Tác giả:

Thế gian này đầy ắp những lời nói dối, có người nói rằng nói dối để sống tốt hơn, nhưng với tôi, nói dối là để sống.Bố mẹ tôi là những "nhà kinh doanh", và tôi cũng là "một nhà kinh doanh thiên tài", từ lúc 5 tuổi tôi đã biết giúp bố mẹ làm ăn. Lần đầu tiên tôi đi làm là một ngày đông giá lạnh, tuyết rơi đầy trời, mẹ dắt tay tôi đứng bên đường cái, từng dòng xe cộ chạy qua, có một chiếc xe chạy không nhanh lắm, rất hợp cho việc làm ăn của chúng tôi khi xe gần đến nơi, mẹ tôi chạy ra lòng đường lao thẳng vào chiếc xe, sau một tiếng thét lớn, bà nằm vật ra trên lòng đường không động đậy. Chủ xe là một người to béo, tuy lúc đó mới năm tuổi nhưng tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ căng thẳng vội vàng của người đàn ông này khi ra khỏi xe, ông ta lo lắng đi từng bước về phía chúng tôi. Lúc này tôi bắt đầu vào vai, tôi ôm chặt lấy mẹ và khóc toáng lên. Trên nền đất phủ đầy tuyết trắng, một người phụ nữ nằm bất động, thêm vào đó là tiếng khóc đứt ruột đứt gan của một đứa trẻ đáng thương khiến người…

