- Đơn giản chấp nhận, sẽ thấy thoải mái ngần nào - __________________________________________________________________________________________________________________ Tôi phóng xe ra khỏi nhà, rời xa cái không khí giả tạo đến nghẹt thở nơi ấy. Gì chứ, đưa một người đàn bà lạ lộ rõ vẻ đào mỏ về nhà rồi yêu cầu tôi gọi bà ấy là mẹ ư? Không bao giờ !! Tôi vặn tay ga, hướng xe thẳng về bến Bạch Đằng, tốc độ vốn không cao nên một lúc sau mới đến được đó. À, người ta nói bến Bạch Đằng về đêm sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ là bốn giờ chiều (?!!). Chiếc BMW S1000 XR đỗ xịch dưới một bóng cây khá to, tán vươn rộng, đủ để che cho tôi và cả con xe. Tôi nhắm hờ mắt, tận hưởng luồng gió từ sông Sài Gòn, tham lam hít một hơi thật sâu, cho luồng khí tươi mát xông vào chiếm hết không gian phổi. Gió nhẹ vờn tóc tôi, len qua từng sợi vốn chỉ dài tới vai, hất bay lớp tóc nâu thật hiền, để lộ lớp dưới tóc màu xanh ngọc nổi bật – rồi gió bay đi mất, bỏ lại những sợi tóc rơi nhẹ lên vai, trông rũ rượi và buồn…
Chương 22: Miss golden star (4)
Gái Hư Hoàn MỹTác giả: Mộc Dy- Đơn giản chấp nhận, sẽ thấy thoải mái ngần nào - __________________________________________________________________________________________________________________ Tôi phóng xe ra khỏi nhà, rời xa cái không khí giả tạo đến nghẹt thở nơi ấy. Gì chứ, đưa một người đàn bà lạ lộ rõ vẻ đào mỏ về nhà rồi yêu cầu tôi gọi bà ấy là mẹ ư? Không bao giờ !! Tôi vặn tay ga, hướng xe thẳng về bến Bạch Đằng, tốc độ vốn không cao nên một lúc sau mới đến được đó. À, người ta nói bến Bạch Đằng về đêm sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ là bốn giờ chiều (?!!). Chiếc BMW S1000 XR đỗ xịch dưới một bóng cây khá to, tán vươn rộng, đủ để che cho tôi và cả con xe. Tôi nhắm hờ mắt, tận hưởng luồng gió từ sông Sài Gòn, tham lam hít một hơi thật sâu, cho luồng khí tươi mát xông vào chiếm hết không gian phổi. Gió nhẹ vờn tóc tôi, len qua từng sợi vốn chỉ dài tới vai, hất bay lớp tóc nâu thật hiền, để lộ lớp dưới tóc màu xanh ngọc nổi bật – rồi gió bay đi mất, bỏ lại những sợi tóc rơi nhẹ lên vai, trông rũ rượi và buồn… | Phần thi trang phục truyền thống |- Thí sinh số báo danh 17 : Hà Phương Dy.Dy hai tay đan nhẹ nhàng, rảo bước tự tin, môi cười tươi tắn, tóc được nối dài và uốn nhẹ, vẻ đẹp mang tới sự trong trẻo, thanh khiết của người con gái 18. Phong thái rất chững, cuốn hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu.| Phần thi tài năng |Sân khấu đã chuẩn bị sẵn ghế tựa cho các thí sinh. Đèn tắt, một cô gái quần bò áo thun đơn giản, tay xách chiếc guitar lên ghế ngồi, vắt một chân rồi đặt chiếc guitar lên trên. Đèn bật mở, luồng ánh sáng nhân tạo tập trung vào cô gái trên sân khấu. Nhẹ nhàng, cô phẩy tay lên dây đàn, tạo những âm thanh đầu, rồi cất giọng hát. Tất cả dường như lắng động trước giọng hát ấy, trong trẻo và chạm đến trái tim mỗi người.