-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…
Chương 96
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Thái độ khinh thường c*̉a cô dành cho nhỏ kia ai mà không nhìn ra chứ.Mọi người đều âm thầm đánh giá cô.Tuy hai má có chút sưng tím nhưng vẫn là một cô nàng xinh đẹp,cá tính và đầy kiêu ngạo.-Mày..Nhỏ kia nghe cô nói vậy thì đỏ bừng mặt tức giận.Tính giơ tay tát cô thì bị tay kia c*̉a hắn giữ lại.Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nhỏ ta,khẽ hừ lạnh.-Quen tôi chưa được mấy giờ đừng có cho rằng cô là mẹ tôi.Muốn đánh cô ấy?Muốn chết?Nhỏ đó nghe xong liền sợ hãi,vội rút tay lại rồi ba chân bốn cẳng chạy trối chết ra khỏi quán.Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra rằng nhỏ kia mới chính là kẻ nhận vơ,hoang tưởng và thích chia rẽ tình cảm c*̉a người ta.Không chiếm được liền muốn đạp đổ.Đúng là một đứa con gái nham hiểm, xấu xa mà.-Về thôi!Cô hờ hững nói,định rút tay về nhưng bị hắn nắm chặt không buông.-Chúng ta c*̀ng về.Nói xong hắn kéo tay cô đi ra khỏi quán.Đám con gái vẫn tiếc rẻ nhìn theo.Thật là đẹp đôi quá!Hắn bị thương lên vẫn chưa thể tự mình lái xe.Trên quãng đường đưa cô về cả hai đều tôn trọng câu nói "im lặng là vàng".Chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt lấy nhau.Cô vài lần muốn rút tay về nhưng cuối c*̀ng lại không nỡ.Bàn tay c*̉a đào hoa quá ấm áp,quá to lớn khiến cho bàn tay búp măng trắng nõn c*̉a cô bỗng chốc lọt thỏm.Ở bên hắn cô có cảm giác thật an toàn,thật bình yên như lúc hắn âm thầm che trở cho cô những lúc cô cảm thấy sợ hãi nhất vậy.Tên lái xe thỉnh thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu để nhìn hai cái đứa ngồi sau.Thật kì quái,cậu chủ nhà mình tự dưng đỏ mặt,đã vậy còn nắm tay con gái nhà người ta mà không chịu buông ra nữa.Đây rõ dàng là cậu chủ đang yêu rồi.Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng một ngôi nhà đồ sộ ở khu ngoại thành vắng vẻ,hắn lưuluyến buông tay cô.Khó khăn lắm mới thốt ra được một câu tạm biệt.Chờ cho cô vào hẳn nhà hắn mới chịu để cho tên vệ sĩ lái xe rời đi.Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi bất ngờ rơi vào trong tầm mắt anh.Tờ báo trong tay đột nhiên hoá thành tro bụi,bay lả tả trên ban công tầng 4.Anh tuyệt đối không cho phép con người yêu Thiên nhi.Vì chúng không xứng!
Thái độ khinh thường c*̉a cô dành cho nhỏ kia ai mà không nhìn ra chứ.Mọi người đều âm thầm đánh giá cô.Tuy hai má có chút sưng tím nhưng vẫn là một cô nàng xinh đẹp,cá tính và đầy kiêu ngạo.
-Mày..
Nhỏ kia nghe cô nói vậy thì đỏ bừng mặt tức giận.Tính giơ tay tát cô thì bị tay kia c*̉a hắn giữ lại.Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nhỏ ta,khẽ hừ lạnh.
-Quen tôi chưa được mấy giờ đừng có cho rằng cô là mẹ tôi.Muốn đánh cô ấy?Muốn chết?
Nhỏ đó nghe xong liền sợ hãi,vội rút tay lại rồi ba chân bốn cẳng chạy trối chết ra khỏi quán.Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra rằng nhỏ kia mới chính là kẻ nhận vơ,hoang tưởng và thích chia rẽ tình cảm c*̉a người ta.Không chiếm được liền muốn đạp đổ.Đúng là một đứa con gái nham hiểm, xấu xa mà.
-Về thôi!
Cô hờ hững nói,định rút tay về nhưng bị hắn nắm chặt không buông.
-Chúng ta c*̀ng về.
Nói xong hắn kéo tay cô đi ra khỏi quán.Đám con gái vẫn tiếc rẻ nhìn theo.Thật là đẹp đôi quá!
