Buổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run…
Chương 52
Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… - “ Bọn trộm cắp tụi bây còn muốn chạy đi đâu”- “ Hôm nay, không đánh chết tụi bây ông đây sẽ làm con tụi bây. Cho tụi bây chừng thối trộm cắp” Nói xong ông ta chạy lại, đánh tới tấp vào ba người bọn họ...- “ Dừng tay lại” Một giọng nói trẻ con mà trong trẻo vàng lên- “ Lại thêm một đứa nữa sao? Ông đây sẽ đánh hết đám bọn bây” Ông tay giơ cao gậy quay sang nhìn cô bé như muốn đánh xuống, nhưng bị một người đàn ông cao lớn cản lại- “ Mấy người.... Mấy người đừng có xen vào chuyện bao đồng” Ông ta ‘ Hừ nhẹ một tiếng- “ Bọn họ lấy của ông bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường” Giọng nói non nớt của cô bé vàng lên, giống như mang theo ánh sáng xua tan đêm tối, giải cứu ba người bọn họ khỏi chết chócSau đó, có một người đến giao tiền vào tay ông ta, số tiền cũng khá lớn làm ông ta cười ha hả rời đi.....Lúc này, mưa cũng đã dừng hẳn, một lần nữa tiếng nói ngọt ngào của cô vàng lên:- “ Tôi là Bạch Du Nhiên, năm nay 7 tuổi. Các anh có muốn đi theo tôi không?” Cô cũng không rõ lý do tại sao, lại cứu ba người bọn họ. Chắc khi nhìn vào ánh mắt đó cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó, cùng hoàn cảnh họ không có cha mẹ, còn cô thì bị họ bỏ rơi... Mai mắn cô vẫn còn bà, người luôn chăm sóc vào bảo vệ cho cô. Có lẽ vì vậy, cô mới muốn cứu họBa người nhìn chằm chằm vào cô, như muốn xác định những điều cô ấy nói là thật hay giả. Bỗng người lớn nhất trong tất cả bọn họ, đánh giá trang phục trên người cô rồi nhanh chóng trả lời:- “ Chào tiểu thư. Tôi tên là Lăng Triệt năm nay 12 tuổi. Tôi rất vui vì được phục vụ cô” Hắn quan sát cách ăn mặc trên người cô, nhận thấy cô mặc toàn là đồ đắt tiền, nghĩ đi theo cô sao này không phải lo đói, mà còn có thể kiếm thật nhiều tiền...Hai cậu nhóc nhỏ hơn quan sát Lăng Triệt sau đó nhìn về hướng cô, thấp giọng trả lời:- “ Tôi là Lâm Phong, 10 tuổi, còn đây là em trai tôi là Lâm Hạo 9 tuổi. Chúng tôi cũng muốn đi theo cô” Hai cậu đi theo cô ấy là vì muốn báo đáp ân tình của cô mà thôi, không có bất kỳ mục đích nào hết...- “ Được” Cô nhìn họ, sau đó, cô nhìn về hướng người đàn ông phía sau nói:- “ Lý thúc, ông dắt họ theo chúng ta về”- “ Vâng, thưa tiểu thư” Ông cũng kính trả lời####################8 năm nói ngắn cũng không ngắn mà nói dài cũng không dài, những đứa nhóc lúc xưa bây giờ đã trưởng thành. Anh cũng lớn và bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn có một thứ không thể thay thể là tình cảm mà họ dành cho cô gái tên Bạch Du Nhiên kia càng lúc càng lớnBà của Bạch Du Nhiên - Lam Phương kêu ba anh đến và nói chuyệnLăng Triệt lớn lên trưởng thành và chính chắn, là người vô cùng kéo ăn nói, cũng như phụ giúp bà cô rất nhiều việc trong công ty...Lâm Phong đang tiếp tục đi học và thử việc ơi bên ngoài để đút kết kinh nghiệm sau này có thể hỗ trợ cô và ba việc trong công ty...Còn Lâm Hạo, đang học ở trong môi trường quân đội, anh mong sau này có thể bảo vệ được cô gái này...Giọng nói trang nghiêm của bà vang lên:- “ Ta kêu các cháu đến đây là có chuyện muốn nói..”
