn một chút rồi đến bên anh, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi anh rồi khóc,“ em xin lỗi, anh hãy coi em là một giấc mơ rồi quên em đi. Chúc anh hạnh phúc. Em sẽ chúc phúc cho anh dù em có ở đâu đi chăng nữa”- nó nói trong nước mắt. nó quay lưng bước đi- * pặt* tay nó bị một bàn tay to lớn và ấm áp nắm lấy khiến nó giật mình.- Làm sao anh có thể hạnh phúc khi không có em bên cạnh, làm sao anh có thể vui vẻ trong khi em phải chịu đau thương một mình. em bảo anh phải làm sao để coi em làm một giấc mơ khi mà anh đã quá yêu em, đã quá hạnh phúc khi ở bên em cơ chứ- thì ra anh không ngủ, từ nãy đến giờ anh đều biết nó làm gì .- Sao anh…- nó ngạc nhiên- Đừng hỏi anh vì sao. hãy nói tại sao em lại đối xử với anh như vậy?- anh nhìn nó- Em… em- nó không nói- Chẳng lẽ chỉ vì em bị bệnh thôi sao?- anh hỏi nó- Sao anh biết- nó sửng sốt ngạc nhiên- Thấy thái độ của em rất lạ, thiên thanh và ông cũng vậy nên khi về nước anh đã gọi bắt thiên thanh kể mọi chuyện cho anh biết? chẳng lẽ em định bỏ rơi anh sao?- anh đau lòng- Không phải…. -nó phản kháng- Thế sao em lại tạm biệt anh khi anh đang ngủ, nếu không phải anh tính được sẵn thì em đã bỏ anh mãi rồi đúng không?- anh hơi giận dữ do quá kích động.- Không phải bỏ rơi, là em không muốn làm gánh nặng cho anh, không muốn anh phiền lòng- nó khóc- Ngốc ạ- anh nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Hãy để anh được phiền lòng vì em, hãy để anh được là người san sẻ nỗi đau cùng em, chỉ xin em hãy ở bên anh để anh có thể nhìn thấy và yêu em. Anh sợ nếu em ra khỏi tầm mắt của anh thì anh sẽ điên lên mất, đừng bao giờ bỏ rơi anh- anh nói khiến nó vô cùng cảm động- Nhưng em sẽ chết, dù phẫu thuật thì em cũng có thể chết đó- nó mỉm cười lau nước mắt nhìn anh,- Vậy hãy cứ để em bên anh đến lúc đó đi, đừng bao giờ trốn khỏi anh. Anh sẽ không thể sống được nếu thiếu em- anh hôn lên trán nó.- Sau này rất có thể em sẽ không nhớ được anh là ai nữa- nó đã xem trước những biểu hiện của căn bệnh này.- Anh sẽ ở bên cạnh và nhắc cho em nhớ. em hãy nhớ người nói câu “ đừng gọi anh là chú nữa vì anh yêu em” chính là anh, chính là chồng của em là được.- Đừng bao giờ rời xa mà không được sự cho phép của anh vì anh rất cần em- anh ôm chặt lấy nó- Em cũng vậy,- nó cảm động nép vào ngực anh. Quả thực nó chưa từng nghĩ nếu không có anh thì cuộc sống của nó sẽ ra sao nữa. – nó khóc như được mùa- Ngốc! đừng khóc nữa sẽ xấu lắm đấy! em cười lau nước mắt cho nó nhưng trong lòng anh lúc này đau hơn lúc nào hết, người con gái mà anh yêu hết lại phải chịu căn bệnh quái ác này, anh không thể làm gì giúp cho nó cả. giờ việc duy nhất anh làm được là ở bên nó cùng nó trải qua những khó khăn sắp tới.Cuối cùng nó vẫn không thể rời xa anh được vì anh và nó không thể sống thiếu nhau.