Tác giả:

"Tí...tách...tí...tách" Tiếng mư rả tích rơi trong đêm tối Người người sợ hãi vội vàng chạy đi tìm chỗ chú mưa. Nhưng....thứ họ thật sự sợ ko phải là vi bị ướt hay ko tìm đc chỗ chú mưa. Mà là vì......cơn mưa này mang màu của....máu... Nhiều người tự vẽ lên cho mình những giả thiết như là  nước mưa hoà với chất hoá học màu đỏ của một nhà máy nào đó hay đại loại là như vậy nhưng họ còn sợ hãi hơn khi ngưri thấy mùi....tanh của....máu. ........... Chap mở đầu này hell ra hơi ngắn. Hell sẽ nhanh chóng ra chap mới ngay.

Chương 30: Đi chơi

Sự Tan Chảy Của Trái Tim QuỷTác giả: Akame Hell"Tí...tách...tí...tách" Tiếng mư rả tích rơi trong đêm tối Người người sợ hãi vội vàng chạy đi tìm chỗ chú mưa. Nhưng....thứ họ thật sự sợ ko phải là vi bị ướt hay ko tìm đc chỗ chú mưa. Mà là vì......cơn mưa này mang màu của....máu... Nhiều người tự vẽ lên cho mình những giả thiết như là  nước mưa hoà với chất hoá học màu đỏ của một nhà máy nào đó hay đại loại là như vậy nhưng họ còn sợ hãi hơn khi ngưri thấy mùi....tanh của....máu. ........... Chap mở đầu này hell ra hơi ngắn. Hell sẽ nhanh chóng ra chap mới ngay. Hôm nay là ngày chủ nhật, cả bọn được nghỉ. Vì thế tụi hắn đã rủ tụi nó đi chơi. Cô định từ chối vì không nên có quá nhiều quan hệ với bọn con người nhưng nhỏ cứ đòi đi nên cô đành đồng ý. Chắc một lần không sao đâu.Sáng sớm, tụi nó, tụi hắn, Khánh và Sandy đã có mặt ở cổng trường để chuẩn bị đi chơi (vì không biết nhà nhau nên phải hẹn ở cổng trường, Quân và Bảo thì không tham gia)-bây giờ mình đi đâu đây?- Khánh lên tiếng hỏi-đương nhiên là nơi nào lạ mà không có ở....- Sandy lanh chanh nói nhưng chợt nhận ra điều gì, những chữ cái cuối nói bé dần rồi không nghe thấy nữa.-ở đâu hả chị?- Thiên hỏi-không có gì....đi đâu cũng được- Sandy cười trừ-ta đi nơi nào có nhiều cái chơi ấy- Nhỏ hồ hởi-ok. Vậy chúng ta qua công viên trước- Thiên búng tay cái táchCả bọn leo lên 3 chiếc xe xịn.Chẳng bao lâu, 3 chiếc xe đã đỗ trước cửa công viên lớn. Nơi đây có rất nhiều trò chơi hay. Từ nhẹ nhàng đến mạo hiểm, cái gì cũng có. Mắt nhỏ sáng như sao. Nhỏ thì vốn đã ham chơi nên không nói nhưng đến cô cũng có vẻ hứng thú, chạy khắp nơi cùng cô em mình. Cô cũng nói nhiều hơn, hỏi hết cái nọ đến cái kia. Cả bọn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Suy cho cùng, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào thì vẫn chỉ là một cô bé còn đang ở độ tuổi ăn, chơi mà thôi.-chị Sandy này! Sao hôm nay Hàn B lạ thế? Không như thường ngày.- hắn hỏi Sandy.-cho dù nó có như thế nào thì vẫn mới chỉ là một đứa trẻ. Làm sao có thể thoát khỏi mấy cái sức hút này được. Mà Hàn B và Hải B là bảo bối trong gia đình. Được bảo vệ kĩ quá thành ra đã được chơi thử mấy cái này đâu- Sandy nói. Cả cô cũng đang rất thích chứ chẳng đùa.-nè...mọi người...ta chơi cái kia đi- cô chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc.Một lúc sau:-á....á....á......- mọi nười đang ở trên tàu siêu tốc. Mặt Thiên và Khánh hiện tại rất chi là ngố. Tái xanh luôn. Có lẽ cả hai người không quen với mấy trò mạo hiểm. Bọn còn lại thì cười khoái chí. Toàn những tên chẳng sợ trời đất. Mặt ai cũng tươi tỉnh thấy rõ.Sau khi chơi hết trò này đến trò kia (toàn trò mạo hiểm không à), cả bọn đi ăn. Trong lúc đợi món ăn, mọi người huyênh thuyên đủ thứ. Chỉ riêng có Khánh và Thiên thì đang mỗi người ôm một góc trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chả là chơi nhiều trò mạo hiểm quá thành ra....... Thật là mất thể diện quá đi.Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi thăm thú vài nơi nữa rồi về nhà. Ai ai đều mệt lử nhưng lại rất vui. Không nói chắc ai cũng biết vì sao