- “ Bọn trộm cắp tụi bây còn muốn chạy đi đâu”
- “ Hôm nay, không đánh chết tụi bây ông đây sẽ làm con tụi bây. Cho tụi bây chừng thối trộm cắp” Nói xong ông ta chạy lại, đánh tới tấp vào ba người bọn họ...
- “ Dừng tay lại” Một giọng nói trẻ con mà trong trẻo vàng lên
- “ Lại thêm một đứa nữa sao? Ông đây sẽ đánh hết đám bọn bây” Ông tay giơ cao gậy quay sang nhìn cô bé như muốn đánh xuống, nhưng bị một người đàn ông cao lớn cản lại
- “ Mấy người.... Mấy người đừng có xen vào chuyện bao đồng” Ông ta ‘ Hừ nhẹ một tiếng
- “ Bọn họ lấy của ông bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường” Giọng nói non nớt của cô bé vàng lên, giống như mang theo ánh sáng xua tan đêm tối, giải cứu ba người bọn họ khỏi chết chóc
Sau đó, có một người đến giao tiền vào tay ông ta, số tiền cũng khá lớn làm ông ta cười ha hả rời đi.....
Lúc này, mưa cũng đã dừng hẳn, một lần nữa tiếng nói ngọt ngào của cô vàng lên:
- “ Tôi là Bạch Du Nhiên, năm nay 7 tuổi. Các anh có muốn đi theo tôi không?” Cô cũng không rõ lý do tại sao, lại cứu ba người bọn họ. Chắc khi nhìn vào ánh mắt đó cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó, cùng hoàn cảnh họ không có cha mẹ, còn cô thì bị họ bỏ rơi... Mai mắn cô vẫn còn bà, người luôn chăm sóc vào bảo vệ cho cô. Có lẽ vì vậy, cô mới muốn cứu họ
Ba người nhìn chằm chằm vào cô, như muốn xác định những điều cô ấy nói là thật hay giả. Bỗng người lớn nhất trong tất cả bọn họ, đánh giá trang phục trên người cô rồi nhanh chóng trả lời:
- “ Chào tiểu thư. Tôi tên là Lăng Triệt năm nay 12 tuổi. Tôi rất vui vì được phục vụ cô” Hắn quan sát cách ăn mặc trên người cô, nhận thấy cô mặc toàn là đồ đắt tiền, nghĩ đi theo cô sao này không phải lo đói, mà còn có thể kiếm thật nhiều tiền...
Hai cậu nhóc nhỏ hơn quan sát Lăng Triệt sau đó nhìn về hướng cô, thấp giọng trả lời:
- “ Tôi là Lâm Phong, 10 tuổi, còn đây là em trai tôi là Lâm Hạo 9 tuổi. Chúng tôi cũng muốn đi theo cô” Hai cậu đi theo cô ấy là vì muốn báo đáp ân tình của cô mà thôi, không có bất kỳ mục đích nào hết...
- “ Được” Cô nhìn họ, sau đó, cô nhìn về hướng người đàn ông phía sau nói:
- “ Lý thúc, ông dắt họ theo chúng ta về”
- “ Vâng, thưa tiểu thư” Ông cũng kính trả lời
####################
8 năm nói ngắn cũng không ngắn mà nói dài cũng không dài, những đứa nhóc lúc xưa bây giờ đã trưởng thành. Anh cũng lớn và bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn có một thứ không thể thay thể là tình cảm mà họ dành cho cô gái tên Bạch Du Nhiên kia càng lúc càng lớn
Bà của Bạch Du Nhiên - Lam Phương kêu ba anh đến và nói chuyện
Lăng Triệt lớn lên trưởng thành và chính chắn, là người vô cùng kéo ăn nói, cũng như phụ giúp bà cô rất nhiều việc trong công ty...
Lâm Phong đang tiếp tục đi học và thử việc ơi bên ngoài để đút kết kinh nghiệm sau này có thể hỗ trợ cô và ba việc trong công ty...
Còn Lâm Hạo, đang học ở trong môi trường quân đội, anh mong sau này có thể bảo vệ được cô gái này...
Giọng nói trang nghiêm của bà vang lên:
- “ Ta kêu các cháu đến đây là có chuyện muốn nói..”
Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… - “ Bọn trộm cắp tụi bây còn muốn chạy đi đâu”- “ Hôm nay, không đánh chết tụi bây ông đây sẽ làm con tụi bây. Cho tụi bây chừng thối trộm cắp” Nói xong ông ta chạy lại, đánh tới tấp vào ba người bọn họ...- “ Dừng tay lại” Một giọng nói trẻ con mà trong trẻo vàng lên- “ Lại thêm một đứa nữa sao? Ông đây sẽ đánh hết đám bọn bây” Ông tay giơ cao gậy quay sang nhìn cô bé như muốn đánh xuống, nhưng bị một người đàn ông cao lớn cản lại- “ Mấy người.... Mấy người đừng có xen vào chuyện bao đồng” Ông ta ‘ Hừ nhẹ một tiếng- “ Bọn họ lấy của ông bao nhiêu, tôi sẽ bồi thường” Giọng nói non nớt của cô bé vàng lên, giống như mang theo ánh sáng xua tan đêm tối, giải cứu ba người bọn họ khỏi chết chócSau đó, có một người đến giao tiền vào tay ông ta, số tiền cũng khá lớn làm ông ta cười ha hả rời đi.....Lúc này, mưa cũng đã dừng hẳn, một lần nữa tiếng nói ngọt ngào của cô vàng lên:- “ Tôi là Bạch Du Nhiên, năm nay 7 tuổi. Các anh có muốn đi theo tôi không?” Cô cũng không rõ lý do tại sao, lại cứu ba người bọn họ. Chắc khi nhìn vào ánh mắt đó cô nhìn thấy bóng dáng của mình trong đó, cùng hoàn cảnh họ không có cha mẹ, còn cô thì bị họ bỏ rơi... Mai mắn cô vẫn còn bà, người luôn chăm sóc vào bảo vệ cho cô. Có lẽ vì vậy, cô mới muốn cứu họBa người nhìn chằm chằm vào cô, như muốn xác định những điều cô ấy nói là thật hay giả. Bỗng người lớn nhất trong tất cả bọn họ, đánh giá trang phục trên người cô rồi nhanh chóng trả lời:- “ Chào tiểu thư. Tôi tên là Lăng Triệt năm nay 12 tuổi. Tôi rất vui vì được phục vụ cô” Hắn quan sát cách ăn mặc trên người cô, nhận thấy cô mặc toàn là đồ đắt tiền, nghĩ đi theo cô sao này không phải lo đói, mà còn có thể kiếm thật nhiều tiền...Hai cậu nhóc nhỏ hơn quan sát Lăng Triệt sau đó nhìn về hướng cô, thấp giọng trả lời:- “ Tôi là Lâm Phong, 10 tuổi, còn đây là em trai tôi là Lâm Hạo 9 tuổi. Chúng tôi cũng muốn đi theo cô” Hai cậu đi theo cô ấy là vì muốn báo đáp ân tình của cô mà thôi, không có bất kỳ mục đích nào hết...- “ Được” Cô nhìn họ, sau đó, cô nhìn về hướng người đàn ông phía sau nói:- “ Lý thúc, ông dắt họ theo chúng ta về”- “ Vâng, thưa tiểu thư” Ông cũng kính trả lời####################8 năm nói ngắn cũng không ngắn mà nói dài cũng không dài, những đứa nhóc lúc xưa bây giờ đã trưởng thành. Anh cũng lớn và bắt đầu thay đổi, nhưng vẫn có một thứ không thể thay thể là tình cảm mà họ dành cho cô gái tên Bạch Du Nhiên kia càng lúc càng lớnBà của Bạch Du Nhiên - Lam Phương kêu ba anh đến và nói chuyệnLăng Triệt lớn lên trưởng thành và chính chắn, là người vô cùng kéo ăn nói, cũng như phụ giúp bà cô rất nhiều việc trong công ty...Lâm Phong đang tiếp tục đi học và thử việc ơi bên ngoài để đút kết kinh nghiệm sau này có thể hỗ trợ cô và ba việc trong công ty...Còn Lâm Hạo, đang học ở trong môi trường quân đội, anh mong sau này có thể bảo vệ được cô gái này...Giọng nói trang nghiêm của bà vang lên:- “ Ta kêu các cháu đến đây là có chuyện muốn nói..”