-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…
Chương 78
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Cậu đau một,tớ đau mười.Hai con nhỏ kia nhìn nhau đầy sợ hãi.Lần này không chết trong tay hắn thì c*̃ng chết trong tay nhỏ chị hai thôi.*Mưa rồi,đôi mắt cô từ từ mở ra.Những giọt nước mưa lạnh buốt như muốn làm dịu đi nỗi đau c*̉a cô.Cô chậm rãi ngồi dậy,dựa lưng vào lan can sân thượng.Một không gian hoàn toàn im lặng,chỉ có tiếng thở đều đều c*̉a cô bị tiếng lộp độp c*̉a mưa lấn át.Cô nhìn bàn tay bị phổng do tàn thuốc lá gây ra, khẽ cắn nhẹ môi dưới.Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô được nếm mùi đau đớn c*̉a tàn lửa nóng dù nó không bằng một phần một tỉ lần năng lượng tỏa ra từ mặt trời.c*̃ng là lần đầu tiên cô biết được mưa lại lạnh như cắt da cắt thịt đến thế dù không bằng một phần một vạn tia băng tuyết tinh khôi.Cô trở lên vô dụng rồi,lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa cái trốn nhân gian loài người này.Thần tiên,tam công chúa...thật đáng thương.Úp mặt vào hai đầu gối,đôi vai cô bỗng run nhẹ từng cơn.Cánh cửa sân thượng bị hắn mở tung ra.Nhìn người con gái ấy đang ngồi trong làn mưa, trái tim hắn bỗng ngập tràn cảm giác đau đớn như bị ai bóp ngẹt.Hắn từng bước,từng bước đến bên cô.-Xin lỗi cậu,Thiên Thiên.Hắn ngồi xuống, ôm cô vào lòng,giọng điệu tràn ngập hối hận.Nếu hắn không trẻ con,ngu ngốc mà đi chiến tranh lạnh với cô thì mọi chuyện đâu có đến nước này.Nếu hắn nhẹ nhàng tới làm hoà với cô trước thì cô đâu có phải đi học một mình và rồi....Hắn đúng là đáng chết mà.-Đào hoa.Cô ngước mặt lên nhìn hắn.Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen đẹp đẽ c*̉a hắn.Chẳng biết do cô đau quá hay bị điên rồi mà trái tim cô bỗng đập loạn.Bỗng thấy hắn giống thiên thần còn bản thân mình là thần tiên lại giống với con mèo nhỏ bị cắt mất vuốt,đầy thê thảm.Nhìn khuôn mặt sưng vù lên c*̉a cô, hắn không khỏi cảm thấy xót xa.-Đừng nói gì cả,đã có tớ ở bên cạnh cậu rồi.Đừng sợ nữa.-Được,tớ không sợ nữa.Cảm ơn cậu,đào hoa.Cô mỉm cười nằm gọn trong vòng tay hắn.Chỉ biết rằng trái tim cô đã ấm áp lên rất nhiều rồi.Hai người cứ im lặng ôm nhau trong cơn mưa.Dùng trái tim c*̉a mình để sưởi ấm đối phương.Cánh cửa sân thượng bị đạp tung ra,lực quá mạnh khiến cho bức tường c*̃ bị thủng một mảng thật lớn,cánh cửa sắt c*̃ng bị méo sệch đi.Cô và hắn đồng thời trông ra thì chỉ thấy hai thân ảnh ướt sũng đứng đó.Khuôn mặt ngập tràn lo lắng c*̀ng sự hốt hoảng đến tột c*̀ng.-Thiên Nhi.Thiên Hà lao tới chỗ cô đẩy mạnh hắn sang một bên,giọng nức nở.-Muội sao rồi,ai dám đánh khuôn mặt muội ra nông nỗi này,có bị thương ỡ đâu nữa không vậy.Nhỏ xoa khắp người cô để kiểm tra xem còn có vết thương nào khác ngoài khuôn mặt sưng vù kia không thì nhỏ dường như chết nặng đi khi nhìn thấy bàn tay thon thả c*̉a cô bị phỏng đến nỗi loét rộng ra.-Thiên Nhi đáng thương c*̉a tỉ.huhuNhỏ ôm chầm lấy cô khóc nức nở.Cô c*̃ng không kiềm chế nữa mà oà khóc theo.Hai người con gái ôm nhau ngồi khóc khiến cho hai trái tim c*̉a hai người con trai cực kì đau đớn.Thầm thề rằng ai dám động đến cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt mà không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Cậu đau một,tớ đau mười.
