Ta là Đường Văn Vũ, một minh quân tốt của muôn dân. Trời không sợ, đất không sợ, ta chỉ sợ nữ nhân. Nhưng là vua, làm thế nào mà không nạp thiếp, thế là ta đành phải nạp. Đây là một vấn đề nhức nhối của ta. Hàng ngày, đám phi tần cứ đến điện của ta, họ mặc những bộ quần hoa loè loẹt như yêu tinh. Đầu thì cài một đống, các ngươi không thấy nặng đầu à?! Không thấy nặng đầu thì mặc xác các ngươi. Sao cứ chạy theo ta là sao? Ta chỉ muốn đọc sách yên ổn mà cũng khó!!! Ai cũng vỗ ngực nói mình học cao. Vậy mà đến khi ta thử. Chữ các người thì gẫy nét, còn đầu óc thì còn ngốc hơn con Như Ý, mèo cưng của ta!!! Ta muốn gì nó biết, còn các người chỉ toàn đổ dầu vào lửa. Ta thà lấy mèo cưng làm vợ còn hơn lấy các ngươi!!!
Chương 23
Chuyện Tình Của Triệu Công Chúa Và Hoàng Đế Nhát GáiTác giả: Scarlet KittenTruyện Cổ ĐạiTa là Đường Văn Vũ, một minh quân tốt của muôn dân. Trời không sợ, đất không sợ, ta chỉ sợ nữ nhân. Nhưng là vua, làm thế nào mà không nạp thiếp, thế là ta đành phải nạp. Đây là một vấn đề nhức nhối của ta. Hàng ngày, đám phi tần cứ đến điện của ta, họ mặc những bộ quần hoa loè loẹt như yêu tinh. Đầu thì cài một đống, các ngươi không thấy nặng đầu à?! Không thấy nặng đầu thì mặc xác các ngươi. Sao cứ chạy theo ta là sao? Ta chỉ muốn đọc sách yên ổn mà cũng khó!!! Ai cũng vỗ ngực nói mình học cao. Vậy mà đến khi ta thử. Chữ các người thì gẫy nét, còn đầu óc thì còn ngốc hơn con Như Ý, mèo cưng của ta!!! Ta muốn gì nó biết, còn các người chỉ toàn đổ dầu vào lửa. Ta thà lấy mèo cưng làm vợ còn hơn lấy các ngươi!!! Văn Vũ thả con chim. Con chim bay rất cao, tựa như tránh tiếng nhạc. Mà cũng phải thôi, cả trăm tiếng đàn, mỗi người một bài, nghe rối loạn cả lên. Con chim cứ liệng liệng lui trên bầu trời, đôi lúc đột nhiên sà xuống thấp gần một người nào đó rồi lại đột ngột liệng lên cao, bỏ lại cho người đó một cảm giác hụt hẫng. Họ thi cả ngày mà con chim không đậu xuống. Họ nhanh chóng chịu thua.- Bệ hạ! Con chim này quả thật ngu ngốc! Nó không biết tiếng nhạc hay hay dỡ!- Một cô gái lên tiếng.- Là người đánh dỡ thôi!- Văn Vũ hằm hè.- Đừng biện minh!Rồi hắn lấy cây sáo ra thổi. Tiếng sáo thanh thanh, trong trẻo. Quả thật con chim bay về chỗ hắn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Văn Vũ thả con chim. Con chim bay rất cao, tựa như tránh tiếng nhạc. Mà cũng phải thôi, cả trăm tiếng đàn, mỗi người một bài, nghe rối loạn cả lên. Con chim cứ liệng liệng lui trên bầu trời, đôi lúc đột nhiên sà xuống thấp gần một người nào đó rồi lại đột ngột liệng lên cao, bỏ lại cho người đó một cảm giác hụt hẫng. Họ thi cả ngày mà con chim không đậu xuống. Họ nhanh chóng chịu thua.- Bệ hạ! Con chim này quả thật ngu ngốc! Nó không biết tiếng nhạc hay hay dỡ!- Một cô gái lên tiếng.
- Là người đánh dỡ thôi!- Văn Vũ hằm hè.- Đừng biện minh!
Rồi hắn lấy cây sáo ra thổi. Tiếng sáo thanh thanh, trong trẻo. Quả thật con chim bay về chỗ hắn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Chuyện Tình Của Triệu Công Chúa Và Hoàng Đế Nhát GáiTác giả: Scarlet KittenTruyện Cổ ĐạiTa là Đường Văn Vũ, một minh quân tốt của muôn dân. Trời không sợ, đất không sợ, ta chỉ sợ nữ nhân. Nhưng là vua, làm thế nào mà không nạp thiếp, thế là ta đành phải nạp. Đây là một vấn đề nhức nhối của ta. Hàng ngày, đám phi tần cứ đến điện của ta, họ mặc những bộ quần hoa loè loẹt như yêu tinh. Đầu thì cài một đống, các ngươi không thấy nặng đầu à?! Không thấy nặng đầu thì mặc xác các ngươi. Sao cứ chạy theo ta là sao? Ta chỉ muốn đọc sách yên ổn mà cũng khó!!! Ai cũng vỗ ngực nói mình học cao. Vậy mà đến khi ta thử. Chữ các người thì gẫy nét, còn đầu óc thì còn ngốc hơn con Như Ý, mèo cưng của ta!!! Ta muốn gì nó biết, còn các người chỉ toàn đổ dầu vào lửa. Ta thà lấy mèo cưng làm vợ còn hơn lấy các ngươi!!! Văn Vũ thả con chim. Con chim bay rất cao, tựa như tránh tiếng nhạc. Mà cũng phải thôi, cả trăm tiếng đàn, mỗi người một bài, nghe rối loạn cả lên. Con chim cứ liệng liệng lui trên bầu trời, đôi lúc đột nhiên sà xuống thấp gần một người nào đó rồi lại đột ngột liệng lên cao, bỏ lại cho người đó một cảm giác hụt hẫng. Họ thi cả ngày mà con chim không đậu xuống. Họ nhanh chóng chịu thua.- Bệ hạ! Con chim này quả thật ngu ngốc! Nó không biết tiếng nhạc hay hay dỡ!- Một cô gái lên tiếng.- Là người đánh dỡ thôi!- Văn Vũ hằm hè.- Đừng biện minh!Rồi hắn lấy cây sáo ra thổi. Tiếng sáo thanh thanh, trong trẻo. Quả thật con chim bay về chỗ hắn trước sự ngỡ ngàng của mọi người.