Tác giả:

Buổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run…

Chương 69

Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… Lăng Triệt nhìn thấy John như vậy mày cũng nhíu thật sâu, có chút không vui, anh không ngờ John lại hành động mất bình tĩnh như vậy, nhưng nhanh chống định thần nói:- “ Đem cô ấy lại đây”- “ Coi bộ lúc này ai thắng ai thua vẫn chưa quyết định được... ha ha” Lăng Triệt tiếp tục nóiSau khi, nhận được người từ John, anh ta kề vào tai cô nhỏ giọng nói:- “ Em có muốn biết, em với tính mạng của anh ta ai quan trọng hơn không?” Lăng Triệt tiếp tục nóiBạch Du Nhiên muốn lên tiếng nhưng cổ đã bị Lăng Triệt khoá chặt, miệng thì bị bịch lại không thể nói nên lời, chỉ còn biết nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy căm phẫnNhìn thấy cô như thế Hắc Hàn Phong vô cùng lo lắng, mặt kệ sự ngăn cản từ thuộc hạ, nhảy từ máy bay xuống thuyền, Chấn Dương và Minh Khang cũng đi theoSau đó, tất cả muốn xong lên tấn công nhưng bị đám hộ vệ của Lăng Triệt ngăn cản, với lại trong tay hắn lại có con tin. Hắc Hàn Phong nhìn hắn bình tĩnh nói:- “ Thả cô ấy ra”- “ Ha ha, anh cho rằng tôi là người mà anh ra lệnh muốn thả là thả sao?” Lăng Triệt mỉm cười giọng nói có chút ngông cuồng- “ Anh muốn gì?” Hắc Hàn Phong lên tiếng- “ Ha ha... Sảng khoái. Để xem...” Lăng Triệt liếc mắt nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang cười âm trầm đáp- “ Vậy... Người hãy cầm súng bắn vào hai tên đang ở phía sau ngươi thế nào?”- “ Không thể. Đổi việc khác” Hắc Hàn Phong nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang một cái khẳng định nói- “ Em thấy không, em so với thuộc hạ của anh ta, một chút còn không bằng” Lăng Triệt trêu tức nhìn cô nói- “ Anh ta thật vô sĩ... chị dâu, chị nhất định không được tin anh ta” Chấn Dương và Minh Khang cuống quýt giải thíchHắc Hàn Phong không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, Bạch Du Nhiên cũng vậy, hai người nhìn nhau ánh mắt chứa hoàn toàn là sự tin tưởng đối với đối phương, như thể ‘ nếu không sống được, thì cùng chết’Suy nghĩ thật đáng sợ nhưng hai người lại nhìn nhau mỉm cười...Đôi khi sự tin tưởng là liều thuốc an thần giúp người ta có thể bình tĩnh lại. Như thể mình đang rơi vào bồi vực sâu thẩm nhưng chỉ cần một người đến vào nói ‘ Tôi tin bạn sẽ làm được ‘ chỉ bao nhiêu thôi đã đủ rồi...Trong khi hai người nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt Lăng Triệt chứng kiến hết thảy mọi chuyên, anh ta tức tối nói:- “ Vậy sao, giờ tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội. Anh hãy cầm súng bắn vào tim của mình, tôi sẽ suy xét thả cô ấy ra?”- “ Được” Hắc Hàn Phong bình thanh đáp như thể chuyện mà anh đáp ứng không phải vấn đề gì nghiêm trọng- “ Không được, đại ca. Anh không thể làm thế” Chấn Dương lên tiếng ngăn cảnh- “ Đúng vậy muốn bắn thì hãy bắn tụi em đi” Minh Khang cũng nóiAnh nhìn hai người họ không nói gì...Liếc mắt nhìn thấy đông nước mắt đang rơi trên má cô, với hành đông lắc đầu liên tục như muốn ngăn cản anh, làm anh vô cùng đau lòng nhưng ý anh đã quyếtTất cả là tại vì anh đã không bảo vệ tốt cho cô nên mới ra có sự như vậy. Tại anh chỉ vì giận dỗi mà không ở cạnh cô. Tại anh xử lý đám râu ria kia quá chậm nên không kịp thời tới cứu cô... và bây gi việc anh phải làm...Anh đưa súng lên ngực mình không chút do dự mà bóp cò“ Đoàng”

Lăng Triệt nhìn thấy John như vậy mày cũng nhíu thật sâu, có chút không vui, anh không ngờ John lại hành động mất bình tĩnh như vậy, nhưng nhanh chống định thần nói:

- “ Đem cô ấy lại đây”

- “ Coi bộ lúc này ai thắng ai thua vẫn chưa quyết định được... ha ha” Lăng Triệt tiếp tục nói

Sau khi, nhận được người từ John, anh ta kề vào tai cô nhỏ giọng nói:

