Vào 10 năm về trước,tại trường tiểu học XX,lớp YY: -Này mập,làm bài tập cho tôi- với giọng hắc dịch nó nói ,trong khi đang dán mắt vào chiếc điện thoại. -Cho mình xin lỗi nha Sâu,mình chưa làm bài tập của mình,nên mình không thể làm cho cậu được - hắn nói với giọng lí nhí -Cậu làm cho tôi trước đi ,của cậu làm sau cũng được - nó nói với giọng nhờ vả, trong khi mắt chẳng rời chiếc điện thoại. -Nhưng hôm nay là hạn chót rồi,cô bảo nếu tớ không làm thì sẽ mời ba mẹ của tớ - giọng hắn trở nên nhỏ hơn -BÂY GIỜ CẬU CÓ LÀM CHO TÔI KHÔNG, MÍT - nó giận dữ đập bàn gằn từng chữ. -Được.. Được mình làm mà - vừa nói hắn vừa gật đầu liên tục. Cuối cùng tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã bắt đầu , khi cô giáo đi xung quanh kiểm tra bài tập thì bước chân của cô dừng tại chổ hắn: - Hoàng Lâm à , đây là lần thứ mấy em quên làm bài tập rồi hả ? Tôi nhất định phải gọi cho gia đình em mới được, nhưng trước hết em hãy ra hành lang quỳ gối đi- cô giáo với vẻ mặt thất vọng nói Hắn lủi thủi từng bước chân…
Chương 23
Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích CậuTác giả: phamlacgiaVào 10 năm về trước,tại trường tiểu học XX,lớp YY: -Này mập,làm bài tập cho tôi- với giọng hắc dịch nó nói ,trong khi đang dán mắt vào chiếc điện thoại. -Cho mình xin lỗi nha Sâu,mình chưa làm bài tập của mình,nên mình không thể làm cho cậu được - hắn nói với giọng lí nhí -Cậu làm cho tôi trước đi ,của cậu làm sau cũng được - nó nói với giọng nhờ vả, trong khi mắt chẳng rời chiếc điện thoại. -Nhưng hôm nay là hạn chót rồi,cô bảo nếu tớ không làm thì sẽ mời ba mẹ của tớ - giọng hắn trở nên nhỏ hơn -BÂY GIỜ CẬU CÓ LÀM CHO TÔI KHÔNG, MÍT - nó giận dữ đập bàn gằn từng chữ. -Được.. Được mình làm mà - vừa nói hắn vừa gật đầu liên tục. Cuối cùng tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã bắt đầu , khi cô giáo đi xung quanh kiểm tra bài tập thì bước chân của cô dừng tại chổ hắn: - Hoàng Lâm à , đây là lần thứ mấy em quên làm bài tập rồi hả ? Tôi nhất định phải gọi cho gia đình em mới được, nhưng trước hết em hãy ra hành lang quỳ gối đi- cô giáo với vẻ mặt thất vọng nói Hắn lủi thủi từng bước chân… Vào buổi chiều tại thành phố Luân đôn , nó bước đi với chiếc xe đạp , mái tóc màu hạt dẻ phản chiếu chút ánh vàng của mặt trời , khiến cho khung cảnh xung quanh thật là buồn- Xin lỗi vì suốt thời gian qua tui đã luôn làm phiền cậu , chào cậu tôi đi đây - Nó vội vã lau nước mắt chạy đi , hắn vẫn còn đứng đó vì quá sốc , suốt 13 ngày hắn chờ đợi hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó dù là trên đường hay trong lớp học , nay nó xuất hiện cái đùng lại còn hiểu lầm hắn trầm trọng nữa ,đúng là cảm xúc của hắn bây giờ rất khó tả ....Nó chạy, chạy mãi nó muốn trốn tránh tất cả mọi thứ , nó muốn tránh xa cái cảm giác được gọi là tổn thương đó , cuối cùng thì hắn vẫn là người duy nhất khiến cho nó khóc khiến cho nó bị tổn thương , giờ đây lòng nó thật trống trãi , rốt cuộc thì nó cố gắng suốt 13 ngày qua tập luyện đua xe để làm gì , nó cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ đổi lại một câu * cô thật phiền phức * của hắn thôi sao . Trong vô thức nó đã đến cửa nhà của cậu từ lúc nào cũng không hay nó bấm chuông-Ra liềnnnnnnn , từ từ đã ..... - Khi thấy nó đến thì khuôn mặt của cậu dù lúc đầu rất bực dọc nhưng sau khi nhìn thấy nó liền thay đổi sắc mặt .