Hôm nay là ngày chủ nhật, cả bọn được nghỉ. Vì thế tụi hắn đã rủ tụi nó đi chơi. Cô định từ chối vì không nên có quá nhiều quan hệ với bọn con người nhưng nhỏ cứ đòi đi nên cô đành đồng ý. Chắc một lần không sao đâu.

Sáng sớm, tụi nó, tụi hắn, Khánh và Sandy đã có mặt ở cổng trường để chuẩn bị đi chơi (vì không biết nhà nhau nên phải hẹn ở cổng trường, Quân và Bảo thì không tham gia)

-bây giờ mình đi đâu đây?- Khánh lên tiếng hỏi

-đương nhiên là nơi nào lạ mà không có ở....- Sandy lanh chanh nói nhưng chợt nhận ra điều gì, những chữ cái cuối nói bé dần rồi không nghe thấy nữa.

-ở đâu hả chị?- Thiên hỏi

-không có gì....đi đâu cũng được- Sandy cười trừ

-ta đi nơi nào có nhiều cái chơi ấy- Nhỏ hồ hởi

-ok. Vậy chúng ta qua công viên trước- Thiên búng tay cái tách

Cả bọn leo lên 3 chiếc xe xịn.

Chẳng bao lâu, 3 chiếc xe đã đỗ trước cửa công viên lớn. Nơi đây có rất nhiều trò chơi hay. Từ nhẹ nhàng đến mạo hiểm, cái gì cũng có. Mắt nhỏ sáng như sao. Nhỏ thì vốn đã ham chơi nên không nói nhưng đến cô cũng có vẻ hứng thú, chạy khắp nơi cùng cô em mình. Cô cũng nói nhiều hơn, hỏi hết cái nọ đến cái kia. Cả bọn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Suy cho cùng, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào thì vẫn chỉ là một cô bé còn đang ở độ tuổi ăn, chơi mà thôi.

-chị Sandy này! Sao hôm nay Hàn B lạ thế? Không như thường ngày.- hắn hỏi Sandy.

-cho dù nó có như thế nào thì vẫn mới chỉ là một đứa trẻ. Làm sao có thể thoát khỏi mấy cái sức hút này được. Mà Hàn B và Hải B là bảo bối trong gia đình. Được bảo vệ kĩ quá thành ra đã được chơi thử mấy cái này đâu- Sandy nói. Cả cô cũng đang rất thích chứ chẳng đùa.

-nè...mọi người...ta chơi cái kia đi- cô chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc.

Một lúc sau:

-á....á....á......- mọi nười đang ở trên tàu siêu tốc. Mặt Thiên và Khánh hiện tại rất chi là ngố. Tái xanh luôn. Có lẽ cả hai người không quen với mấy trò mạo hiểm. Bọn còn lại thì cười khoái chí. Toàn những tên chẳng sợ trời đất. Mặt ai cũng tươi tỉnh thấy rõ.

Sau khi chơi hết trò này đến trò kia (toàn trò mạo hiểm không à), cả bọn đi ăn. Trong lúc đợi món ăn, mọi người huyênh thuyên đủ thứ. Chỉ riêng có Khánh và Thiên thì đang mỗi người ôm một góc trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chả là chơi nhiều trò mạo hiểm quá thành ra....... Thật là mất thể diện quá đi.

Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi thăm thú vài nơi nữa rồi về nhà. Ai ai đều mệt lử nhưng lại rất vui. Không nói chắc ai cũng biết vì sao

Sự Tan Chảy Của Trái Tim QuỷTác giả: Akame Hell"Tí...tách...tí...tách" Tiếng mư rả tích rơi trong đêm tối Người người sợ hãi vội vàng chạy đi tìm chỗ chú mưa. Nhưng....thứ họ thật sự sợ ko phải là vi bị ướt hay ko tìm đc chỗ chú mưa. Mà là vì......cơn mưa này mang màu của....máu... Nhiều người tự vẽ lên cho mình những giả thiết như là  nước mưa hoà với chất hoá học màu đỏ của một nhà máy nào đó hay đại loại là như vậy nhưng họ còn sợ hãi hơn khi ngưri thấy mùi....tanh của....máu. ........... Chap mở đầu này hell ra hơi ngắn. Hell sẽ nhanh chóng ra chap mới ngay. Hôm nay là ngày chủ nhật, cả bọn được nghỉ. Vì thế tụi hắn đã rủ tụi nó đi chơi. Cô định từ chối vì không nên có quá nhiều quan hệ với bọn con người nhưng nhỏ cứ đòi đi nên cô đành đồng ý. Chắc một lần không sao đâu.Sáng sớm, tụi nó, tụi hắn, Khánh và Sandy đã có mặt ở cổng trường để chuẩn bị đi chơi (vì không biết nhà nhau nên phải hẹn ở cổng trường, Quân và Bảo thì không tham gia)-bây giờ mình đi đâu đây?- Khánh lên tiếng hỏi-đương nhiên là nơi nào lạ mà không có ở....- Sandy lanh chanh nói nhưng chợt nhận ra điều gì, những chữ cái cuối nói bé dần rồi không nghe thấy nữa.-ở đâu hả chị?- Thiên hỏi-không có gì....đi đâu cũng được- Sandy cười trừ-ta đi nơi nào có nhiều cái chơi ấy- Nhỏ hồ hởi-ok. Vậy chúng ta qua công viên trước- Thiên búng tay cái táchCả bọn leo lên 3 chiếc xe xịn.Chẳng bao lâu, 3 chiếc xe đã đỗ trước cửa công viên lớn. Nơi đây có rất nhiều trò chơi hay. Từ nhẹ nhàng đến mạo hiểm, cái gì cũng có. Mắt nhỏ sáng như sao. Nhỏ thì vốn đã ham chơi nên không nói nhưng đến cô cũng có vẻ hứng thú, chạy khắp nơi cùng cô em mình. Cô cũng nói nhiều hơn, hỏi hết cái nọ đến cái kia. Cả bọn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Suy cho cùng, cho dù cô có mạnh mẽ cỡ nào, lạnh lùng cỡ nào thì vẫn chỉ là một cô bé còn đang ở độ tuổi ăn, chơi mà thôi.-chị Sandy này! Sao hôm nay Hàn B lạ thế? Không như thường ngày.- hắn hỏi Sandy.-cho dù nó có như thế nào thì vẫn mới chỉ là một đứa trẻ. Làm sao có thể thoát khỏi mấy cái sức hút này được. Mà Hàn B và Hải B là bảo bối trong gia đình. Được bảo vệ kĩ quá thành ra đã được chơi thử mấy cái này đâu- Sandy nói. Cả cô cũng đang rất thích chứ chẳng đùa.-nè...mọi người...ta chơi cái kia đi- cô chỉ tay vào tàu lượn siêu tốc.Một lúc sau:-á....á....á......- mọi nười đang ở trên tàu siêu tốc. Mặt Thiên và Khánh hiện tại rất chi là ngố. Tái xanh luôn. Có lẽ cả hai người không quen với mấy trò mạo hiểm. Bọn còn lại thì cười khoái chí. Toàn những tên chẳng sợ trời đất. Mặt ai cũng tươi tỉnh thấy rõ.Sau khi chơi hết trò này đến trò kia (toàn trò mạo hiểm không à), cả bọn đi ăn. Trong lúc đợi món ăn, mọi người huyênh thuyên đủ thứ. Chỉ riêng có Khánh và Thiên thì đang mỗi người ôm một góc trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Chả là chơi nhiều trò mạo hiểm quá thành ra....... Thật là mất thể diện quá đi.Sau khi ăn xong, mọi người tiếp tục đi thăm thú vài nơi nữa rồi về nhà. Ai ai đều mệt lử nhưng lại rất vui. Không nói chắc ai cũng biết vì sao

Chương 30: Đi chơi