một ngày mùa thu vắng vẻ , tôi bước đi trên cn đường xào xạc đầy lá vàng ,từng dãy phố lặng im trong chiều thu cô độc . Đã lâu lắm rồi tôi chưa đi dạo ,cứ ở nhà đắp chăn và khóc sau đó lại hc và làm .Tôi biết khóc cũng ko ít gì ? chuyện đến cũng đã đến , Ngày hôm đó là ngày tôi đi thi hát ở 1 công ty quản lý vs ước mơ làm ca sĩ , năm ấy tôi 14 , sau khi thi xong tôi đã được thông qua và còn chờ ngày thử giọng tiếp theo để chính thức làm thực tập sinh .Vội về nhà, tôi nghe được tin ba mẹ và em trai tôi đi rồi ,mới ban đầu tôi khóc than nức nở vì tưởng họ bị tai nạn mà chết thật ko ngờ ,họ chuyển đi sống ở 1 nơi khác ,để lại ngôi đã sang tên và ủy quyền cho tôi , mặc dù chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần có tiền là tôi chính thức trở thành chủ căn hộ nằm trên mặt phố xinh đẹp ,tách biệt vs hàng rào xanh dương ,và những bồn hoa nhỏ nhắn n gày ngày được tôi chăm sóc ,2 bên đưởng là 2 hàng cây phong tuyệt đẹp . nghe hàng xóm ở đó nói , ba mẹ vả e trai tôi đã dọn đi mọi thứ và họ gửi lại cho tôi…
Chương 3
Mưa Tan Liệu Anh Có Về?Tác giả: Lộc Anhmột ngày mùa thu vắng vẻ , tôi bước đi trên cn đường xào xạc đầy lá vàng ,từng dãy phố lặng im trong chiều thu cô độc . Đã lâu lắm rồi tôi chưa đi dạo ,cứ ở nhà đắp chăn và khóc sau đó lại hc và làm .Tôi biết khóc cũng ko ít gì ? chuyện đến cũng đã đến , Ngày hôm đó là ngày tôi đi thi hát ở 1 công ty quản lý vs ước mơ làm ca sĩ , năm ấy tôi 14 , sau khi thi xong tôi đã được thông qua và còn chờ ngày thử giọng tiếp theo để chính thức làm thực tập sinh .Vội về nhà, tôi nghe được tin ba mẹ và em trai tôi đi rồi ,mới ban đầu tôi khóc than nức nở vì tưởng họ bị tai nạn mà chết thật ko ngờ ,họ chuyển đi sống ở 1 nơi khác ,để lại ngôi đã sang tên và ủy quyền cho tôi , mặc dù chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần có tiền là tôi chính thức trở thành chủ căn hộ nằm trên mặt phố xinh đẹp ,tách biệt vs hàng rào xanh dương ,và những bồn hoa nhỏ nhắn n gày ngày được tôi chăm sóc ,2 bên đưởng là 2 hàng cây phong tuyệt đẹp . nghe hàng xóm ở đó nói , ba mẹ vả e trai tôi đã dọn đi mọi thứ và họ gửi lại cho tôi… sau b*** ăn trưa ,chúng tôi sẽ phải làm việc đến tối ,khoảng 22h30 tôi kết thúc lịch làm hôm nay ,ra trạm và tôi đón xe buýt về nhà .sau 1 hồi nhìn ngoảnh ngơ xung quanh khung cảnh seoul về đem ,từng dòng người tấp nập làm tôi cảm thấy thực sự cô đơn,bổng xe dừng lại và .. seji buước vào ,người cậu toát mồ hôi ,chắc do tập luyện nhiều nên vậy thôi ,.. Vửa thấy tôi ,seji nhanh nhảu đến chào hỏi và tự nhiên ngồi ngây bên cạnh .-ahh,xin chào cô giáo ,chúng ta thật có duyên ,cô đang đi về nhà à ?-seji ns luyên thuyên-ừ ,nhưng dù sao tôi cũng là tiền bối và là gv của cậu nên hãy ra chỗ khác ngồi và hãy dùng kính ngữ khi nc đi !-tôi bảo-vâng ,e xin lỗi cô ,mà cô đã ăn tối chưa hay là chúng ta cùng đi ăn nhé !-seji đề nghị-tôi ăn rồi ! bây giờ tôi phải về nhà ,cậu về cẩn thận đấy !-ns rồi tôi đi thẳng xuống xe làm cho seji ngây người rabước trên cn đường về nhà ,tôi lại cả thấy nó dài thênh thang ,lại rất cô đơn và tĩnh lặng .tôi bất chợt cảm thấy cô đơn vô tận và rất nhớ gđ và wonhun(huân ) thật nhiều !Giữa mùa hè năm đóLời hứa lớn lao từng ước hẹnChúng ta tay nắm tay cũng thành thuyềnTiến nhanh qua con sông khổ đauCậu từng nói sẽ không xa cáchMuốn mãi mãi bên cạnh nhauGiờ đây tôi muốn hỏi cậuPhải chăng chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời nói vô nghĩa của trẻ thơ)Không nỡ rời bỏ năm tháng hồn nhiênThanh xuân hoang đường tôi không phụ cậuTuyết rơi dày, xin cậu đừng xóa điVết tích chúng ta ở cạnh nhauTuyết rơi dày cũng không thể xóa điDấu vết chúng ta để lại cho nhauĐêm nay đêm nàoCỏ xanh thưa thớtĐêm trăng sáng tiễn cậu đi nghìn dặmChờ năm tới gió thu sang(đây là 1 đoạn trích trong bài time boils the rain )Hẳn là cũng được 6 năm rồi , không biết giờ họ ntn ,tới bây giờ tôi vẫn thật sự ko hiểu sao ba mẹ lại hất hủi tôi đến vậy ,chảng phải họ rất thương tôi sao ???/ cả tá câu hỏi đặt ra trong đầu tôi 6 năm qua chưa có lời giải đáp*xin chào m.n , vì lần đầu nv nữ xưng tôi ,nên kể từ chap sau ,tg sẽ kể và ko xưng tôi nữa ,nếu xưng tôi thì ;làm sao đưa các nv khác vào truyện đuôc nên mong m,n thông cảm , *xin hãy ủng hộ nhé ,đây là 1 câu chuyện buồn nên ko có nhìu chi tiết vui vẻ , tg ns trc nhé ,còn cảnh H thì ko có ,nhưng thân mật thỳ có nhé ,ko giới hạn tuổi đâu !