Hắn bị thương lên vẫn chưa thể tự mình lái xe.Trên quãng đường đưa cô về cả hai đều tôn trọng câu nói "im lặng là vàng".Chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt lấy nhau.Cô vài lần muốn rút tay về nhưng cuối c*̀ng lại không nỡ.Bàn tay c*̉a đào hoa quá ấm áp,quá to lớn khiến cho bàn tay búp măng trắng nõn c*̉a cô bỗng chốc lọt thỏm.Ở bên hắn cô có cảm giác thật an toàn,thật bình yên như lúc hắn âm thầm che trở cho cô những lúc cô cảm thấy sợ hãi nhất vậy.
Tên lái xe thỉnh thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu để nhìn hai cái đứa ngồi sau.Thật kì quái,cậu chủ nhà mình tự dưng đỏ mặt,đã vậy còn nắm tay con gái nhà người ta mà không chịu buông ra nữa.Đây rõ dàng là cậu chủ đang yêu rồi.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng một ngôi nhà đồ sộ ở khu ngoại thành vắng vẻ,hắn lưu
luyến buông tay cô.Khó khăn lắm mới thốt ra được một câu tạm biệt.
Chờ cho cô vào hẳn nhà hắn mới chịu để cho tên vệ sĩ lái xe rời đi.
Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi bất ngờ rơi vào trong tầm mắt anh.Tờ báo trong tay đột nhiên hoá thành tro bụi,bay lả tả trên ban công tầng 4.Anh tuyệt đối không cho phép con người yêu Thiên nhi.Vì chúng không xứng!
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Thái độ khinh thường c*̉a cô dành cho nhỏ kia ai mà không nhìn ra chứ.Mọi người đều âm thầm đánh giá cô.Tuy hai má có chút sưng tím nhưng vẫn là một cô nàng xinh đẹp,cá tính và đầy kiêu ngạo.-Mày..Nhỏ kia nghe cô nói vậy thì đỏ bừng mặt tức giận.Tính giơ tay tát cô thì bị tay kia c*̉a hắn giữ lại.Hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn nhỏ ta,khẽ hừ lạnh.-Quen tôi chưa được mấy giờ đừng có cho rằng cô là mẹ tôi.Muốn đánh cô ấy?Muốn chết?Nhỏ đó nghe xong liền sợ hãi,vội rút tay lại rồi ba chân bốn cẳng chạy trối chết ra khỏi quán.Mọi người lúc này mới vỡ lẽ ra rằng nhỏ kia mới chính là kẻ nhận vơ,hoang tưởng và thích chia rẽ tình cảm c*̉a người ta.Không chiếm được liền muốn đạp đổ.Đúng là một đứa con gái nham hiểm, xấu xa mà.-Về thôi!Cô hờ hững nói,định rút tay về nhưng bị hắn nắm chặt không buông.-Chúng ta c*̀ng về.Nói xong hắn kéo tay cô đi ra khỏi quán.Đám con gái vẫn tiếc rẻ nhìn theo.Thật là đẹp đôi quá!Hắn bị thương lên vẫn chưa thể tự mình lái xe.Trên quãng đường đưa cô về cả hai đều tôn trọng câu nói "im lặng là vàng".Chỉ có bàn tay là vẫn nắm chặt lấy nhau.Cô vài lần muốn rút tay về nhưng cuối c*̀ng lại không nỡ.Bàn tay c*̉a đào hoa quá ấm áp,quá to lớn khiến cho bàn tay búp măng trắng nõn c*̉a cô bỗng chốc lọt thỏm.Ở bên hắn cô có cảm giác thật an toàn,thật bình yên như lúc hắn âm thầm che trở cho cô những lúc cô cảm thấy sợ hãi nhất vậy.Tên lái xe thỉnh thoảng lại liếc qua gương chiếu hậu để nhìn hai cái đứa ngồi sau.Thật kì quái,cậu chủ nhà mình tự dưng đỏ mặt,đã vậy còn nắm tay con gái nhà người ta mà không chịu buông ra nữa.Đây rõ dàng là cậu chủ đang yêu rồi.Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng trước cổng một ngôi nhà đồ sộ ở khu ngoại thành vắng vẻ,hắn lưuluyến buông tay cô.Khó khăn lắm mới thốt ra được một câu tạm biệt.Chờ cho cô vào hẳn nhà hắn mới chịu để cho tên vệ sĩ lái xe rời đi.Toàn bộ cảnh tượng vừa rồi bất ngờ rơi vào trong tầm mắt anh.Tờ báo trong tay đột nhiên hoá thành tro bụi,bay lả tả trên ban công tầng 4.Anh tuyệt đối không cho phép con người yêu Thiên nhi.Vì chúng không xứng!