- “ Em có muốn biết, em với tính mạng của anh ta ai quan trọng hơn không?” Lăng Triệt tiếp tục nói

Bạch Du Nhiên muốn lên tiếng nhưng cổ đã bị Lăng Triệt khoá chặt, miệng thì bị bịch lại không thể nói nên lời, chỉ còn biết nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy căm phẫn

Nhìn thấy cô như thế Hắc Hàn Phong vô cùng lo lắng, mặt kệ sự ngăn cản từ thuộc hạ, nhảy từ máy bay xuống thuyền, Chấn Dương và Minh Khang cũng đi theo

Sau đó, tất cả muốn xong lên tấn công nhưng bị đám hộ vệ của Lăng Triệt ngăn cản, với lại trong tay hắn lại có con tin. Hắc Hàn Phong nhìn hắn bình tĩnh nói:

- “ Thả cô ấy ra”

- “ Ha ha, anh cho rằng tôi là người mà anh ra lệnh muốn thả là thả sao?” Lăng Triệt mỉm cười giọng nói có chút ngông cuồng

- “ Anh muốn gì?” Hắc Hàn Phong lên tiếng

- “ Ha ha... Sảng khoái. Để xem...” Lăng Triệt liếc mắt nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang cười âm trầm đáp

- “ Vậy... Người hãy cầm súng bắn vào hai tên đang ở phía sau ngươi thế nào?”

- “ Không thể. Đổi việc khác” Hắc Hàn Phong nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang một cái khẳng định nói

- “ Em thấy không, em so với thuộc hạ của anh ta, một chút còn không bằng” Lăng Triệt trêu tức nhìn cô nói

- “ Anh ta thật vô sĩ... chị dâu, chị nhất định không được tin anh ta” Chấn Dương và Minh Khang cuống quýt giải thích

Hắc Hàn Phong không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, Bạch Du Nhiên cũng vậy, hai người nhìn nhau ánh mắt chứa hoàn toàn là sự tin tưởng đối với đối phương, như thể ‘ nếu không sống được, thì cùng chết’

Suy nghĩ thật đáng sợ nhưng hai người lại nhìn nhau mỉm cười...

Đôi khi sự tin tưởng là liều thuốc an thần giúp người ta có thể bình tĩnh lại. Như thể mình đang rơi vào bồi vực sâu thẩm nhưng chỉ cần một người đến vào nói ‘ Tôi tin bạn sẽ làm được ‘ chỉ bao nhiêu thôi đã đủ rồi...

Trong khi hai người nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt Lăng Triệt chứng kiến hết thảy mọi chuyên, anh ta tức tối nói:

- “ Vậy sao, giờ tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội. Anh hãy cầm súng bắn vào tim của mình, tôi sẽ suy xét thả cô ấy ra?”

- “ Được” Hắc Hàn Phong bình thanh đáp như thể chuyện mà anh đáp ứng không phải vấn đề gì nghiêm trọng

- “ Không được, đại ca. Anh không thể làm thế” Chấn Dương lên tiếng ngăn cảnh

- “ Đúng vậy muốn bắn thì hãy bắn tụi em đi” Minh Khang cũng nói

Anh nhìn hai người họ không nói gì...

Liếc mắt nhìn thấy đông nước mắt đang rơi trên má cô, với hành đông lắc đầu liên tục như muốn ngăn cản anh, làm anh vô cùng đau lòng nhưng ý anh đã quyết

Tất cả là tại vì anh đã không bảo vệ tốt cho cô nên mới ra có sự như vậy. Tại anh chỉ vì giận dỗi mà không ở cạnh cô. Tại anh xử lý đám râu ria kia quá chậm nên không kịp thời tới cứu cô... và bây gi việc anh phải làm...

Anh đưa súng lên ngực mình không chút do dự mà bóp cò

“ Đoàng”

