-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết…
Chương 131
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Là thần tiên quả thực c*̃ng là một cái lợi,không vì chút thay đổi c*̉a thời tiết mà ảnh hưởng tới bản thân.Ngâm nước nóng tầm 30 phút thì cơ thể nhỏ lại trở về trạng thái bình thường.Thoải mái!Hết sức thoải mái!Cô và nhỏ rón rén về phòng.Cả đêm không ngủ khiến cho tinh thần hết sức mệt mỏi,mí mắt c*̃ng do đó mà trĩu xuống nên cả hai quyết định đi ngủ trước,ngày mai sẽ giải quyết nốt vấn đề chưa xong.Khi cô và Thiên Hà tỉnh lại thì trời đã sáng.Nhìn qua không khí trong phòng hình như có điều gì đó hơi gượng ép.Trang thì thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi.Nhung thì im lặng ngồi cạnh nhỏ,còn Hải Anh thì dựa lưng vào tường nghịch điện thoại.-Có phải bạn đang nhớ tớ không?Thiên Hà hài hước mở miệng.Không biết từ bao giờ nhỏ đã ngồi "lù lù"bên cạnh Trang và Nhung.Đung đưa sợi dây chuyền bạc có mặt đá màu đỏ như giọt máu trước mặt nhỏ Trang.-Cậu tìm được nó ở đâu vậy?Trang đón lấy sợi dây chuyền,ánh mắt sáng rực vì vui vẻ c*̀ng với kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi dây sau đó nhìn nhỏ.-Tiên nữ xinh đẹp ta đây đã ra tay thì sao có thể không tìm được chứ?Nhỏ nửa thật nửa đùa nhìn Trang,âm thầm đỡ ánh mắt dò xét c*̉a Nhung,và không thèm để ý tới cái bĩu môi c*̉a Thiên.Nhỏ vất vả như vậy thì chí ít c*̃ng phải cho nhỏ tự sướng một chút chứ.Có cần thiết phải tỏ thái độ xem thường như vậy không?hicBàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại lại.Nếu không phải vì nội lực kiềm chế c*̉a Hải Anh khá tốt thì lúc này nhỏ rất muốn quật nát chiếc điện thoại.Ánh mắt đen láy khẽ liếc sang bốn đứa con gái kia sau đó là nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay Trang nhỏ có chút bất ngờ.Chuyện tìm thấy được sợi dây kia là điều không thể nào.Chính tay nhỏ đã ném xuống sông rồi sao có thể tìm thấy chứ.Chắc chắn nhỏ Thiên Hà kia đã đi mua một sợi dây tương tự để đánh lừa nhỏ Trang rồi.Nhỏ cười lạnh trong lòng.Muốn làm người tốt sao,vậy lượt tới sẽ dành bất ngờ đó cho mày vậy.-Tìm thấy rồi sao,tốt quá rồi!Tuy ghét mấy đứa này nhưng nhỏ quyết không thể để lộ ra sơ hở được.Đành phải vờ quan tâm chút vậy.Mặc dù mấy đứa kia đều muốn biết tại sao Thiên Hà lại tìm được sợi dây vì nếu nói quay lại trang trại tìm chỉ có một đêm thì đó là điều không thể.Nhưng đang tra khảo,thẩm vấn thì bị mấy đứa con gái mò vào phòng lôi xuống dưới ăn sáng.Nhỏ cực kì nhanh nhẹn dùng tốc độ ánh sáng kéo theo cô xuống lầu.
Là thần tiên quả thực c*̃ng là một cái lợi,không vì chút thay đổi c*̉a thời tiết mà ảnh hưởng tới bản thân.Ngâm nước nóng tầm 30 phút thì cơ thể nhỏ lại trở về trạng thái bình thường.Thoải mái!Hết sức thoải mái!
Cô và nhỏ rón rén về phòng.Cả đêm không ngủ khiến cho tinh thần hết sức mệt mỏi,mí mắt c*̃ng do đó mà trĩu xuống nên cả hai quyết định đi ngủ trước,ngày mai sẽ giải quyết nốt vấn đề chưa xong.
