Tác giả:

Buổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run…

Chương 50

Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… Trưa hôm sau, cô bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, cơ thể như bị xe tải cán qua cực kì đau nhứt, mai mắn tên kia còn chút lương tâm thân thể của cô đã được tắm rữa sạch sẽ và thoa thuốc.Nhìn bên cạnh đã không còn hơi ấm, cô hơi thất vọng, nhưng bỗng nhiên cánh cửa phút chóc bị mở ra, thân hình cao lớn của anh, nhanh chống bước vào. Anh tuy không cười, nhưng ánh mắt vô cùng phấn chấn, bước tới làm cô nhớ đến đêm hôm qua, anh ôm cô l*m t*nh khắp mọi nơi phòng bếp, sàn nhà, sopha, phòng tắm,.... bắt cô kêu anh là ‘ ông xã’ nếu không chịu sẽ không buông tha cô.Lúc này, nhìn thấy anh làm cô hết sức ngượng ngùng không dám đối diện với anh...Đánh gảy suy nghĩ của cô, anh lên tiếng:- “ Chắc em cũng đói rồi. Mau ăn đi”Cô kháu khỉnh, không chịu yếu thế, nhìn anh nói:- “ Sao anh còn chưa rời đi”- “ À. Chuyện hôm qua vẫn chưa làm em hiểu rõ vấn đề sao, hay là anh giúp em ôn lại ‘ hử ” Anh một tay chống lên thành giường áp sát vào cô ám muội đáp- “ Anh thật quá đáng... Thật ra, với anh tôi là gì chứ?” Bạch Du Nhiên ấm ức trả lời- “ Không phải tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi sao? ”- “ Em là người con gái duy nhất tôi yêu. Và sẽ là vợ của tôi trong suốt cuộc đời sốt kiếp, không lìa không xa...” Ánh mắt anh chân thành, thận trọng khiến người ta tin tưởng, khiến bất cứ ai chìm đắm vào đó, khiến họ cũng phải yêu anh..- “ Anh... Anh không thấy chúng ta khác biệt rõ ràng là hai đường thẳng song song không có điểm giao thoa lại cố gặp nhau dây dưa với nhau. Với lại chúng ta gặp nhau không lâu, sao anh có thể khẳng định một đời không lìa xa chứ? ” Bạch Du Nhiên nhìn anh ánh mắt rung động, con tim không nghe theo cô nữa nó đáp loạn nhịp vì anh.- “ Nếu ta chỉ là đường thẳng song song thì anh tình nguyện uốn cong nó để có thể gặp em. Ai ngăn cản anh sẽ giết người đó” Anh bá đạo nói- “ Anh...” Cô chưa kịp mỡ miệng anh lại nói tiếp- “ Còn thời gian quen biết nhau thì sao? Có thể chúng ta biết nhau không lâu nhưng chúng ta đã gặp nhau đúng thời điểm. Nếu em dùng lý do này để lảng tránh anh thì hãy nghĩ xem trước khi anh xuất hiên em có quan tâm một ai khác ngoài anh chưa và anh cũng vậy. Chúng ta sinh ra là đã thuộc về nhau.”- “ Anh biết em không tin nhưng lúc anh gặp em anh đã cảm thấy chính em là người mà anh đã chờ đợi. Không phải ai khác mà là em. Đừng bao giờ lấy lý do này để từ chối anh? ”- “ Với em anh không hề có bí mật gì cả, em muốn biết gì có thể hỏi anh. Tin tưởng anh được chứ?”Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của anh, tim cô bắt chợt loạn nhịp, mí mắt rung rung ‘ Cô sẽ thử tin anh’, cô nhìn thẳng vào anh khẳng định đáp:- “ Được.”

Trưa hôm sau, cô bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, cơ thể như bị xe tải cán qua cực kì đau nhứt, mai mắn tên kia còn chút lương tâm thân thể của cô đã được tắm rữa sạch sẽ và thoa thuốc.

Nhìn bên cạnh đã không còn hơi ấm, cô hơi thất vọng, nhưng bỗng nhiên cánh cửa phút chóc bị mở ra, thân hình cao lớn của anh, nhanh chống bước vào. Anh tuy không cười, nhưng ánh mắt vô cùng phấn chấn, bước tới làm cô nhớ đến đêm hôm qua, anh ôm cô l*m t*nh khắp mọi nơi phòng bếp, sàn nhà, sopha, phòng tắm,.... bắt cô kêu anh là ‘ ông xã’ nếu không chịu sẽ không buông tha cô.

Lúc này, nhìn thấy anh làm cô hết sức ngượng ngùng không dám đối diện với anh...

Đánh gảy suy nghĩ của cô, anh lên tiếng:

- “ Chắc em cũng đói rồi. Mau ăn đi”

Cô kháu khỉnh, không chịu yếu thế, nhìn anh nói:

- “ Sao anh còn chưa rời đi”

- “ À. Chuyện hôm qua vẫn chưa làm em hiểu rõ vấn đề sao, hay là anh giúp em ôn lại ‘ hử ” Anh một tay chống lên thành giường áp sát vào cô ám muội đáp

- “ Anh thật quá đáng... Thật ra, với anh tôi là gì chứ?” Bạch Du Nhiên ấm ức trả lời

- “ Không phải tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi sao? ”

- “ Em là người con gái duy nhất tôi yêu. Và sẽ là vợ của tôi trong suốt cuộc đời sốt kiếp, không lìa không xa...” Ánh mắt anh chân thành, thận trọng khiến người ta tin tưởng, khiến bất cứ ai chìm đắm vào đó, khiến họ cũng phải yêu anh..

