Tác giả:

-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…

Chương 129

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Hai thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở trong phòng ngủ c*̉a mấy đứa hôm trước.Hai người tìm đi tìm lại mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.-Tiểu hồ li!Cậu có chắc là Trang đã đánh rơi ở đây không?-Tớ không biết!Tìm khắp phòng rồi mà không thấy thì rất có thể là đánh rơi ở bên ngoài rồi.Ác ma,tớ với cậu ra ngoài tìm thử đi.-Được rồi!Tiếng thì thầm trong căn phòng tối vang lên sau đó căn phòng liền trở lại vẻ im ắng như trước.2tiếng sau-Cứ tìm như vậy thật không phải cách hay.Nếu rớt ở bên ngoài như thế thì rất khó tìm vì tuyết rơi phủ đất một lớp rất dày.Cậu trau mày nhìn nhỏ.Tuy cả hai đều không bị cái lạnh ảnh hưởng nhưng cứ tìm như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.-Ừ,tớ có cách rồi.Nhỏ mỉm cười,sau đó nhắm chặt hai mắt lại lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ khiến cho cậu cực kì tò mò và khó hiểu.Chiêu thức mới à?Con vật hung dữ đang thiu thiu ngủ chợt mở to mắt ra.Đứng lên gầm một cái rồi lắc mình biến mất.Con chó đen te tua đang thảm thương nằm một góc bỗng rùng mình một cái rồi nằm bẹp xuống đất.Tha cho nó đi,nó hối hận lắm rồi.Ba mẹ ơi!cứu con với.Nhưng mãi sau mà chẳng thấy động tĩnh gì cả....-Phong Vân hiện!Nhỏ mở mắt,hô lên một tiếng thì trước mắt liền hiện ra một con bạch hổ với đôi cánh đen khoẻ khoắn đang c*̣p vào.Mắt con hổ màu đỏ rực,hình dáng như một sứ thần tới từ địa ngục vậy.Nhỏ lấy ra trong túi áo khoác sợi dây truyền và cái găng tay c*̉a nhỏ Trang rồi đưa tới trước mặt chú bạch hổ.-Mau tìm đi!Thiên Hà ra lệnh,chú hổ liền nhắm mắt vào hít hơi hai thứ kia một chút sau đó đánh giá kĩ lưỡng và phân tích xong xuôi liền mở mắt và phóng như bay về phía dòng sông cách trang trại một đoạn tương đối xa mà đang bị bóng đêm bao phủ kia.Nhỏ c*̃ng nhanh nhẹn dảo bước chạy theo bạch hổ.Có lẽ phong vân đã phát hiện ra chăng?Tuy phong vân là loài hổ biến dị nhưng kì thực thính giác và khứu giác c*̉a nó cực kì nhạy cảm,so với giống chó thì gấp mấy chục lần.Cậu đứng im tại chỗ,mắt không chớp,miệng há hốc ra.Dường như cậu không dám tin vào mắt mình nữa rồi.Con hổ đó có biến thành tro cậu c*̃ng nhận ra,cái kẻ dám đánh úp cậu xuống hồ năm đó.Nếu vậy thì tiểu hồ li chẳng phải là?

Hai thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở trong phòng ngủ c*̉a mấy đứa hôm trước.Hai người tìm đi tìm lại mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.

-Tiểu hồ li!Cậu có chắc là Trang đã đánh rơi ở đây không?

-Tớ không biết!Tìm khắp phòng rồi mà không thấy thì rất có thể là đánh rơi ở bên ngoài rồi.Ác ma,tớ với cậu ra ngoài tìm thử đi.

-Được rồi!

Tiếng thì thầm trong căn phòng tối vang lên sau đó căn phòng liền trở lại vẻ im ắng như trước.

2tiếng sau

-Cứ tìm như vậy thật không phải cách hay.Nếu rớt ở bên ngoài như thế thì rất khó tìm vì tuyết rơi phủ đất một lớp rất dày.

Cậu trau mày nhìn nhỏ.Tuy cả hai đều không bị cái lạnh ảnh hưởng nhưng cứ tìm như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.

-Ừ,tớ có cách rồi.

Nhỏ mỉm cười,sau đó nhắm chặt hai mắt lại lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ khiến cho cậu cực kì tò mò và khó hiểu.Chiêu thức mới à?

Con vật hung dữ đang thiu thiu ngủ chợt mở to mắt ra.Đứng lên gầm một cái rồi lắc mình biến mất.Con chó đen te tua đang thảm thương nằm một góc bỗng rùng mình một cái rồi nằm bẹp xuống đất.Tha cho nó đi,nó hối hận lắm rồi.Ba mẹ ơi!cứu con với.Nhưng mãi sau mà chẳng thấy động tĩnh gì cả.

...

-Phong Vân hiện!