“ What doesn’t kill you makes you stronger, stand a little taller.Doesn’t mean I’m lonely when I’m alone.What doesn’t kill you makes a fighter. Footsteps even lighter.Doesn’t mean I’m over ‘cause you’re gone ...”Giọng hát nội lực, lúc trầm lúc bổng làm hài lòng bất cứ ai. Tay cô cứ quạt đều đều, đệm vào bài hát một cách chuyên nghiệp. Gảy những nốt cuối, cô đứng dậy, cuối đầu chào. Cánh truyền thông hoạt động liên tục. Đèn flash nhấp nháy. Phía bàn giám khảo, vị trí trung tâm, nữ giám khảo khẽ cười, nụ cười tự hào.Vào trong cánh gà, Dy thở phào, trút bỏ hết căng thẳng nãy giờ. Ngọc và đồng nghiệp cùng phòng – Huyền Trân chạy đến hỏi han, lau lau chùi chùi.Cứ thế, phần thi ảnh cũng trôi qua ...Và, giây phút quyết định, mọi người, trên tay cầm điện thoại nhắn bầu chọn. MC tổng hợp kết quả, sau đó nhanh chóng bước lên sân khấu.-Hiện tại trong tay tôi là kết quả phần thi vừa rồi, và ngay bây giờ, tôi xin phép được công bố bốn thí sinh được chọn vào vòng chung kết. Mời nhựng thí sinh có tên tiến lên phía trước nhận hoa. Xin chúc mừng ....Ở bên dưới, đến thở người ta cũng không dám thở mạnh, tôi thậm chí nghe được nhịp tim dồn dập của những thí sinh bên cạnh. Tôi cũng vậy. Tuy chưa hẳn là trao giải nhất, nhì hay ba, nhưng nó mang đến một cảm giác hồi hộp vô cùng. Tuy nhiên tôi không có hy vọng quá nhiều vào mình. Vì hy vọng nhiều, thất vọng nhiều.-Thí sinh đầu tiên, nhận 93 lượt bình chọn, số báo danh 12, Lương Hồng Xuân !!!Phía sân khấu tràn lên tiếng vỗ tay. Hồng Xuân là một nữ nhân viên 22 tuổi trẻ đẹp, làm việc ở phòng Nhân Sự. Cở động viên phòng Nhân Sự mừng rỡ, không ngừng la hét.-Thí sinh tiếp theo, nhận 71 lượt bình chọn, số báo danh 09, Trần Ngọc Bảo Ngân !!!Lúc này đến lượt phòng Kế Toán bùng nổ.-Thí sinh tiếp theo, nhận 124 lượt bình chọn, số báo danh 03, Đỗ Thùy Nhung !!Tôi quay ra phía sau nhìn đồng nghiệp phòng mình, mọi người như mất hất hy vọng, mặt buồn khó tả.-Và thí sinh cuối cùng, nhận 132 lượt bình chọn, số báo danh 17, Hà Phương Dy !!Không gian lắng động. Hả ? Gì cơ ? Tôi ngơ ngác, không tin được sự thật này. Phía sau, đồng nghiệp, một phút trước còn ủ rũ, đến lúc này tự nhiên bộc phát, la hét khí thế. Tôi vội nâng váy bước lên trên, miệng cười tươi tắn. Dưới hàng ghế thứ hai, anh đã có mặt, cười thật tươi nhìn tôi.Giám khảo thứ hai, cũng là giám đốc công ty, người đã ký hợp đồng với tôi hôm trước, ông Trần Minh Khang lên bắt tay và trao hoa cho từng người.Kết thúc phần công bố kết quả cũng đã gần ba giờ chiều, thí sinh có hai tiếng nghỉ ngơi và dùng cơm. Phần thi chung kết sẽ được tổ chức vào bười chiều tối.Mọi người tản đi, sảnh lớn với sức chứa lên đến 2000 người chỉ còn loe hoe vài bóng. Phòng làm việc tôi quyết định khao hai gương mặt đại diện một chầu, liền kéo nha qua nhà hàng bên cạnh. Anh cũng chạy về công ty, hứa hẹn sẽ đến lúc tối.
| Phần thi trang phục truyền thống |
- Thí sinh số báo danh 17 : Hà Phương Dy.