Hai con nhỏ kia nhìn nhau đầy sợ hãi.Lần này không chết trong tay hắn thì c*̃ng chết trong tay nhỏ chị hai thôi.
*
Mưa rồi,đôi mắt cô từ từ mở ra.Những giọt nước mưa lạnh buốt như muốn làm dịu đi nỗi đau c*̉a cô.Cô chậm rãi ngồi dậy,dựa lưng vào lan can sân thượng.Một không gian hoàn toàn im lặng,chỉ có tiếng thở đều đều c*̉a cô bị tiếng lộp độp c*̉a mưa lấn át.
Cô nhìn bàn tay bị phổng do tàn thuốc lá gây ra, khẽ cắn nhẹ môi dưới.Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô được nếm mùi đau đớn c*̉a tàn lửa nóng dù nó không bằng một phần một tỉ lần năng lượng tỏa ra từ mặt trời.c*̃ng là lần đầu tiên cô biết được mưa lại lạnh như cắt da cắt thịt đến thế dù không bằng một phần một vạn tia băng tuyết tinh khôi.
Cô trở lên vô dụng rồi,lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa cái trốn nhân gian loài người này.Thần tiên,tam công chúa...thật đáng thương.
Úp mặt vào hai đầu gối,đôi vai cô bỗng run nhẹ từng cơn.
Cánh cửa sân thượng bị hắn mở tung ra.Nhìn người con gái ấy đang ngồi trong làn mưa, trái tim hắn bỗng ngập tràn cảm giác đau đớn như bị ai bóp ngẹt.Hắn từng bước,từng bước đến bên cô.
-Xin lỗi cậu,Thiên Thiên.
Hắn ngồi xuống, ôm cô vào lòng,giọng điệu tràn ngập hối hận.Nếu hắn không trẻ con,ngu ngốc mà đi chiến tranh lạnh với cô thì mọi chuyện đâu có đến nước này.Nếu hắn nhẹ nhàng tới làm hoà với cô trước thì cô đâu có phải đi học một mình và rồi....Hắn đúng là đáng chết mà.
-Đào hoa.
Cô ngước mặt lên nhìn hắn.Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen đẹp đẽ c*̉a hắn.Chẳng biết do cô đau quá hay bị điên rồi mà trái tim cô bỗng đập loạn.Bỗng thấy hắn giống thiên thần còn bản thân mình là thần tiên lại giống với con mèo nhỏ bị cắt mất vuốt,đầy thê thảm.
Nhìn khuôn mặt sưng vù lên c*̉a cô, hắn không khỏi cảm thấy xót xa.
-Đừng nói gì cả,đã có tớ ở bên cạnh cậu rồi.Đừng sợ nữa.
-Được,tớ không sợ nữa.Cảm ơn cậu,đào hoa.
Cô mỉm cười nằm gọn trong vòng tay hắn.Chỉ biết rằng trái tim cô đã ấm áp lên rất nhiều rồi.
Hai người cứ im lặng ôm nhau trong cơn mưa.Dùng trái tim c*̉a mình để sưởi ấm đối phương.
Cánh cửa sân thượng bị đạp tung ra,lực quá mạnh khiến cho bức tường c*̃ bị thủng một mảng thật lớn,cánh cửa sắt c*̃ng bị méo sệch đi.
Cô và hắn đồng thời trông ra thì chỉ thấy hai thân ảnh ướt sũng đứng đó.Khuôn mặt ngập tràn lo lắng c*̀ng sự hốt hoảng đến tột c*̀ng.
-Thiên Nhi.
Thiên Hà lao tới chỗ cô đẩy mạnh hắn sang một bên,giọng nức nở.
-Muội sao rồi,ai dám đánh khuôn mặt muội ra nông nỗi này,có bị thương ỡ đâu nữa không vậy.
Nhỏ xoa khắp người cô để kiểm tra xem còn có vết thương nào khác ngoài khuôn mặt sưng vù kia không thì nhỏ dường như chết nặng đi khi nhìn thấy bàn tay thon thả c*̉a cô bị phỏng đến nỗi loét rộng ra.