Chương 44

Sống Như Tiểu CườngTác giả: BuklaTruyện Đô ThịThế gian này đầy ắp những lời nói dối, có người nói rằng nói dối để sống tốt hơn, nhưng với tôi, nói dối là để sống.Bố mẹ tôi là những "nhà kinh doanh", và tôi cũng là "một nhà kinh doanh thiên tài", từ lúc 5 tuổi tôi đã biết giúp bố mẹ làm ăn. Lần đầu tiên tôi đi làm là một ngày đông giá lạnh, tuyết rơi đầy trời, mẹ dắt tay tôi đứng bên đường cái, từng dòng xe cộ chạy qua, có một chiếc xe chạy không nhanh lắm, rất hợp cho việc làm ăn của chúng tôi khi xe gần đến nơi, mẹ tôi chạy ra lòng đường lao thẳng vào chiếc xe, sau một tiếng thét lớn, bà nằm vật ra trên lòng đường không động đậy. Chủ xe là một người to béo, tuy lúc đó mới năm tuổi nhưng tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ căng thẳng vội vàng của người đàn ông này khi ra khỏi xe, ông ta lo lắng đi từng bước về phía chúng tôi. Lúc này tôi bắt đầu vào vai, tôi ôm chặt lấy mẹ và khóc toáng lên. Trên nền đất phủ đầy tuyết trắng, một người phụ nữ nằm bất động, thêm vào đó là tiếng khóc đứt ruột đứt gan của một đứa trẻ đáng thương khiến người… Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió ù ù quanh tai, trong đầu tôi có một nỗi nghi ngờ không thể giải thích nổi, không phải là kẻ phá hại sống lâu hay sao? Tại sao Tiểu Cường tôi lại có thể chết sớm thế này được? Tuy vậy tôi nhanh chóng tìm ra lời giải, tôi vừa làm một việc tốt đầu tiên từ xưa đến nay, báo ứng đúng là nhanh thật. Tôi rơi "bịch" xuống tấm lưới, hóa ra khi nãy trong lúc tôi và người đàn ông kia giằng co, mọi người dưới đất đã căng một tấm lưới. Họ a lên vây quanh xem tôi sống chết ra sao. Tôi ngồi lên cái đệm, những người xung quanh thấy tôi không hề hấn đến một sợi tóc lấy làm thất vọng lắm. Không phải họ thất vọng vì tôi chưa chết, người ta có lạnh lùng đến mấy thì vẫn có chút đồng cảm thế thái. Tuy có lạnh lùng nhưng trong mỗi người đều có sự đồng cảm, mọi người đều không mong tôi chết nhưng tôi lẽ ra phải bị thương đôi chút. Không mất một sợi tóc thế là có lỗi với tất cả những người xem suốt nãy giờ chú ý theo dõi bạn.Tôi vặn mình vặn mẩy, phát hiện thấy cánh tay vẫn còn cử động được, tôi thốt lên một tiếng: "Ái chà". Mọi người xung quanh đều chăm chú theo dõi và nhìn tôi đầy hứng khởi, hai vị cảnh sát và người đàn ông kia cũng chạy xuống hỏi han tôi: "Cậu thấy thế nào?"Thật ra tôi vẫn thấy hơi đau nhưng nghĩ đến cứ lằng nhằng với mấy người này nhỡ ra họ lại trở mặt thì rắc rối to, tôi gượng đứng thẳng lên nói: "Tôi không sao."Người xem xung quanh tản dần đi trong sự nghi ngờ. Hai vị cảnh sát và người đàn ông kia vẫn chưa chịu đi.Lưu Dĩnh hỏi tôi: "Cậu không sao thật chứ? Hay đi viện khám xem thế nào."Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tôi không sao", tôi quay bước định bỏ đi, họ chăm chú dõi theo tôi.Tôi lại quay lại nhấn mạnh với Lưu Dĩnh: "Chị đừng quên lời giao hẹn giữa chúng ta."Lưu Dĩnh trả lời tôi: "Yên tâm, chỉ cần cậu không làm gì phạm pháp quấy rồi thì từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan gì nữa. "Tôi rảo bước rời đi, hôm nay thu hoạch lớn nhất là bỏ được mối hạn với kẻ thù này, việc phạm pháo thì tôi vẫn cứ phải làm nhưng tuyệt đối không để chị ta nhìn thấy.Tôi nhớ lại cảnh tượng khi nãy, chính ra màn nào cũng đầy nguy hiểm, tôi mím môi cười, cái cảm gúac làm được việc tốt quả cũng không tồi, tuy vậy làm việc tốt giống như ăn món móng giò kho, không thể ngày nào cũng ăn, ăn nhiều ngấy lắm, tôi thấy chu kỳ 20 năm làm một việc tốt là hợp lý rồi.Ông mặt trời sẽ không vì bạn hôm nay mệt mà mọc lên muộn hơn, sáng hôm sau tôi vẫn phải đi làm.Tôi bước vào tòa nhà lớn của công ty, hôm nay người rất đông, bây giờ là lúc bắt đầu giờ làm việc, thường ngày vào thời gian này có rất ít người. Tôi nhìn thấy thím Liên đang đứng trong sảnh, rất nhiều người vây quanh thím. Mọi người vây quanh hỏi han, bỗng thím Liên nhìn thấy tôi.Bỗng thím một tay chỉ tôi, một tay giơ cao cái chổi yêu quí của thím, hua tay nói lớn: "Cậu ta chính là Trương Tiểu Cường mà các anh muốn tìm đấy!"Đám người xô lại phía tôi, tôi bỗng hiểu ra sự tình, chắc chắn có người đã tiết lộ hành tung của tôi, tôi đã lừa vô số người nên chắc họ tập hợp lại báo thù tôi.Thím Liên, thường ngày tôi đối xử với thím có đến nỗi nào, tuy lần trước tôi có lợi dụng thím để lấy lòng ông Chủ tịch Hồ, nhưng nếu lúc đó thím đưa cái chổi cho tôi thì thế nào tôi cũng quét hộ thím vài mét, chính là do thím khỏe quá nên tôi chẳng giành được cái chổi, thế mà hôm nay ở cái thời khắc quan trọng này thím lại bán đứng tôi như thế, đúng là không ai đo được lòng người!Đám người đồng loạt xông lại phía tôi, trong số họ tôi thấy một số người cầm theo vũ khí, trông như dùi cui điện, tôi quay ngoắt người chạy ra phía ngoài, dù thế nào cũng phải thoát khỏi đám người này rồi tính sau, tôi vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình.Tôi xô ra đến cửa đụng đầu ngay một người đang tiến vào, người này khỏe mạnh vạm vỡ nên kết quả của cuộc đụng đàu là tôi ngã lăn quay ra đất.Tôi nghĩ vậy là xong, lần này tôi chết chắc rồi, tôi ngẩng lên nhìn kẻ đã đụng phải mình, cho dù hôm nay tôi có bị người ta đánh chết thì tôi cũng phải chửi cái kẻ đã hại tôi một trạn mới xong.Tôi ngẩng lên đập ngay phải một màu xanh chói mắt, đụng phải tôi là một cảnh sát trung niên, truyền đến bên tài là từng hồi còi xe cảnh sát, trước cửa công ty đỗ hàng loạt xe cảnh sát và rất nhiều cảnh sát đồng loạt xông vào tòa nhà.Tôi ngồi trên nền quay lại nhìn đám người đang dần tiến sát vào tôi, lại nhìn vào làn sóng cảnh sát, họ đang tiến lại thành một tư thế vòng vây.

Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió ù ù quanh tai, trong đầu tôi
có một nỗi nghi ngờ không thể giải thích nổi, không phải là kẻ phá hại
sống lâu hay sao? Tại sao Tiểu Cường tôi lại có thể chết sớm thế này
được? Tuy vậy tôi nhanh chóng tìm ra lời giải, tôi vừa làm một việc tốt
đầu tiên từ xưa đến nay, báo ứng đúng là nhanh thật. Tôi rơi "bịch" xuống tấm lưới, hóa ra khi nãy trong lúc tôi và người đàn
ông kia giằng co, mọi người dưới đất đã căng một tấm lưới. Họ a lên vây
quanh xem tôi sống chết ra sao. Tôi ngồi lên cái đệm, những người xung
quanh thấy tôi không hề hấn đến một sợi tóc lấy làm thất vọng lắm. Không phải họ thất vọng vì tôi chưa chết, người ta có lạnh lùng đến mấy thì
vẫn có chút đồng cảm thế thái. Tuy có lạnh lùng nhưng trong mỗi người
đều có sự đồng cảm, mọi người đều không mong tôi chết nhưng tôi lẽ ra
phải bị thương đôi chút. Không mất một sợi tóc thế là có lỗi với tất cả
những người xem suốt nãy giờ chú ý theo dõi bạn.

Tôi vặn mình vặn mẩy, phát hiện thấy cánh tay vẫn còn cử động được, tôi thốt
lên một tiếng: "Ái chà". Mọi người xung quanh đều chăm chú theo dõi và
nhìn tôi đầy hứng khởi, hai vị cảnh sát và người đàn ông kia cũng chạy
xuống hỏi han tôi: "Cậu thấy thế nào?"

Thật ra tôi vẫn thấy hơi
đau nhưng nghĩ đến cứ lằng nhằng với mấy người này nhỡ ra họ lại trở mặt thì rắc rối to, tôi gượng đứng thẳng lên nói: "Tôi không sao."

Người xem xung quanh tản dần đi trong sự nghi ngờ. Hai vị cảnh sát và người đàn ông kia vẫn chưa chịu đi.

Lưu Dĩnh hỏi tôi: "Cậu không sao thật chứ? Hay đi viện khám xem thế nào."

Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tôi không sao", tôi quay bước định bỏ đi, họ chăm chú dõi theo tôi.

Tôi lại quay lại nhấn mạnh với Lưu Dĩnh: "Chị đừng quên lời giao hẹn giữa chúng ta."