Dy hai tay đan nhẹ nhàng, rảo bước tự tin, môi cười tươi tắn, tóc được nối dài và uốn nhẹ, vẻ đẹp mang tới sự trong trẻo, thanh khiết của người con gái 18. Phong thái rất chững, cuốn hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu.
| Phần thi tài năng |
Sân khấu đã chuẩn bị sẵn ghế tựa cho các thí sinh. Đèn tắt, một cô gái quần bò áo thun đơn giản, tay xách chiếc guitar lên ghế ngồi, vắt một chân rồi đặt chiếc guitar lên trên. Đèn bật mở, luồng ánh sáng nhân tạo tập trung vào cô gái trên sân khấu. Nhẹ nhàng, cô phẩy tay lên dây đàn, tạo những âm thanh đầu, rồi cất giọng hát. Tất cả dường như lắng động trước giọng hát ấy, trong trẻo và chạm đến trái tim mỗi người.
“ What doesn’t kill you makes you stronger, stand a little taller.
Doesn’t mean I’m lonely when I’m alone.
What doesn’t kill you makes a fighter. Footsteps even lighter.
Doesn’t mean I’m over ‘cause you’re gone ...”
Giọng hát nội lực, lúc trầm lúc bổng làm hài lòng bất cứ ai. Tay cô cứ quạt đều đều, đệm vào bài hát một cách chuyên nghiệp. Gảy những nốt cuối, cô đứng dậy, cuối đầu chào. Cánh truyền thông hoạt động liên tục. Đèn flash nhấp nháy. Phía bàn giám khảo, vị trí trung tâm, nữ giám khảo khẽ cười, nụ cười tự hào.
Vào trong cánh gà, Dy thở phào, trút bỏ hết căng thẳng nãy giờ. Ngọc và đồng nghiệp cùng phòng – Huyền Trân chạy đến hỏi han, lau lau chùi chùi.
Cứ thế, phần thi ảnh cũng trôi qua ...
Và, giây phút quyết định, mọi người, trên tay cầm điện thoại nhắn bầu chọn. MC tổng hợp kết quả, sau đó nhanh chóng bước lên sân khấu.
-Hiện tại trong tay tôi là kết quả phần thi vừa rồi, và ngay bây giờ, tôi xin phép được công bố bốn thí sinh được chọn vào vòng chung kết. Mời nhựng thí sinh có tên tiến lên phía trước nhận hoa. Xin chúc mừng ....
Ở bên dưới, đến thở người ta cũng không dám thở mạnh, tôi thậm chí nghe được nhịp tim dồn dập của những thí sinh bên cạnh. Tôi cũng vậy. Tuy chưa hẳn là trao giải nhất, nhì hay ba, nhưng nó mang đến một cảm giác hồi hộp vô cùng. Tuy nhiên tôi không có hy vọng quá nhiều vào mình. Vì hy vọng nhiều, thất vọng nhiều.
-Thí sinh đầu tiên, nhận 93 lượt bình chọn, số báo danh 12, Lương Hồng Xuân !!!
Phía sân khấu tràn lên tiếng vỗ tay. Hồng Xuân là một nữ nhân viên 22 tuổi trẻ đẹp, làm việc ở phòng Nhân Sự. Cở động viên phòng Nhân Sự mừng rỡ, không ngừng la hét.
-Thí sinh tiếp theo, nhận 71 lượt bình chọn, số báo danh 09, Trần Ngọc Bảo Ngân !!!
Lúc này đến lượt phòng Kế Toán bùng nổ.
-Thí sinh tiếp theo, nhận 124 lượt bình chọn, số báo danh 03, Đỗ Thùy Nhung !!
Tôi quay ra phía sau nhìn đồng nghiệp phòng mình, mọi người như mất hất hy vọng, mặt buồn khó tả.