- “ Anh... Anh không thấy chúng ta khác biệt rõ ràng là hai đường thẳng song song không có điểm giao thoa lại cố gặp nhau dây dưa với nhau. Với lại chúng ta gặp nhau không lâu, sao anh có thể khẳng định một đời không lìa xa chứ? ” Bạch Du Nhiên nhìn anh ánh mắt rung động, con tim không nghe theo cô nữa nó đáp loạn nhịp vì anh.

- “ Nếu ta chỉ là đường thẳng song song thì anh tình nguyện uốn cong nó để có thể gặp em. Ai ngăn cản anh sẽ giết người đó” Anh bá đạo nói

- “ Anh...” Cô chưa kịp mỡ miệng anh lại nói tiếp

- “ Còn thời gian quen biết nhau thì sao? Có thể chúng ta biết nhau không lâu nhưng chúng ta đã gặp nhau đúng thời điểm. Nếu em dùng lý do này để lảng tránh anh thì hãy nghĩ xem trước khi anh xuất hiên em có quan tâm một ai khác ngoài anh chưa và anh cũng vậy. Chúng ta sinh ra là đã thuộc về nhau.”

- “ Anh biết em không tin nhưng lúc anh gặp em anh đã cảm thấy chính em là người mà anh đã chờ đợi. Không phải ai khác mà là em. Đừng bao giờ lấy lý do này để từ chối anh? ”

- “ Với em anh không hề có bí mật gì cả, em muốn biết gì có thể hỏi anh. Tin tưởng anh được chứ?”

Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của anh, tim cô bắt chợt loạn nhịp, mí mắt rung rung ‘ Cô sẽ thử tin anh’, cô nhìn thẳng vào anh khẳng định đáp:

- “ Được.”

Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… Trưa hôm sau, cô bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, cơ thể như bị xe tải cán qua cực kì đau nhứt, mai mắn tên kia còn chút lương tâm thân thể của cô đã được tắm rữa sạch sẽ và thoa thuốc.Nhìn bên cạnh đã không còn hơi ấm, cô hơi thất vọng, nhưng bỗng nhiên cánh cửa phút chóc bị mở ra, thân hình cao lớn của anh, nhanh chống bước vào. Anh tuy không cười, nhưng ánh mắt vô cùng phấn chấn, bước tới làm cô nhớ đến đêm hôm qua, anh ôm cô l*m t*nh khắp mọi nơi phòng bếp, sàn nhà, sopha, phòng tắm,.... bắt cô kêu anh là ‘ ông xã’ nếu không chịu sẽ không buông tha cô.Lúc này, nhìn thấy anh làm cô hết sức ngượng ngùng không dám đối diện với anh...Đánh gảy suy nghĩ của cô, anh lên tiếng:- “ Chắc em cũng đói rồi. Mau ăn đi”Cô kháu khỉnh, không chịu yếu thế, nhìn anh nói:- “ Sao anh còn chưa rời đi”- “ À. Chuyện hôm qua vẫn chưa làm em hiểu rõ vấn đề sao, hay là anh giúp em ôn lại ‘ hử ” Anh một tay chống lên thành giường áp sát vào cô ám muội đáp- “ Anh thật quá đáng... Thật ra, với anh tôi là gì chứ?” Bạch Du Nhiên ấm ức trả lời- “ Không phải tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi sao? ”- “ Em là người con gái duy nhất tôi yêu. Và sẽ là vợ của tôi trong suốt cuộc đời sốt kiếp, không lìa không xa...” Ánh mắt anh chân thành, thận trọng khiến người ta tin tưởng, khiến bất cứ ai chìm đắm vào đó, khiến họ cũng phải yêu anh..- “ Anh... Anh không thấy chúng ta khác biệt rõ ràng là hai đường thẳng song song không có điểm giao thoa lại cố gặp nhau dây dưa với nhau. Với lại chúng ta gặp nhau không lâu, sao anh có thể khẳng định một đời không lìa xa chứ? ” Bạch Du Nhiên nhìn anh ánh mắt rung động, con tim không nghe theo cô nữa nó đáp loạn nhịp vì anh.- “ Nếu ta chỉ là đường thẳng song song thì anh tình nguyện uốn cong nó để có thể gặp em. Ai ngăn cản anh sẽ giết người đó” Anh bá đạo nói- “ Anh...” Cô chưa kịp mỡ miệng anh lại nói tiếp- “ Còn thời gian quen biết nhau thì sao? Có thể chúng ta biết nhau không lâu nhưng chúng ta đã gặp nhau đúng thời điểm. Nếu em dùng lý do này để lảng tránh anh thì hãy nghĩ xem trước khi anh xuất hiên em có quan tâm một ai khác ngoài anh chưa và anh cũng vậy. Chúng ta sinh ra là đã thuộc về nhau.”- “ Anh biết em không tin nhưng lúc anh gặp em anh đã cảm thấy chính em là người mà anh đã chờ đợi. Không phải ai khác mà là em. Đừng bao giờ lấy lý do này để từ chối anh? ”- “ Với em anh không hề có bí mật gì cả, em muốn biết gì có thể hỏi anh. Tin tưởng anh được chứ?”Nhìn vào ánh mắt kiên quyết của anh, tim cô bắt chợt loạn nhịp, mí mắt rung rung ‘ Cô sẽ thử tin anh’, cô nhìn thẳng vào anh khẳng định đáp:- “ Được.”

Chương 50