Lưu Dĩnh trả lời tôi: "Yên tâm, chỉ cần cậu không làm gì phạm pháp quấy rồi thì từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan gì nữa. "

Tôi
rảo bước rời đi, hôm nay thu hoạch lớn nhất là bỏ được mối hạn với kẻ
thù này, việc phạm pháo thì tôi vẫn cứ phải làm nhưng tuyệt đối không để chị ta nhìn thấy.

Tôi nhớ lại cảnh tượng khi nãy, chính ra màn
nào cũng đầy nguy hiểm, tôi mím môi cười, cái cảm gúac làm được việc tốt quả cũng không tồi, tuy vậy làm việc tốt giống như ăn món móng giò kho, không thể ngày nào cũng ăn, ăn nhiều ngấy lắm, tôi thấy chu kỳ 20 năm
làm một việc tốt là hợp lý rồi.

Ông mặt trời sẽ không vì bạn hôm nay mệt mà mọc lên muộn hơn, sáng hôm sau tôi vẫn phải đi làm.

Tôi bước vào tòa nhà lớn của công ty, hôm nay người rất đông, bây giờ là
lúc bắt đầu giờ làm việc, thường ngày vào thời gian này có rất ít người. Tôi nhìn thấy thím Liên đang đứng trong sảnh, rất nhiều người vây quanh thím. Mọi người vây quanh hỏi han, bỗng thím Liên nhìn thấy tôi.

Bỗng thím một tay chỉ tôi, một tay giơ cao cái chổi yêu quí của thím, hua
tay nói lớn: "Cậu ta chính là Trương Tiểu Cường mà các anh muốn tìm
đấy!"

Đám người xô lại phía tôi, tôi bỗng hiểu ra sự tình, chắc
chắn có người đã tiết lộ hành tung của tôi, tôi đã lừa vô số người nên
chắc họ tập hợp lại báo thù tôi.

Thím Liên, thường ngày tôi đối
xử với thím có đến nỗi nào, tuy lần trước tôi có lợi dụng thím để lấy
lòng ông Chủ tịch Hồ, nhưng nếu lúc đó thím đưa cái chổi cho tôi thì thế nào tôi cũng quét hộ thím vài mét, chính là do thím khỏe quá nên tôi
chẳng giành được cái chổi, thế mà hôm nay ở cái thời khắc quan trọng này thím lại bán đứng tôi như thế, đúng là không ai đo được lòng người!

Đám người đồng loạt xông lại phía tôi, trong số họ tôi thấy một số người
cầm theo vũ khí, trông như dùi cui điện, tôi quay ngoắt người chạy ra
phía ngoài, dù thế nào cũng phải thoát khỏi đám người này rồi tính sau,
tôi vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình.

Tôi xô ra đến cửa đụng đầu ngay một người đang tiến vào, người này khỏe mạnh vạm vỡ nên kết
quả của cuộc đụng đàu là tôi ngã lăn quay ra đất.

Tôi nghĩ vậy là xong, lần này tôi chết chắc rồi, tôi ngẩng lên nhìn kẻ đã đụng
phải mình, cho dù hôm nay tôi có bị người ta đánh chết thì tôi cũng phải chửi cái kẻ đã hại tôi một trạn mới xong.

Tôi ngẩng lên đập ngay
phải một màu xanh chói mắt, đụng phải tôi là một cảnh sát trung niên,
truyền đến bên tài là từng hồi còi xe cảnh sát, trước cửa công ty đỗ
hàng loạt xe cảnh sát và rất nhiều cảnh sát đồng loạt xông vào tòa nhà.

Tôi ngồi trên nền quay lại nhìn đám người đang dần tiến sát vào tôi, lại
nhìn vào làn sóng cảnh sát, họ đang tiến lại thành một tư thế vòng vây.