-Và thí sinh cuối cùng, nhận 132 lượt bình chọn, số báo danh 17, Hà Phương Dy !!
Không gian lắng động. Hả ? Gì cơ ? Tôi ngơ ngác, không tin được sự thật này. Phía sau, đồng nghiệp, một phút trước còn ủ rũ, đến lúc này tự nhiên bộc phát, la hét khí thế. Tôi vội nâng váy bước lên trên, miệng cười tươi tắn. Dưới hàng ghế thứ hai, anh đã có mặt, cười thật tươi nhìn tôi.
Giám khảo thứ hai, cũng là giám đốc công ty, người đã ký hợp đồng với tôi hôm trước, ông Trần Minh Khang lên bắt tay và trao hoa cho từng người.
Kết thúc phần công bố kết quả cũng đã gần ba giờ chiều, thí sinh có hai tiếng nghỉ ngơi và dùng cơm. Phần thi chung kết sẽ được tổ chức vào bười chiều tối.
Mọi người tản đi, sảnh lớn với sức chứa lên đến 2000 người chỉ còn loe hoe vài bóng. Phòng làm việc tôi quyết định khao hai gương mặt đại diện một chầu, liền kéo nha qua nhà hàng bên cạnh. Anh cũng chạy về công ty, hứa hẹn sẽ đến lúc tối.
Gái Hư Hoàn MỹTác giả: Mộc Dy- Đơn giản chấp nhận, sẽ thấy thoải mái ngần nào - __________________________________________________________________________________________________________________ Tôi phóng xe ra khỏi nhà, rời xa cái không khí giả tạo đến nghẹt thở nơi ấy. Gì chứ, đưa một người đàn bà lạ lộ rõ vẻ đào mỏ về nhà rồi yêu cầu tôi gọi bà ấy là mẹ ư? Không bao giờ !! Tôi vặn tay ga, hướng xe thẳng về bến Bạch Đằng, tốc độ vốn không cao nên một lúc sau mới đến được đó. À, người ta nói bến Bạch Đằng về đêm sẽ rất đẹp, nhưng bây giờ là bốn giờ chiều (?!!). Chiếc BMW S1000 XR đỗ xịch dưới một bóng cây khá to, tán vươn rộng, đủ để che cho tôi và cả con xe. Tôi nhắm hờ mắt, tận hưởng luồng gió từ sông Sài Gòn, tham lam hít một hơi thật sâu, cho luồng khí tươi mát xông vào chiếm hết không gian phổi. Gió nhẹ vờn tóc tôi, len qua từng sợi vốn chỉ dài tới vai, hất bay lớp tóc nâu thật hiền, để lộ lớp dưới tóc màu xanh ngọc nổi bật – rồi gió bay đi mất, bỏ lại những sợi tóc rơi nhẹ lên vai, trông rũ rượi và buồn… | Phần thi trang phục truyền thống |- Thí sinh số báo danh 17 : Hà Phương Dy.Dy hai tay đan nhẹ nhàng, rảo bước tự tin, môi cười tươi tắn, tóc được nối dài và uốn nhẹ, vẻ đẹp mang tới sự trong trẻo, thanh khiết của người con gái 18. Phong thái rất chững, cuốn hút người khác ngay từ ánh nhìn đầu.| Phần thi tài năng |Sân khấu đã chuẩn bị sẵn ghế tựa cho các thí sinh. Đèn tắt, một cô gái quần bò áo thun đơn giản, tay xách chiếc guitar lên ghế ngồi, vắt một chân rồi đặt chiếc guitar lên trên. Đèn bật mở, luồng ánh sáng nhân tạo tập trung vào cô gái trên sân khấu. Nhẹ nhàng, cô phẩy tay lên dây đàn, tạo những âm thanh đầu, rồi cất giọng hát. Tất cả dường như lắng động trước giọng hát ấy, trong trẻo và chạm đến trái tim mỗi người.