Khi cô và Thiên Hà tỉnh lại thì trời đã sáng.Nhìn qua không khí trong phòng hình như có điều gì đó hơi gượng ép.Trang thì thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi.Nhung thì im lặng ngồi cạnh nhỏ,còn Hải Anh thì dựa lưng vào tường nghịch điện thoại.
-Có phải bạn đang nhớ tớ không?
Thiên Hà hài hước mở miệng.Không biết từ bao giờ nhỏ đã ngồi "lù lù"bên cạnh Trang và Nhung.Đung đưa sợi dây chuyền bạc có mặt đá màu đỏ như giọt máu trước mặt nhỏ Trang.
-Cậu tìm được nó ở đâu vậy?
Trang đón lấy sợi dây chuyền,ánh mắt sáng rực vì vui vẻ c*̀ng với kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi dây sau đó nhìn nhỏ.
-Tiên nữ xinh đẹp ta đây đã ra tay thì sao có thể không tìm được chứ?
Nhỏ nửa thật nửa đùa nhìn Trang,âm thầm đỡ ánh mắt dò xét c*̉a Nhung,và không thèm để ý tới cái bĩu môi c*̉a Thiên.Nhỏ vất vả như vậy thì chí ít c*̃ng phải cho nhỏ tự sướng một chút chứ.Có cần thiết phải tỏ thái độ xem thường như vậy không?hic
Bàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại lại.Nếu không phải vì nội lực kiềm chế c*̉a Hải Anh khá tốt thì lúc này nhỏ rất muốn quật nát chiếc điện thoại.Ánh mắt đen láy khẽ liếc sang bốn đứa con gái kia sau đó là nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay Trang nhỏ có chút bất ngờ.Chuyện tìm thấy được sợi dây kia là điều không thể nào.Chính tay nhỏ đã ném xuống sông rồi sao có thể tìm thấy chứ.Chắc chắn nhỏ Thiên Hà kia đã đi mua một sợi dây tương tự để đánh lừa nhỏ Trang rồi.Nhỏ cười lạnh trong lòng.Muốn làm người tốt sao,vậy lượt tới sẽ dành bất ngờ đó cho mày vậy.
-Tìm thấy rồi sao,tốt quá rồi!
Tuy ghét mấy đứa này nhưng nhỏ quyết không thể để lộ ra sơ hở được.Đành phải vờ quan tâm chút vậy.
Mặc dù mấy đứa kia đều muốn biết tại sao Thiên Hà lại tìm được sợi dây vì nếu nói quay lại trang trại tìm chỉ có một đêm thì đó là điều không thể.Nhưng đang tra khảo,thẩm vấn thì bị mấy đứa con gái mò vào phòng lôi xuống dưới ăn sáng.Nhỏ cực kì nhanh nhẹn dùng tốc độ ánh sáng kéo theo cô xuống lầu.