Sống Như Tiểu CườngTác giả: BuklaTruyện Đô ThịThế gian này đầy ắp những lời nói dối, có người nói rằng nói dối để sống tốt hơn, nhưng với tôi, nói dối là để sống.Bố mẹ tôi là những "nhà kinh doanh", và tôi cũng là "một nhà kinh doanh thiên tài", từ lúc 5 tuổi tôi đã biết giúp bố mẹ làm ăn. Lần đầu tiên tôi đi làm là một ngày đông giá lạnh, tuyết rơi đầy trời, mẹ dắt tay tôi đứng bên đường cái, từng dòng xe cộ chạy qua, có một chiếc xe chạy không nhanh lắm, rất hợp cho việc làm ăn của chúng tôi khi xe gần đến nơi, mẹ tôi chạy ra lòng đường lao thẳng vào chiếc xe, sau một tiếng thét lớn, bà nằm vật ra trên lòng đường không động đậy. Chủ xe là một người to béo, tuy lúc đó mới năm tuổi nhưng tôi còn nhớ rất rõ dáng vẻ căng thẳng vội vàng của người đàn ông này khi ra khỏi xe, ông ta lo lắng đi từng bước về phía chúng tôi. Lúc này tôi bắt đầu vào vai, tôi ôm chặt lấy mẹ và khóc toáng lên. Trên nền đất phủ đầy tuyết trắng, một người phụ nữ nằm bất động, thêm vào đó là tiếng khóc đứt ruột đứt gan của một đứa trẻ đáng thương khiến người… Cơ thể tôi nhanh chóng rơi xuống, tiếng gió ù ù quanh tai, trong đầu tôi có một nỗi nghi ngờ không thể giải thích nổi, không phải là kẻ phá hại sống lâu hay sao? Tại sao Tiểu Cường tôi lại có thể chết sớm thế này được? Tuy vậy tôi nhanh chóng tìm ra lời giải, tôi vừa làm một việc tốt đầu tiên từ xưa đến nay, báo ứng đúng là nhanh thật. Tôi rơi "bịch" xuống tấm lưới, hóa ra khi nãy trong lúc tôi và người đàn ông kia giằng co, mọi người dưới đất đã căng một tấm lưới. Họ a lên vây quanh xem tôi sống chết ra sao. Tôi ngồi lên cái đệm, những người xung quanh thấy tôi không hề hấn đến một sợi tóc lấy làm thất vọng lắm. Không phải họ thất vọng vì tôi chưa chết, người ta có lạnh lùng đến mấy thì vẫn có chút đồng cảm thế thái. Tuy có lạnh lùng nhưng trong mỗi người đều có sự đồng cảm, mọi người đều không mong tôi chết nhưng tôi lẽ ra phải bị thương đôi chút. Không mất một sợi tóc thế là có lỗi với tất cả những người xem suốt nãy giờ chú ý theo dõi bạn.Tôi vặn mình vặn mẩy, phát hiện thấy cánh tay vẫn còn cử động được, tôi thốt lên một tiếng: "Ái chà". Mọi người xung quanh đều chăm chú theo dõi và nhìn tôi đầy hứng khởi, hai vị cảnh sát và người đàn ông kia cũng chạy xuống hỏi han tôi: "Cậu thấy thế nào?"Thật ra tôi vẫn thấy hơi đau nhưng nghĩ đến cứ lằng nhằng với mấy người này nhỡ ra họ lại trở mặt thì rắc rối to, tôi gượng đứng thẳng lên nói: "Tôi không sao."Người xem xung quanh tản dần đi trong sự nghi ngờ. Hai vị cảnh sát và người đàn ông kia vẫn chưa chịu đi.Lưu Dĩnh hỏi tôi: "Cậu không sao thật chứ? Hay đi viện khám xem thế nào."Tôi nhấn mạnh thêm lần nữa: "Tôi không sao", tôi quay bước định bỏ đi, họ chăm chú dõi theo tôi.Tôi lại quay