“ What doesn’t kill you makes you stronger, stand a little taller.Doesn’t mean I’m lonely when I’m alone.What doesn’t kill you makes a fighter. Footsteps even lighter.Doesn’t mean I’m over ‘cause you’re gone ...”Giọng hát nội lực, lúc trầm lúc bổng làm hài lòng bất cứ ai. Tay cô cứ quạt đều đều, đệm vào bài hát một cách chuyên nghiệp. Gảy những nốt cuối, cô đứng dậy, cuối đầu chào. Cánh truyền thông hoạt động liên tục. Đèn flash nhấp nháy. Phía bàn giám khảo, vị trí trung tâm, nữ giám khảo khẽ cười, nụ cười tự hào.Vào trong cánh gà, Dy thở phào, trút bỏ hết căng thẳng nãy giờ. Ngọc và đồng nghiệp cùng phòng – Huyền Trân chạy đến hỏi han, lau lau chùi chùi.Cứ thế, phần thi ảnh cũng trôi qua ...Và, giây phút quyết định, mọi người, trên tay cầm điện thoại nhắn bầu chọn. MC tổng hợp kết quả, sau đó nhanh chóng bước lên sân khấu.-Hiện tại trong tay tôi là kết quả phần thi vừa rồi, và ngay bây giờ, tôi xin phép được công bố bốn thí sinh được chọn vào vòng chung kết. Mời nhựng thí sinh có tên tiến lên phía trước nhận hoa. Xin chúc mừng ....Ở bên dưới, đến thở người ta cũng không dám thở mạnh, tôi thậm chí nghe được nhịp tim dồn dập của những thí sinh bên cạnh. Tôi cũng vậy. Tuy chưa hẳn là trao giải nhất, nhì hay ba, nhưng nó mang đến một cảm giác hồi hộp vô cùng. Tuy nhiên tôi không có hy vọng quá nhiều vào mình. Vì hy vọng nhiều, thất vọng nhiều.-Thí sinh đầu tiên, nhận 93 lượt bình chọn, số báo danh 12, Lương Hồng Xuân !!!Phía sân khấu tràn lên tiếng vỗ tay. Hồng Xuân là một nữ nhân viên 22 tuổi trẻ đẹp, làm việc ở phòng Nhân Sự. Cở động viên phòng Nhân Sự mừng rỡ, không ngừng la hét.-Thí sinh tiếp theo, nhận 71 lượt bình chọn, số báo danh 09, Trần Ngọc Bảo Ngân !!!Lúc này đến lượt phòng Kế Toán bùng nổ.-Thí sinh tiếp theo, nhận 124 lượt bình chọn, số báo danh 03, Đỗ Thùy Nhung !!Tôi quay ra phía sau nhìn đồng nghiệp phòng mình, mọi người như mất hất hy vọng, mặt buồn khó tả.-Và thí sinh cuối cùng, nhận 132 lượt bình chọn, số báo danh 17, Hà Phương Dy !!Không gian lắng động. Hả ? Gì cơ ? Tôi ngơ ngác, không tin được sự thật này. Phía sau, đồng nghiệp, một phút trước còn ủ rũ, đến lúc này tự nhiên bộc phát, la hét khí thế. Tôi vội nâng váy bước lên trên, miệng cười tươi tắn. Dưới hàng ghế thứ hai, anh đã có mặt, cười thật tươi nhìn tôi.Giám khảo thứ hai, cũng là giám đốc công ty, người đã ký hợp đồng với tôi hôm trước, ông Trần Minh Khang lên bắt tay và trao hoa cho từng người.Kết thúc phần công bố kết quả cũng đã gần ba giờ chiều, thí sinh có hai tiếng nghỉ ngơi và dùng cơm. Phần thi chung kết sẽ được tổ chức vào bười chiều tối.Mọi người tản đi, sảnh lớn với sức chứa lên đến 2000 người chỉ còn loe hoe vài bóng. Phòng làm việc tôi quyết định khao hai gương mặt đại diện một chầu, liền kéo nha qua nhà hàng bên cạnh. Anh cũng chạy về công ty, hứa hẹn sẽ đến lúc tối.