Công Chúa Thời TiếtTác giả: Hangantuyet-Thiên Nhi con đã biết tội c*̉a mình chưa. Ngọc Hoàng hướng ánh mắt xuống điện_nơi đứa con gái út c*̉a mình đang quỳ. -Phụ Hoàng,con chẳng biết mình đã mắc tội gì nữa..con bị oan mà. Cô gái nhỏ tỏ ra vô tội,đưa ánh mắt cầu cứu sang mẫu hậu_chính là vương mẫu nương nương. Vương mẫu chỉ biết lắc đầu với đứa tiểu qủy hay phá phách này.Bao nhiêu lần,trư thần đã bẩm báo với Ngọc Hoàng rằng công chúa phá hỏng đồ đạc,nhân lúc họ đi dự trầu trời về nhẹ thì dùng mưa làm ướt y phục,nặng thì tạo sét làm tóc họ cháy khét lẹt....Những lúc ấy bà đều lên tiếng cầu xin Ngọc Hoàng nể tình nhi nữ nhỏ tuổi mà tha cho. Nhưng nay trông vẻ Thiên Nhi ngày một phá phách hơn khiến cho Ngọc Hoàng vô c*̀ng khó xử,xen lẫn tức giận.Lần này quyết k tha cho tam công chúa. -Đã đến lúc này rồi mà con còn k chịu nhận lỗi..Nhữg ai đã bị tam công chúa phá rối hãy nói ra cho nó biết… Là thần tiên quả thực c*̃ng là một cái lợi,không vì chút thay đổi c*̉a thời tiết mà ảnh hưởng tới bản thân.Ngâm nước nóng tầm 30 phút thì cơ thể nhỏ lại trở về trạng thái bình thường.Thoải mái!Hết sức thoải mái!Cô và nhỏ rón rén về phòng.Cả đêm không ngủ khiến cho tinh thần hết sức mệt mỏi,mí mắt c*̃ng do đó mà trĩu xuống nên cả hai quyết định đi ngủ trước,ngày mai sẽ giải quyết nốt vấn đề chưa xong.Khi cô và Thiên Hà tỉnh lại thì trời đã sáng.Nhìn qua không khí trong phòng hình như có điều gì đó hơi gượng ép.Trang thì thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm tuyết rơi.Nhung thì im lặng ngồi cạnh nhỏ,còn Hải Anh thì dựa lưng vào tường nghịch điện thoại.-Có phải bạn đang nhớ tớ không?Thiên Hà hài hước mở miệng.Không biết từ bao giờ nhỏ đã ngồi "lù lù"bên cạnh Trang và Nhung.Đung đưa sợi dây chuyền bạc có mặt đá màu đỏ như giọt máu trước mặt nhỏ Trang.-Cậu tìm được nó ở đâu vậy?Trang đón lấy sợi dây chuyền,ánh mắt sáng rực vì vui vẻ c*̀ng với kinh ngạc nhìn chằm chằm sợi dây sau đó nhìn nhỏ.-Tiên nữ xinh đẹp ta đây đã ra tay thì sao có thể không tìm được chứ?Nhỏ nửa thật nửa đùa nhìn Trang,âm thầm đỡ ánh mắt dò xét c*̉a Nhung,và không thèm để ý tới cái bĩu môi c*̉a Thiên.Nhỏ vất vả như vậy thì chí ít c*̃ng phải cho nhỏ tự sướng một chút chứ.Có cần thiết phải tỏ thái độ xem thường như vậy không?hicBàn tay khẽ siết chặt chiếc điện thoại lại.Nếu không phải vì nội lực kiềm chế c*̉a Hải Anh khá tốt thì lúc này nhỏ rất muốn quật nát chiếc điện thoại.Ánh mắt đen láy khẽ liếc sang bốn đứa con gái kia sau đó là nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trong tay Trang nhỏ có chút bất ngờ.Chuyện tìm thấy được sợi dây kia là điều không thể nào.Chính tay nhỏ đã ném xuống sông rồi sao có thể tìm thấy chứ.Chắc chắn nhỏ Thiên Hà kia đã đi mua một sợi dây tương tự để đánh lừa nhỏ Trang rồi.Nhỏ cười lạnh trong lòng.Muốn làm người tốt sao,vậy lượt tới sẽ dành bất ngờ đó cho mày vậy.-Tìm thấy rồi sao,tốt quá rồi!Tuy ghét mấy đứa này nhưng nhỏ quyết không thể để lộ ra sơ hở được.Đành phải vờ quan tâm chút vậy.Mặc dù mấy đứa kia đều muốn biết tại sao Thiên Hà lại tìm được sợi dây vì nếu nói quay lại trang trại tìm chỉ có một đêm thì đó là điều không thể.Nhưng đang tra khảo,thẩm vấn thì bị mấy đứa con gái mò vào phòng lôi xuống dưới ăn sáng.Nhỏ cực kì nhanh nhẹn dùng tốc độ ánh sáng kéo theo cô xuống lầu.