Chàng Vệ Sĩ Bá Đạo Của Nữ Hoàng Bạch ĐạoTác giả: Lãnh TuyếtBuổi tối, trời mưa rất to tiếng sấm "ầm ầm" dữ dội và xem lẫn vào âm thanh của tiếng mưa rào rạc, còn có cả những tiếng súng và cả những tiếng đánh nhau như đang dự báo về cái chết của những người đã làm họ tức giận. Một lúc sau, trận chiến đã kết thúc,, những vũng máu đã được nước mưa dội rửa làm cho con đường như trở lại vẻ ban đầu của nó. Bỗng lúc này có tiếng nó lạnh nhạt vang lên:_"Chết tiệt chắc tụi này buồn vì ông trời đã cho tụi nó sống lâu thế nên mới dám đối đầu với chúng ta" -" Đúng vậy, Chấn Dương ca" Tên đàn em mở miệng -" Ủa mà đại ca đâu rồi" Chấn Dương quan xát sung quanh rồi hỏi - "Dạ chắc anh ấy đi đâu đó rồi, anh cũng biết đại ca anh ấy đâu có thích những trận chiến như thế này" Bọn đàn em vội vã giải thích -" ờ hé" Anh vừa dứt lời thì tiếng điện thoại vang lên Chấn Dương nhìn vào tên trong điện thoại rồi mở giọng cung kính trả lời -" Dạ đại ca có gì căn giận" -" Đến bờ biển X đón ta" Một âm thanh lãnh đạm từ đầu giây bên kia truyển đến khiến cho người ta rét run… Lăng Triệt nhìn thấy John như vậy mày cũng nhíu thật sâu, có chút không vui, anh không ngờ John lại hành động mất bình tĩnh như vậy, nhưng nhanh chống định thần nói:- “ Đem cô ấy lại đây”- “ Coi bộ lúc này ai thắng ai thua vẫn chưa quyết định được... ha ha” Lăng Triệt tiếp tục nóiSau khi, nhận được người từ John, anh ta kề vào tai cô nhỏ giọng nói:- “ Em có muốn biết, em với tính mạng của anh ta ai quan trọng hơn không?” Lăng Triệt tiếp tục nóiBạch Du Nhiên muốn lên tiếng nhưng cổ đã bị Lăng Triệt khoá chặt, miệng thì bị bịch lại không thể nói nên lời, chỉ còn biết nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy căm phẫnNhìn thấy cô như thế Hắc Hàn Phong vô cùng lo lắng, mặt kệ sự ngăn cản từ thuộc hạ, nhảy từ máy bay xuống thuyền, Chấn Dương và Minh Khang cũng đi theoSau đó, tất cả muốn xong lên tấn công nhưng bị đám hộ vệ của Lăng Triệt ngăn cản, với lại trong tay hắn lại có con tin. Hắc Hàn Phong nhìn hắn bình tĩnh nói:- “ Thả cô ấy ra”- “ Ha ha, anh cho rằng tôi là người mà anh ra lệnh muốn thả là thả sao?” Lăng Triệt mỉm cười giọng nói có chút ngông cuồng- “ Anh muốn gì?” Hắc Hàn Phong lên tiếng- “ Ha ha... Sảng khoái. Để xem...” Lăng Triệt liếc mắt nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang cười âm trầm đáp- “ Vậy... Người hãy cầm súng bắn vào hai tên đang ở phía sau ngươi thế nào?”- “ Không thể. Đổi việc khác” Hắc Hàn Phong nhìn về phía Chấn Dương và Minh Khang một cái khẳng định nói- “ Em thấy không, em so với thuộc hạ của anh ta, một chút còn không bằng” Lăng Triệt trêu tức nhìn cô nói- “ Anh ta thật vô sĩ... chị dâu, chị nhất định không được tin anh ta” Chấn Dương và Minh Khang cuống quýt giải thíchHắc Hàn Phong không nói gì chỉ chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô, Bạch Du Nhiên cũng vậy, hai người nhìn nhau ánh mắt chứa hoàn toàn là sự tin tưởng đối với đối phương, như thể ‘ nếu không sống được, thì cùng chết’Suy nghĩ thật đáng sợ nhưng hai người lại nhìn nhau mỉm cười...Đôi khi sự tin tưởng là liều thuốc an thần giúp người ta có thể bình tĩnh lại. Như thể mình đang rơi vào bồi vực sâu thẩm nhưng chỉ cần một người đến vào nói ‘ Tôi tin bạn sẽ làm được ‘ chỉ bao nhiêu thôi đã đủ rồi...Trong khi hai người nhìn nhau và trao đổi bằng ánh mắt Lăng Triệt chứng kiến hết thảy mọi chuyên, anh ta tức tối nói:- “ Vậy sao, giờ tôi sẽ cho anh thêm một cơ hội. Anh hãy cầm súng bắn vào tim của mình, tôi sẽ suy xét thả cô ấy ra?”- “ Được” Hắc Hàn Phong bình thanh đáp như thể chuyện mà anh đáp ứng không phải vấn đề gì nghiêm trọng- “ Không được, đại ca. Anh không thể làm thế” Chấn Dương lên tiếng ngăn cảnh- “ Đúng vậy muốn bắn thì hãy bắn tụi em đi” Minh Khang cũng nóiAnh nhìn hai người họ không nói gì...Liếc mắt nhìn thấy đông nước mắt đang rơi trên má cô, với hành đông lắc đầu liên tục như muốn ngăn cản anh, làm anh vô cùng đau lòng nhưng ý anh đã quyếtTất cả là tại vì anh đã không bảo vệ tốt cho cô nên mới ra có sự như vậy. Tại anh chỉ vì giận dỗi mà không ở cạnh cô. Tại anh xử lý đám râu ria kia quá chậm nên không kịp thời tới cứu cô... và bây gi việc anh phải làm...Anh đưa súng lên ngực mình không chút do dự mà bóp cò“ Đoàng”

Chương 69