- hôm nay rồng đến nhà tôm có việc chi không đây - Cậu nói với giọng nửa mỉa mai nửa mừng rỡ vì rất hiếm khi nó qua nhà cậu chơi .- Về vụ đua xe ấy ....tui chịu thua , cậu muốn tôi làm gì - Nó nói với giọng nói vô cảm , cái giọng mà cậu ghét nhất .- Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi đừng có mà làm cái bản mặt khó ưa này trước mặt tôi nghe không hả - Cậu lấy hai tay nhéo vào má của nó rồi kéo giãn ra .- Đau đau , cậu đúng là đồ bạo lực - Nó xoa xoa hai bên má đang ửng đỏ vì đau của mình .- Vậy bà về Việt Nam với tôi được không - Cậu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến bất bình thường khiến cho nó cũng có vài phần ngạc nhiên ....
Vào buổi chiều tại thành phố Luân đôn , nó bước đi với chiếc xe đạp , mái tóc màu hạt dẻ phản chiếu chút ánh vàng của mặt trời , khiến cho khung cảnh xung quanh thật là buồn
- Xin lỗi vì suốt thời gian qua tui đã luôn làm phiền cậu , chào cậu tôi đi đây - Nó vội vã lau nước mắt chạy đi , hắn vẫn còn đứng đó vì quá sốc , suốt 13 ngày hắn chờ đợi hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó dù là trên đường hay trong lớp học , nay nó xuất hiện cái đùng lại còn hiểu lầm hắn trầm trọng nữa ,đúng là cảm xúc của hắn bây giờ rất khó tả ....
Nó chạy, chạy mãi nó muốn trốn tránh tất cả mọi thứ , nó muốn tránh xa cái cảm giác được gọi là tổn thương đó , cuối cùng thì hắn vẫn là người duy nhất khiến cho nó khóc khiến cho nó bị tổn thương , giờ đây lòng nó thật trống trãi , rốt cuộc thì nó cố gắng suốt 13 ngày qua tập luyện đua xe để làm gì , nó cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ đổi lại một câu * cô thật phiền phức * của hắn thôi sao . Trong vô thức nó đã đến cửa nhà của cậu từ lúc nào cũng không hay nó bấm chuông
-Ra liềnnnnnnn , từ từ đã ..... - Khi thấy nó đến thì khuôn mặt của cậu dù lúc đầu rất bực dọc nhưng sau khi nhìn thấy nó liền thay đổi sắc mặt .
- hôm nay rồng đến nhà tôm có việc chi không đây - Cậu nói với giọng nửa mỉa mai nửa mừng rỡ vì rất hiếm khi nó qua nhà cậu chơi .
- Về vụ đua xe ấy ....tui chịu thua , cậu muốn tôi làm gì - Nó nói với giọng nói vô cảm , cái giọng mà cậu ghét nhất .
- Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi đừng có mà làm cái bản mặt khó ưa này trước mặt tôi nghe không hả - Cậu lấy hai tay nhéo vào má của nó rồi kéo giãn ra .
- Đau đau , cậu đúng là đồ bạo lực - Nó xoa xoa hai bên má đang ửng đỏ vì đau của mình .
- Vậy bà về Việt Nam với tôi được không - Cậu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến bất bình thường khiến cho nó cũng có vài phần ngạc nhiên ....
Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích CậuTác giả: phamlacgiaVào 10 năm về trước,tại trường tiểu học XX,lớp YY: -Này mập,làm bài tập cho tôi- với giọng hắc dịch nó nói ,trong khi đang dán mắt vào chiếc điện thoại. -Cho mình xin lỗi nha Sâu,mình chưa làm bài tập của mình,nên mình không thể làm cho cậu được - hắn nói với giọng lí nhí -Cậu làm cho tôi trước đi ,của cậu làm sau cũng được - nó nói với giọng nhờ vả, trong khi mắt chẳng rời chiếc điện thoại. -Nhưng hôm nay là hạn chót rồi,cô bảo nếu tớ không làm thì sẽ mời ba mẹ của tớ - giọng hắn trở nên nhỏ hơn -BÂY GIỜ CẬU CÓ LÀM CHO TÔI KHÔNG, MÍT - nó giận dữ đập bàn gằn từng chữ. -Được.. Được mình làm mà - vừa nói hắn vừa gật đầu liên tục. Cuối cùng tiếng trống báo hiệu vào tiết học đã bắt đầu , khi cô giáo đi xung quanh kiểm tra bài tập thì bước chân của cô dừng tại chổ hắn: - Hoàng Lâm à , đây là lần thứ mấy em quên làm bài tập rồi hả ? Tôi nhất định phải gọi cho gia đình em mới được, nhưng trước hết em hãy ra hành lang quỳ gối đi- cô giáo với vẻ mặt thất vọng nói Hắn lủi thủi từng bước chân… Vào buổi chiều tại thành phố Luân đôn , nó bước đi với chiếc xe đạp , mái tóc màu hạt dẻ phản chiếu chút ánh vàng của mặt trời , khiến cho khung cảnh xung quanh thật là buồn- Xin lỗi vì suốt thời gian qua tui đã luôn làm phiền cậu , chào cậu tôi đi đây - Nó vội vã lau nước mắt chạy đi , hắn vẫn còn đứng đó vì quá sốc , suốt 13 ngày hắn chờ đợi hắn hoàn toàn không thấy bóng dáng của nó dù là trên đường hay trong lớp học , nay nó xuất hiện cái đùng lại còn hiểu lầm hắn trầm trọng nữa ,đúng là cảm xúc của hắn bây giờ rất khó tả ....Nó chạy, chạy mãi nó muốn trốn tránh tất cả mọi thứ , nó muốn tránh xa cái cảm giác được gọi là tổn thương đó , cuối cùng thì hắn vẫn là người duy nhất khiến cho nó khóc khiến cho nó bị tổn thương , giờ đây lòng nó thật trống trãi , rốt cuộc thì nó cố gắng suốt 13 ngày qua tập luyện đua xe để làm gì , nó cố gắng làm tất cả mọi thứ chỉ đổi lại một câu * cô thật phiền phức * của hắn thôi sao . Trong vô thức nó đã đến cửa nhà của cậu từ lúc nào cũng không hay nó bấm chuông-Ra liềnnnnnnn , từ từ đã ..... - Khi thấy nó đến thì khuôn mặt của cậu dù lúc đầu rất bực dọc nhưng sau khi nhìn thấy nó liền thay đổi sắc mặt .- hôm nay rồng đến nhà tôm có việc chi không đây - Cậu nói với giọng nửa mỉa mai nửa mừng rỡ vì rất hiếm khi nó qua nhà cậu chơi .- Về vụ đua xe ấy ....tui chịu thua , cậu muốn tôi làm gì - Nó nói với giọng nói vô cảm , cái giọng mà cậu ghét nhất .- Đã nói với bà bao nhiêu lần rồi đừng có mà làm cái bản mặt khó ưa này trước mặt tôi nghe không hả - Cậu lấy hai tay nhéo vào má của nó rồi kéo giãn ra .- Đau đau , cậu đúng là đồ bạo lực - Nó xoa xoa hai bên má đang ửng đỏ vì đau của mình .- Vậy bà về Việt Nam với tôi được không - Cậu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc đến bất bình thường khiến cho nó cũng có vài phần ngạc nhiên ....