-Thiên Nhi đáng thương c*̉a tỉ.huhu
Nhỏ ôm chầm lấy cô khóc nức nở.Cô c*̃ng không kiềm chế nữa mà oà khóc theo.Hai người con gái ôm nhau ngồi khóc khiến cho hai trái tim c*̉a hai người con trai cực kì đau đớn.Thầm thề rằng ai dám động đến cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt mà không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Cậu đau một,tớ đau mười.Hai con nhỏ kia nhìn nhau đầy sợ hãi.Lần này không chết trong tay hắn thì c*̃ng chết trong tay nhỏ chị hai thôi.*Mưa rồi,đôi mắt cô từ từ mở ra.Những giọt nước mưa lạnh buốt như muốn làm dịu đi nỗi đau c*̉a cô.Cô chậm rãi ngồi dậy,dựa lưng vào lan can sân thượng.Một không gian hoàn toàn im lặng,chỉ có tiếng thở đều đều c*̉a cô bị tiếng lộp độp c*̉a mưa lấn át.Cô nhìn bàn tay bị phổng do tàn thuốc lá gây ra, khẽ cắn nhẹ môi dưới.Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra cô được nếm mùi đau đớn c*̉a tàn lửa nóng dù nó không bằng một phần một tỉ lần năng lượng tỏa ra từ mặt trời.c*̃ng là lần đầu tiên cô biết được mưa lại lạnh như cắt da cắt thịt đến thế dù không bằng một phần một vạn tia băng tuyết tinh khôi.Cô trở lên vô dụng rồi,lần đầu tiên cô cảm thấy mình thật nhỏ bé giữa cái trốn nhân gian loài người này.Thần tiên,tam công chúa...thật đáng thương.Úp mặt vào hai đầu gối,đôi vai cô bỗng run nhẹ từng cơn.Cánh cửa sân thượng bị hắn mở tung ra.Nhìn người con gái ấy đang ngồi trong làn mưa, trái tim hắn bỗng ngập tràn cảm giác đau đớn như bị ai bóp ngẹt.Hắn từng bước,từng bước đến bên cô.-Xin lỗi cậu,Thiên Thiên.Hắn ngồi xuống, ôm cô vào lòng,giọng điệu tràn ngập hối hận.Nếu hắn không trẻ con,ngu ngốc mà đi chiến tranh lạnh với cô thì mọi chuyện đâu có đến nước này.Nếu hắn nhẹ nhàng tới làm hoà với cô trước thì cô đâu có phải đi học một mình và rồi....Hắn đúng là đáng chết mà.-Đào hoa.Cô ngước mặt lên nhìn hắn.Nhìn thật sâu vào đôi mắt đen đẹp đẽ c*̉a hắn.Chẳng biết do cô đau quá hay bị điên rồi mà trái tim cô bỗng đập loạn.Bỗng thấy hắn giống thiên thần còn bản thân mình là thần tiên lại giống với con mèo nhỏ bị cắt mất vuốt,đầy thê thảm.Nhìn khuôn mặt sưng vù lên c*̉a cô, hắn không khỏi cảm thấy xót xa.-Đừng nói gì cả,đã có tớ ở bên cạnh cậu rồi.Đừng sợ nữa.-Được,tớ không sợ nữa.Cảm ơn cậu,đào hoa.Cô mỉm cười nằm gọn trong vòng tay hắn.Chỉ biết rằng trái tim cô đã ấm áp lên rất nhiều rồi.Hai người cứ im lặng ôm nhau trong cơn mưa.Dùng trái tim c*̉a mình để sưởi ấm đối phương.Cánh cửa sân thượng bị đạp tung ra,lực quá mạnh khiến cho bức tường c*̃ bị thủng một mảng thật lớn,cánh cửa sắt c*̃ng bị méo sệch đi.Cô và hắn đồng thời trông ra thì chỉ thấy hai thân ảnh ướt sũng đứng đó.Khuôn mặt ngập tràn lo lắng c*̀ng sự hốt hoảng đến tột c*̀ng.-Thiên Nhi.Thiên Hà lao tới chỗ cô đẩy mạnh hắn sang một bên,giọng nức nở.-Muội sao rồi,ai dám đánh khuôn mặt muội ra nông nỗi này,có bị thương ỡ đâu nữa không vậy.Nhỏ xoa khắp người cô để kiểm tra xem còn có vết thương nào khác ngoài khuôn mặt sưng vù kia không thì nhỏ dường như chết nặng đi khi nhìn thấy bàn tay thon thả c*̉a cô bị phỏng đến nỗi loét rộng ra.-Thiên Nhi đáng thương c*̉a tỉ.huhuNhỏ ôm chầm lấy cô khóc nức nở.Cô c*̃ng không kiềm chế nữa mà oà khóc theo.Hai người con gái ôm nhau ngồi khóc khiến cho hai trái tim c*̉a hai người con trai cực kì đau đớn.Thầm thề rằng ai dám động đến cô sẽ phải trả một cái giá thật đắt mà không thể nào tưởng tượng ra nổi.