Nhỏ mở mắt,hô lên một tiếng thì trước mắt liền hiện ra một con bạch hổ với đôi cánh đen khoẻ khoắn đang c*̣p vào.Mắt con hổ màu đỏ rực,hình dáng như một sứ thần tới từ địa ngục vậy.

Nhỏ lấy ra trong túi áo khoác sợi dây truyền và cái găng tay c*̉a nhỏ Trang rồi đưa tới trước mặt chú bạch hổ.

-Mau tìm đi!

Thiên Hà ra lệnh,chú hổ liền nhắm mắt vào hít hơi hai thứ kia một chút sau đó đánh giá kĩ lưỡng và phân tích xong xuôi liền mở mắt và phóng như bay về phía dòng sông cách trang trại một đoạn tương đối xa mà đang bị bóng đêm bao phủ kia.Nhỏ c*̃ng nhanh nhẹn dảo bước chạy theo bạch hổ.Có lẽ phong vân đã phát hiện ra chăng?Tuy phong vân là loài hổ biến dị nhưng kì thực thính giác và khứu giác c*̉a nó cực kì nhạy cảm,so với giống chó thì gấp mấy chục lần.

Cậu đứng im tại chỗ,mắt không chớp,miệng há hốc ra.Dường như cậu không dám tin vào mắt mình nữa rồi.Con hổ đó có biến thành tro cậu c*̃ng nhận ra,cái kẻ dám đánh úp cậu xuống hồ năm đó.Nếu vậy thì tiểu hồ li chẳng phải là?

Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Hai thân ảnh nhỏ bé xuất hiện ở trong phòng ngủ c*̉a mấy đứa hôm trước.Hai người tìm đi tìm lại mà vẫn không tìm được thứ mình muốn.-Tiểu hồ li!Cậu có chắc là Trang đã đánh rơi ở đây không?-Tớ không biết!Tìm khắp phòng rồi mà không thấy thì rất có thể là đánh rơi ở bên ngoài rồi.Ác ma,tớ với cậu ra ngoài tìm thử đi.-Được rồi!Tiếng thì thầm trong căn phòng tối vang lên sau đó căn phòng liền trở lại vẻ im ắng như trước.2tiếng sau-Cứ tìm như vậy thật không phải cách hay.Nếu rớt ở bên ngoài như thế thì rất khó tìm vì tuyết rơi phủ đất một lớp rất dày.Cậu trau mày nhìn nhỏ.Tuy cả hai đều không bị cái lạnh ảnh hưởng nhưng cứ tìm như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể cả.-Ừ,tớ có cách rồi.Nhỏ mỉm cười,sau đó nhắm chặt hai mắt lại lẩm bẩm một câu gì đó rất nhỏ khiến cho cậu cực kì tò mò và khó hiểu.Chiêu thức mới à?Con vật hung dữ đang thiu thiu ngủ chợt mở to mắt ra.Đứng lên gầm một cái rồi lắc mình biến mất.Con chó đen te tua đang thảm thương nằm một góc bỗng rùng mình một cái rồi nằm bẹp xuống đất.Tha cho nó đi,nó hối hận lắm rồi.Ba mẹ ơi!cứu con với.Nhưng mãi sau mà chẳng thấy động tĩnh gì cả....-Phong Vân hiện!Nhỏ mở mắt,hô lên một tiếng thì trước mắt liền hiện ra một con bạch hổ với đôi cánh đen khoẻ khoắn đang c*̣p vào.Mắt con hổ màu đỏ rực,hình dáng như một sứ thần tới từ địa ngục vậy.Nhỏ lấy ra trong túi áo khoác sợi dây truyền và cái găng tay c*̉a nhỏ Trang rồi đưa tới trước mặt chú bạch hổ.-Mau tìm đi!Thiên Hà ra lệnh,chú hổ liền nhắm mắt vào hít hơi hai thứ kia một chút sau đó đánh giá kĩ lưỡng và phân tích xong xuôi liền mở mắt và phóng như bay về phía dòng sông cách trang trại một đoạn tương đối xa mà đang bị bóng đêm bao phủ kia.Nhỏ c*̃ng nhanh nhẹn dảo bước chạy theo bạch hổ.Có lẽ phong vân đã phát hiện ra chăng?Tuy phong vân là loài hổ biến dị nhưng kì thực thính giác và khứu giác c*̉a nó cực kì nhạy cảm,so với giống chó thì gấp mấy chục lần.Cậu đứng im tại chỗ,mắt không chớp,miệng há hốc ra.Dường như cậu không dám tin vào mắt mình nữa rồi.Con hổ đó có biến thành tro cậu c*̃ng nhận ra,cái kẻ dám đánh úp cậu xuống hồ năm đó.Nếu vậy thì tiểu hồ li chẳng phải là?

Chương 129