lại nhấn mạnh với Lưu Dĩnh: "Chị đừng quên lời giao hẹn giữa chúng ta."Lưu Dĩnh trả lời tôi: "Yên tâm, chỉ cần cậu không làm gì phạm pháp quấy rồi thì từ nay về sau tôi và cậu không còn liên quan gì nữa. "Tôi rảo bước rời đi, hôm nay thu hoạch lớn nhất là bỏ được mối hạn với kẻ thù này, việc phạm pháo thì tôi vẫn cứ phải làm nhưng tuyệt đối không để chị ta nhìn thấy.Tôi nhớ lại cảnh tượng khi nãy, chính ra màn nào cũng đầy nguy hiểm, tôi mím môi cười, cái cảm gúac làm được việc tốt quả cũng không tồi, tuy vậy làm việc tốt giống như ăn món móng giò kho, không thể ngày nào cũng ăn, ăn nhiều ngấy lắm, tôi thấy chu kỳ 20 năm làm một việc tốt là hợp lý rồi.Ông mặt trời sẽ không vì bạn hôm nay mệt mà mọc lên muộn hơn, sáng hôm sau tôi vẫn phải đi làm.Tôi bước vào tòa nhà lớn của công ty, hôm nay người rất đông, bây giờ là lúc bắt đầu giờ làm việc, thường ngày vào thời gian này có rất ít người. Tôi nhìn thấy thím Liên đang đứng trong sảnh, rất nhiều người vây quanh thím. Mọi người vây quanh hỏi han, bỗng thím Liên nhìn thấy tôi.Bỗng thím một tay chỉ tôi, một tay giơ cao cái chổi yêu quí của thím, hua tay nói lớn: "Cậu ta chính là Trương Tiểu Cường mà các anh muốn tìm đấy!"Đám người xô lại phía tôi, tôi bỗng hiểu ra sự tình, chắc chắn có người đã tiết lộ hành tung của tôi, tôi đã lừa vô số người nên chắc họ tập hợp lại báo thù tôi.Thím Liên, thường ngày tôi đối xử với thím có đến nỗi nào, tuy lần trước tôi có lợi dụng thím để lấy lòng ông Chủ tịch Hồ, nhưng nếu lúc đó thím đưa cái chổi cho tôi thì thế nào tôi cũng quét hộ thím vài mét, chính là do thím khỏe quá nên tôi chẳng giành được cái chổi, thế mà hôm nay ở cái thời khắc quan trọng này thím lại bán đứng tôi như thế, đúng là không ai đo được lòng người!Đám người đồng loạt xông lại phía tôi, trong số họ tôi thấy một số người cầm theo vũ khí, trông như dùi cui điện, tôi quay ngoắt người chạy ra phía ngoài, dù thế nào cũng phải thoát khỏi đám người này rồi tính sau, tôi vẫn rất tin tưởng vào tốc độ của mình.Tôi xô ra đến cửa đụng đầu ngay một người đang tiến vào, người này khỏe mạnh vạm vỡ nên kết quả của cuộc đụng đàu là tôi ngã lăn quay ra đất.Tôi nghĩ vậy là xong, lần này tôi chết chắc rồi, tôi ngẩng lên nhìn kẻ đã đụng phải mình, cho dù hôm nay tôi có bị người ta đánh chết thì tôi cũng phải chửi cái kẻ đã hại tôi một trạn mới xong.Tôi ngẩng lên đập ngay phải một màu xanh chói mắt, đụng phải tôi là một cảnh sát trung niên, truyền đến bên tài là từng hồi còi xe cảnh sát, trước cửa công ty đỗ hàng loạt xe cảnh sát và rất nhiều cảnh sát đồng loạt xông vào tòa nhà.Tôi ngồi trên nền quay lại nhìn đám người đang dần tiến sát vào tôi, lại nhìn vào làn sóng cảnh sát, họ đang tiến lại thành một tư thế vòng vây.

Chương 44