sau b*** ăn trưa ,chúng tôi sẽ phải làm việc đến tối ,khoảng 22h30 tôi kết thúc lịch làm hôm nay ,ra trạm và tôi đón xe buýt về nhà .sau 1 hồi nhìn ngoảnh ngơ xung quanh khung cảnh seoul về đem ,từng dòng người tấp nập làm tôi cảm thấy thực sự cô đơn,bổng xe dừng lại và .. seji buước vào ,người cậu toát mồ hôi ,chắc do tập luyện nhiều nên vậy thôi ,.. Vửa thấy tôi ,seji nhanh nhảu đến chào hỏi và tự nhiên ngồi ngây bên cạnh .
-ahh,xin chào cô giáo ,chúng ta thật có duyên ,cô đang đi về nhà à ?-seji ns luyên thuyên
-ừ ,nhưng dù sao tôi cũng là tiền bối và là gv của cậu nên hãy ra chỗ khác ngồi và hãy dùng kính ngữ khi nc đi !-tôi bảo
-vâng ,e xin lỗi cô ,mà cô đã ăn tối chưa hay là chúng ta cùng đi ăn nhé !-seji đề nghị
-tôi ăn rồi ! bây giờ tôi phải về nhà ,cậu về cẩn thận đấy !-ns rồi tôi đi thẳng xuống xe làm cho seji ngây người ra
bước trên cn đường về nhà ,tôi lại cả thấy nó dài thênh thang ,lại rất cô đơn và tĩnh lặng .tôi bất chợt cảm thấy cô đơn vô tận và rất nhớ gđ và wonhun(huân ) thật nhiều !
Giữa mùa hè năm đó
Lời hứa lớn lao từng ước hẹn
Chúng ta tay nắm tay cũng thành thuyền
Tiến nhanh qua con sông khổ đau
Cậu từng nói sẽ không xa cách
Muốn mãi mãi bên cạnh nhau
Giờ đây tôi muốn hỏi cậu
Phải chăng chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời nói vô nghĩa của trẻ thơ)
Không nỡ rời bỏ năm tháng hồn nhiên
Thanh xuân hoang đường tôi không phụ cậu
Tuyết rơi dày, xin cậu đừng xóa đi
Vết tích chúng ta ở cạnh nhau
Tuyết rơi dày cũng không thể xóa đi
Dấu vết chúng ta để lại cho nhau
Đêm nay đêm nào
Cỏ xanh thưa thớt
Đêm trăng sáng tiễn cậu đi nghìn dặm
Chờ năm tới gió thu sang(đây là 1 đoạn trích trong bài time boils the rain )
Hẳn là cũng được 6 năm rồi , không biết giờ họ ntn ,tới bây giờ tôi vẫn thật sự ko hiểu sao ba mẹ lại hất hủi tôi đến vậy ,chảng phải họ rất thương tôi sao ???/ cả tá câu hỏi đặt ra trong đầu tôi 6 năm qua chưa có lời giải đáp
*xin chào m.n , vì lần đầu nv nữ xưng tôi ,nên kể từ chap sau ,tg sẽ kể và ko xưng tôi nữa ,nếu xưng tôi thì ;làm sao đưa các nv khác vào truyện đuôc nên mong m,n thông cảm , *
xin hãy ủng hộ nhé ,đây là 1 câu chuyện buồn nên ko có nhìu chi tiết vui vẻ , tg ns trc nhé ,còn cảnh H thì ko có ,nhưng thân mật thỳ có nhé ,ko giới hạn tuổi đâu !
Mưa Tan Liệu Anh Có Về?Tác giả: Lộc Anhmột ngày mùa thu vắng vẻ , tôi bước đi trên cn đường xào xạc đầy lá vàng ,từng dãy phố lặng im trong chiều thu cô độc . Đã lâu lắm rồi tôi chưa đi dạo ,cứ ở nhà đắp chăn và khóc sau đó lại hc và làm .Tôi biết khóc cũng ko ít gì ? chuyện đến cũng đã đến , Ngày hôm đó là ngày tôi đi thi hát ở 1 công ty quản lý vs ước mơ làm ca sĩ , năm ấy tôi 14 , sau khi thi xong tôi đã được thông qua và còn chờ ngày thử giọng tiếp theo để chính thức làm thực tập sinh .Vội về nhà, tôi nghe được tin ba mẹ và em trai tôi đi rồi ,mới ban đầu tôi khóc than nức nở vì tưởng họ bị tai nạn mà chết thật ko ngờ ,họ chuyển đi sống ở 1 nơi khác ,để lại ngôi đã sang tên và ủy quyền cho tôi , mặc dù chưa đủ tuổi nhưng chỉ cần có tiền là tôi chính thức trở thành chủ căn hộ nằm trên mặt phố xinh đẹp ,tách biệt vs hàng rào xanh dương ,và những bồn hoa nhỏ nhắn n gày ngày được tôi chăm sóc ,2 bên đưởng là 2 hàng cây phong tuyệt đẹp . nghe hàng xóm ở đó nói , ba mẹ vả e trai tôi đã dọn đi mọi thứ và họ gửi lại cho tôi… sau b*** ăn trưa ,chúng tôi sẽ phải làm việc đến tối ,khoảng 22h30 tôi kết thúc lịch làm hôm nay ,ra trạm và tôi đón xe buýt về nhà .sau 1 hồi nhìn ngoảnh ngơ xung quanh khung cảnh seoul về đem ,từng dòng người tấp nập làm tôi cảm thấy thực sự cô đơn,bổng xe dừng lại và .. seji buước vào ,người cậu toát mồ hôi ,chắc do tập luyện nhiều nên vậy thôi ,.. Vửa thấy tôi ,seji nhanh nhảu đến chào hỏi và tự nhiên ngồi ngây bên cạnh .-ahh,xin chào cô giáo ,chúng ta thật có duyên ,cô đang đi về nhà à ?-seji ns luyên thuyên-ừ ,nhưng dù sao tôi cũng là tiền bối và là gv của cậu nên hãy ra chỗ khác ngồi và hãy dùng kính ngữ khi nc đi !-tôi bảo-vâng ,e xin lỗi cô ,mà cô đã ăn tối chưa hay là chúng ta cùng đi ăn nhé !-seji đề nghị-tôi ăn rồi ! bây giờ tôi phải về nhà ,cậu về cẩn thận đấy !-ns rồi tôi đi thẳng xuống xe làm cho seji ngây người rabước trên cn đường về nhà ,tôi lại cả thấy nó dài thênh thang ,lại rất cô đơn và tĩnh lặng .tôi bất chợt cảm thấy cô đơn vô tận và rất nhớ gđ và wonhun(huân ) thật nhiều !Giữa mùa hè năm đóLời hứa lớn lao từng ước hẹnChúng ta tay nắm tay cũng thành thuyềnTiến nhanh qua con sông khổ đauCậu từng nói sẽ không xa cáchMuốn mãi mãi bên cạnh nhauGiờ đây tôi muốn hỏi cậuPhải chăng chỉ là đồng ngôn vô kỵ (lời nói vô nghĩa của trẻ thơ)Không nỡ rời bỏ năm tháng hồn nhiênThanh xuân hoang đường tôi không phụ cậuTuyết rơi dày, xin cậu đừng xóa điVết tích chúng ta ở cạnh nhauTuyết rơi dày cũng không thể xóa điDấu vết chúng ta để lại cho nhauĐêm nay đêm nàoCỏ xanh thưa thớtĐêm trăng sáng tiễn cậu đi nghìn dặmChờ năm tới gió thu sang(đây là 1 đoạn trích trong bài time boils the rain )Hẳn là cũng được 6 năm rồi , không biết giờ họ ntn ,tới bây giờ tôi vẫn thật sự ko hiểu sao ba mẹ lại hất hủi tôi đến vậy ,chảng phải họ rất thương tôi sao ???/ cả tá câu hỏi đặt ra trong đầu tôi 6 năm qua chưa có lời giải đáp*xin chào m.n , vì lần đầu nv nữ xưng tôi ,nên kể từ chap sau ,tg sẽ kể và ko xưng tôi nữa ,nếu xưng tôi thì ;làm sao đưa các nv khác vào truyện đuôc nên mong m,n thông cảm , *xin hãy ủng hộ nhé ,đây là 1 câu chuyện buồn nên ko có nhìu chi tiết vui vẻ , tg ns trc nhé ,còn cảnh H thì ko có ,nhưng thân mật thỳ có nhé ,ko giới hạn tuổi đâu !